TIỂU PHÚ BÀ

Chu Mộ Tu buông hoa, đỡ Bộ Hành đứng lên, hai tay ôm lấy eo cô, thở dài thật sâu, “Hành Hành, em thật tốt!”

Bộ Hành ôm anh, dựa vào ngực anh, vẫn nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của anh, nghĩ thầm, đó là bởi vì anh thật tốt.

Chỉ sợ đời này cô sẽ không gặp người nào yêu cô, bao dung cô như anh.

Cô thậm chí không hỏi anh trong nhà mọi người có đồng ý hay không hôm nay đã làm cái hành động này, thật ra cô cũng không quan tâm đến kết quả, chỉ là muốn cho anh biết thái độ và quyết tâm của mình.

Cô cũng nghĩ thêm, nếu người nhà anh không đồng ý, cô tin tưởng cô và anh ở bên nhau sẽ có cách làm cho bọn họ đồng ý.

Chu Mộ Tu nhìn vào nhẫn đeo trên tay trái mình, nghi hoặc, “Sao em biết được kích cỡ của tay anh thế?”

“Em nhìn.”

Bộ Hành nhìn kỹ ngón tay anh, hóa ra đeo rất vừa, không thể không tự hào, “Em chỉ nói khoảng khoảng kích cỡ, nhân viên bán hàng tư vấn cho cỡ này, nếu không vừa vẫn được đổi.”

Chu Mộ Tu nhớ lại, “Em nói đi vệ sinh là để đi mua cái này đấy à!”

“Vâng.”

“Anh thật sự không nghĩ đến, không phải…… Sẽ không kết hôn sao? Vì sao đột nhiên lại……”

Chu Mộ Tu liệt khóe miệng ngây ngô cười, đến bây giờ vẫn kích động như cũ, lời nói còn có điểm không nhanh nhẹn.

Bộ Hành nâng mặt lên nghĩ nghĩ, “À, đại khái là sau này sinh con sẽ thuận lợi hơn về mặt hộ khẩu, hơn nữa,”

Cô nghiêng nghiêng liếc anh một cái, “Em đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao kết hôn cũng không phải là không thể chia tay.”

Khi Bộ Hành nói “Hơn nữa” ánh mắt nhìn về phía anh, Chu Mộ Tu cũng đã dự cảm được cô ấy sẽ nói điều gì đó không xuôi tai, tay nhanh nhẹn che miệng cô lại, nhưng vẫn có thể nghe được cô nói ra, trong lòng không khỏi bực bội, bịt tai tuyên bố: “Anh không nghe thấy gì hết nhá!”

Bộ Hành lại muốn trêu anh, “Sau này chúng ta kết hôn theo anh có nên tìm người công chứng tài sản gì đó không, lỡ có ly hôn, em sẽ chiếm hết tài sản đấy.”

Chu Mộ Tu chán nản, “Nói hươu nói vượn!”

Trong nháy mắt ôn tồn dỗ dành cô, “Em muốn gì anh sẽ cho em hết, không cần phải ly hôn để phiền toái như vậy.”

Anh muốn rèn sắt khi còn nóng, “Em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”

Bộ Hành lần đầu tiên nghĩ suy xét về vấn đề này, luôn suy tư, đối với hôn lễ thật sự cô cũng không có yêu cầu gì.

Thứ nhất cô không họ hàng thân thích, thứ hai cô lại cảm thấy phiền phức, lại suy nghĩ về gia đình giàu có của anh, đối với kiểu nhà này nhất định rất chú ý tới chuyện đại sự, cũng chưa nói đến chuyện nếu gia đình người ta phản đối.

Chỉ nói: “Thế nào cũng được.”

Chu Mộ Tu nóng vội thật sự, “Nếu không chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi?”

Trước đây anh không hy vọng gì về chuyện cô đồng ý kết hôn, hiện giờ cô chủ động cầu hôn anh, anh chỉ ước ván đã đóng thuyền luôn mới chắc chắn.

Bộ Hành giận anh, “Anh gấp cái gì thế? Nhà anh…..?”

Chu Mộ Tu hiểu ý của cô, vội giải thích: “Em đừng lo lắng, nhà anh mọi người rất thích em. Nếu không mẹ anh có thể đưa tổ yến cho em còn ngàn dặn vạn dò ư? Ông ngoại còn muốn cho đưa nhà em cho em làm sính lễ đấy.”

Bộ Hành cảm thấy anh nói hơi khoa trương một chút, cô cũng mới gặp mẹ anh hai lần, ông ngoại anh chỉ nhìn thấy cô ở xa xa cũng chưa nói chuyện với ông lần nào.”

Chỉ thấy anh đang vui, nên cũng không bắt bẻ được.

Chu Mộ Tu thấy cô không có ý phản đối, cười tít hết cả mắt, chủ động cầm hoa hồng lên, “Để anh đi cắm hoa.”

Quả nhiên anh cầm bình hoa không rên một tiếng mân mê nửa ngày, ngó trái ngó phải vui vẻ rạo rực hỏi cô, “Đẹp không?”

Cô ngồi trên sô pha liếc nhìn anh một cái, “Đẹp, người so với hoa còn đẹp hơn.”

Chu Mộ Tu sững sờ, nhớ đến đây đã là lần thứ hai cô tặng hoa cho anh, lần đầu là vào mùa đông năm ngoái, cô tặng anh một đóa tố tâm tịnh mai, mỉm cười nói “Hoa tươi tặng người đẹp”.

Anh không khỏi có chút tức giận với bản thân mình, hai lần liên tiếp cô tặng hoa cho anh, đặc biệt hôm nay cô lại là người chủ động cầu hôn anh, cái này với tư cách là bạn trai thật thất trách.

Anh tự nhủ với mình, sau này nhất định phải đối tốt hơn nữa với cô, như vậy mới xứng đáng có được Hành Hành.

Bộ Hành cũng suy nghĩ, thật ra hai người bọn họ đều có tính cách phức tạp.

Cô đối với mọi người trước nay đều duy trì khoảng cách, nhưng lại luôn muốn đùa giỡn với anh, thậm chí vì anh mà thay đổi kế hoạch cuộc sống của mình.

Anh từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, bên cạnh có bao người cung phụng, nhưng ở trước mặt cô lại tự hạ thấp mình, bao dung cho cô.

Bọn họ sẽ bên nhau trọn đời chứ!

Buổi tối ở trên giường, Chu Mộ Tu vô cùng ân cần hỏi: “Vai em còn đau không? Đưa anh xoa bóp cho.”

Bộ Hành cau mày, “Đau lắm, vừa rồi lúc tắm em nâng cánh tay lên cảm thấy rất nhức.”

Chu Mộ Tu trách móc, “Sao không gọi anh?”

Bộ Hành cười như không cười liếc anh một cái, điều này anh còn phải hỏi sao?

Nếu anh có thể để cô yên ổn tắm xong thì cô phải tên Bộ Hành nữa!

Chu Mộ Tu lập tức hiểu được ý cười trên mặt cô, mặt anh như không có ý gì, trấn định tự nhiên ngồi về phía sau cô, xoa bóp bả vai cho cô.

Ấn vài cái, anh hỏi: “Ấn thế này em có đau không?”

Bộ Hành nhắm mắt lại, thoải mái hít thở, “Mạnh thêm một chút nữa cũng được!”

Anh quả nhiên tăng thêm chút lực, rồi nhắc đến MOCO, “Thủ tục công ty thế nào rồi? Có cần anh hỗ trợ gì không?”

“Không cần đâu.”

Bộ Hành toàn thân thả lỏng, nhẹ giọng nói, “Hứa Thành đã xin được giấy phép kinh doanh, văn phòng cũng sắp xếp ổn rồi, ngày mai em đi xem lại một chút, hẹn vài người phỏng vấn, nếu được cuối tuần họ có thể đi làm luôn.”

Đại khái là rất thoải mái, giọng nói Bộ Hành có chút lười biếng, giọng điệu chậm rãi, từ từ.

Chu Mộ Tu lúc này nhìn không thấy mặt cô, chỉ nghe thấy giọng nói cô cảm thấy như bị dụ dỗ, trong lòng lập tức nổi lên sự khác thường, đặc biệt bây giờ cô ngồi ở giữa hai chân anh, tư thế này thật làm người khác mơ màng, cơ thể anh tự nhiên có chỗ có phản ứng.

Chu Mộ Tu khắc chế sự ham muốn đang ngo ngoe rục rịch trong lòng, muốn nói sang chuyện khác, hỏi: “Hôm qua lúc ăn cơm, dì kia nói gì thế?”

“Dì ấy nói ——”

Bộ Hành dùng giọng địa phương Nam Phụng nói một lần, vừa nói vừa quay đầu lại nhìn anh cười.

Chu Mộ Tu lần đầu nghe cô nói giọng địa phương, so với nói chuyện bình thường giọng nhẹ nhàng hơn một chút, trong lòng như có ai đang cào cho anh ngứa ngáy, càng thêm sốt ruột, “Hành Hành, nghĩa là gì?”

“Dì ấy nói…….. Nói dáng vẻ anh giống như một công tử con nhà giàu có, không nghĩ tới lại sợ vợ.”

Thật ra, từ lúc đó Bộ Hành bắt đầu có ý tưởng làm vợ anh, muốn kết hôn với anh. Bởi vì cô phát hiện ra cô đã không thể chịu đựng được có một ngày sẽ có một người phụ nữ khác trở thành vợ của anh, không bằng mình chiếm luôn vị trí này trước.

Cô ít khi làm chuyện bốc đồng, lần này cô đã suy nghĩ một hồi, nhưng cô cũng tin tưởng đây là quyết định chính xác nhất của cô.

Chu Mộ Tu nghe được “Sợ vợ” cách nói này lại không quá vui, nịnh nọt mà nói: “Hành Hành tốt như vậy, anh sao phải sợ chứ, phải nói anh cưng vợ anh mới đúng.”

Bộ Hành cười liếc anh một cái, không phản bác.

Chu Mộ Tu tiếp tục mát xa cho cô.

Năm phút sau, Bộ Hành cảm giác có gì đó không thích hợp.

Anh dựa vào cô càng ngày càng gần, gần đến mức khi anh thở ra cô cảm nhận được hơi nóng ở sau gáy cô.

Người này đang có gì đó không đứng đắn, cô biết ngay mà!

Cô di chuyển ít lên phía trước, giây tiếp theo anh cũng mặt dày mày dạn dịch lại gần chỗ cô, lần này cả người anh dán cả vào người cô, tay đang đặt ở trên vai cô cũng nhanh nhẹn đưa tay vào trong váy cô, anh rất thích chỗ mềm mại nhẹ nhàng này, xoa bóp nhè nhẹ.

Có lẽ đêm nay không khí quá tệ, Bộ Hành cũng rất nhạy cảm, mới bị anh chạm nhẹ cơ thể đã mềm xuống dưới, dựa vào trong ngực anh.

Anh mỉm cười tự mãn quanh cổ cô, giọng anh ẩn sự đắc ý và vui mừng.

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ mà nhìn anh, anh đang đợi, hai tay ôm lấy cô, nụ hôn nồng cháy buông xuống môi cô.

Sau một hồi vuốt ve và âu yếm, anh thì thầm nói bên tai cô: “Hành Hành, ngày hôm qua em đồng ý gì với anh nhỉ?”

Bộ Hành biết anh nhớ ra việc kia, Bộ Hành làm bộ không muốn, đẩy anh sang một bên, nằm lên gối ở đầu giường, “Mệt mỏi, ngủ thôi.”

Chu Mộ Tu theo cô cũng nằm xuống, cố ý nhìn đồng hồ, nhân từ mà nói: “Cho em nghỉ ngơi một tiếng.”

Bộ Hành nheo mắt xoay mặt nhìn anh, “Sau đó thì sao?”

“Có sức khỏe thì làm.”

Chu Mộ Tu làm bộ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Bộ Hành cười lạnh, “Được, vậy anh chờ xem.”

Duỗi tay tắt đèn ngủ đầu giường.

Chu Mộ Tu vừa rồi chỉ trêu cô, cô nói cô mệt, sao anh có thể ép cô được.

Không nghĩ tới cô sẽ giận, trong bóng đêm anh nhỏ giọng: “Em giận đấy à?”

Bộ Hành nằm yên, cũng không đáp lời anh.

Chu Mộ Tu lại thấy sốt ruột, tối nay cô vừa nói muốn kết hôn, lỡ vì lý do này mà giận dỗi đổi ý, anh chẳng phải sẽ hối hận lắm sao.

Vội nhẹ nhàng gọi cô: “Vợ à! Anh đùa chút thôi mà.”

Bộ Hành đưa lưng về phía anh lặng lẽ cong khóe miệng lên, cô sao không biết vừa rồi anh có ý đùa.

Chu Mộ Tu bắt đầu sám hối, “Vợ ơi, anh nói sai rồi, em mắng anh đi, anh lần sau sẽ không nói hươu nói vượn nữa.”

Bộ Hành nghe anh gọi “Vợ” trong lòng có chút quái quái, cô trước kia không nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành vợ của người khác.

Nhưng anh nói từ đó ra không có gì là không tự nhiên, ngược lại rất tự nhiên, quả nhiên da mặt anh dày hơn da mặt cô rất nhiều.

Cô giật nhẹ người, vẫn không để ý đến anh.

Liền thấy anh ở sau lưng cô sột sột soạt soạt, cẩn thận một hồi giúp cô xoa xoa phía sau lưng rồi lại xoa bóp bả vai.

Cũng không biết như thế nào bị anh xoa bóp đến cả người tê dại, muốn nhiều và cũng muốn cho anh càng nhiều.

Cô cũng không làm kiêu, xoay người sang chỗ khác, trực tiếp hỏi: “Anh rửa sạch sẽ chưa?”

“Sao?”

Chu Mộ Tu ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, “Rửa...... Rửa rất sạch sẽ, không tin em kiểm tra xem này.”

Nói xong định bật đèn cho cô xem.

Bộ Hành lập tức ngăn anh lại, “Thế này cho đẹp!”

Chu Mộ Tu lại cười, hóa ra không phải cô giận, mà chỉ là cô thẹn.

Anh bỡn cợt mà cười ra tiếng, nghiêng thân thể chống khuỷu tay nhìn cô, “Anh rửa ba lần bằng sữa tắm đấy, em ngửi xem.”

Bộ Hành nghe ra giọng anh như đang đùa giỡn, sự hiếu thắng lập tức nổi lên, làm tinh thần hăng hái cởi bỏ quần anh, nhìn phần dưới cơ thể.

Ôi, quả nhiên là toàn mùi dưa chuột.

Cô đang suy nghĩ, lần sau có nên đổi sang hương hoa nhài không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi