TIỂU PHÚ BÀ

Ba người tìm chỗ ngồi xuống.

Sự chú ý của Chu Dung Dung còn đang ở trên người Chu Mộ Tu.

Giọng cô rất ngọt mà hỏi: “Chị Dương, Tiểu Chu tổng đã kết hôn chưa? Từ hôm nay trở đi em sẽ pick anh ấy, làm nam thần của em!”

Dương Tiếu hút mì sợi, miệng phình to, “Cô ở đó mà trồng cây si đi! Trong ba tháng đầu khi tôi đến đây làm việc, mỗi ngày đều lo lắng mình làm việc không tốt, đầu óc căng thẳng, cân nặng cơ thể đang từ một trăm ba xuống còn một trăm mười lăm, cô mới đến ngày đầu tiên đã có tâm trạng pick nam thần?”

“Ôi!” Chu Dung Dung kinh ngạc, bất động nhìn dáng người cô ta hiện tại chắc chắn không dưới một trăm ba, nói: “Cũng gọi là may mắn, trước khi tới đây em cũng có chút lo lắng, nhưng sáng nay chị Văn rất thân thiện chỉ bảo cho em, còn nói em từ từ sẽ quen!”

“Triệu Văn không tồi chút nào đâu, xem như cô may mắn!” Dương Tiếu mắt nhìn Bộ Hành ở đối diện chuyên tâm ăn mì, giọng điệu có phần thông cảm, “Tôi cũng do Giang Kỳ Nhã kèm cặp đây.”

Dù sao cũng sắp chuyển đi, nên cũng không có gì kiêng kị, cô oán giận: “Nếu là người khác kèm tôi nói không chừng bây giờ tôi cũng đã được thăng lên thiết kế sơ cấp, cũng không cần phải ăn ở nhà khác, có thể ăn mỳ ngon như vậy ở đây, lại còn được nhìn thấy ông chủ đẹp trai!”

Chu Dung Dung tỏ vẻ đồng cảm, nhìn Bộ Hành, “Vậy...... Chị Bộ, chị làm sao bây giờ?”

Bộ Hành nhớ lần trước Chu Mộ Tu có nhắc đến món ăn rất đặc trưng này, quả nhiên rất ngon, sợi mỳ dai rất ngon, số lượng cũng vừa đủ. Nghe Chu Dung Dung nói xong rồi cười, “Không sao, chị da mặt dày mà.”

Cô cũng không phải nói giỡn, cô đã nghĩ đến những chuyện khó khăn mà cô gặp phải khi làm việc ở vị trí này, hơn nữa trong lòng cô còn có hai nguyên tắc hữu hiệu.

Một là cho phép bản thân phạm sai lầm nhưng phải cố gắng để không lặp lại sai lầm đó.

Thứ hai là mặt dày nhưng không để người khác coi thường mình.

Khi cô vừa mới bắt đầu tìm nhà xưởng cho MOCO, cũng không được thuận buồm xuôi gió, lúc đó gặp những người còn phức tạp hơn cả Giang Kỳ Nhã và Từ Giai hôm nay, bị nhà xưởng lợi dụng sơ hở hợp đồng lừa tiền hàng, còn có nhiều vấn đề ập đến ùn ùn không dứt, cô cũng xem như mất chút học phí ban đầu.

Sau này cô đặt ra hai nguyên tắc này cho chính mình, làm việc cẩn thận hơn, MOCO mới có được chất lượng và lợi nhuận như ngày hôm nay.

Nhìn Bộ Hành cười nhạt, Dương Tiếu ăn mì chậm lại, thần sắc đờ đẫn. Tuy nói là chủ động nghỉ việc, nhưng cô lại không cam lòng. Trác Chu là tập đoàn tốt nhất, nếu có thể đứng vững ở vị trí này rồi từ đó thăng chức, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, hơn nữa về sau cũng dễ có danh tiếng. Mẹ cô gặp ai cũng khoe con gái làm thiết kế ở Trác Chu, nếu biết cô chuyển đến làm cho một công ty nhỏ không có tên tuổi có khi cô còn bị mẹ mắng.

Lại thêm chuyện cô và Tôn Hiểu Hiểu hai người cùng là trợ lý, bình thường hay đi cùng nhau, phòng nghỉ cũng được phân chung với nhau. Nhưng cô nhận thấy năng lực của mình không bằng Tôn Hiểu Hiểu, cô cũng làm việc không hiệu quả, hiện giờ Tôn Hiểu Hiểu thăng chức lên thiết kế sơ cấp, hai người liền có khoảng cách. Cô cảm thấy thật mất mặt và xấu hổ, mới tính toán đi ăn máng khác.

Nhất thời không khí liền có chút trầm xuống.

Chu Dung Dung liền quay trở về đề tài lúc nãy, “Tiểu Chu tổng rốt cuộc có bạn gái hay không ạ?”

Dương Tiếu bĩu môi, “Không nghe đến. Theo lời đồn Tiểu Chu tổng không gần nữ giới.”

“Ôi! Không thể như vậy chứ?”

“Không biết nữa, dù sao cũng chưa bao giờ nghe anh ta có quan hệ yêu đương, chỉ có một khả năng đó là chuyện riêng tư được giữ kín rất tốt.”

Bộ Hành vừa thổi cho mỳ bớt nóng, vừa suy nghĩ, xem ra anh ta nói không có kinh nghiệm là nói thật.

Dương Tiếu đã ăn xong một bát lớn, buông đũa xuống.

“Mặc kệ Tiểu Chu tổng có phải không gần nữ sắc thật hay không, cũng không ngại cùng với nữ nhân ở công ty trong tối ngoài sáng phân cao thấp!”

“Nữ nhân nào?” Chu Dung Dung tò mò.

Bộ Hành hơi giật mình.

“Dù sao cũng không phân biệt cao thấp! Những người hoặc là có tiền, có nhan sắc, có năng lực, bằng không cũng không đủ tư cách ở đó mà tranh giành!”

“À!” Chu Dung Dung ngậm đũa, “Chị Dương, chị có phải làm gì không hay là được nghỉ?”

“Qua năm tôi mới nghỉ việc! Như thế nào cũng phải tham gia cuộc họp thường niên của công ty và chờ thưởng lớn chứ! Cũng được ít nhiều.”

Chu Dung Dung mở to hai mắt, làm ra vẻ đã học được điều gì đó ở vị trí này.

Cơm nước xong mọi người trở lại tầng bốn Trác Chu, còn nửa giờ nữa mới đến giờ làm.

Bộ Hành có thói quen ít nhiều gì mỗi ngày đều phải ngủ trưa, nghĩ rằng trong phòng nghỉ có sô pha, lúc đến đó phát hiện ở đó đã có người, là Từ Giai đang nằm, trong tay cầm di động.

Cửa khép hờ, cô nghe rất rõ câu nói của Từ Giai.

“Trước đây ở trong nhà đôi lúc còn có thể nhìn thấy Mộ Tu, bây giờ làm ở Trác Chu, lại không thấy mặt đâu.”

Ngữ khí nói chuyện nhẹ nhàng làm nũng này hoàn toàn khác so với lúc trước Bộ Hành nghĩ về Từ Giai, cô vốn dĩ cho rằng cô ta đối với ai cũng đều có sắc mặt như thể thiếu nợ cô ta, lạnh lùng, không kiên nhẫn, hóa ra cô đã nhầm.

Bộ Hành quay về nằm bò trên bàn làm việc, như thế nào cũng không ngủ được, suy nghĩ về sau có nên trang bị cho mình một chiếc ghế nằm.

Giờ làm việc buổi chiều bắt đầu.

Giang Kỳ Nhã buổi sáng chỉ cho cô một câu, để cô làm quen với phong cách của các sản phẩm.

Thật ra bình thường cô có thời gian sẽ đi thị trường thu thập tư liệu, lâu nay Bella luôn là đối tượng khảo sát trọng điểm của cô, cho nên phong cách sản phẩm đã quá quen thuộc đối với cô. Nhưng cô vẫn làm theo lời Giang Kỳ Nhã, xem các sản phẩm năm vừa rồi ở ổ đĩa và ở album, cũng có thể hiểu thêm một số vấn đề.

Lúc này, cách mấy vị trí Triệu Văn đứng dậy nói với Từ Giai: “Chị Giai, em mang Dung Dung đi xem hàng mẫu ở phòng trưng bày.”

Từ Giai gật đầu, “Đi đi! Chỉ bảo em ấy cho tốt.”

Chu Dung Dung cười tủm tỉm mà đi theo Triệu Văn.

Bộ Hành xem mẫu qua ảnh một lần nữa, chủ động hỏi Giang Kỳ Nhã: “Tiền bối, chị có thể đưa tôi đến phòng triển lãm xem một chút được không? Nếu chị bận mình tôi đi cũng được.”

Giang Kỳ Nhã ngẩng đầu nhìn cô, “Ôi, tôi đang bận đến chết đây này, từ từ tôi còn có chuyện khác cho cô làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi