TIỂU PHÚ BÀ

Một phen tình chàng ý thiếp qua đi, Bộ Hành hỏi về chuyện của kim An Ca và Giang Vi Vi.

Chu Mộ Tu đem kể hết những gì mình biết kể cho Bộ Hành nghe.

Hai người nằm đối mặt, Chu Mộ Tu vỗ về lưng Bộ Hành, từ từ nói: “Anh với An Ca giao tình cũng không tệ lắm, lúc trước chuyện của bọn họ ồn ào, anh ấy còn tìm anh uống rượu tiêu sầu.”

Bộ Hành cảm thán, “Em rất thích cách diễn của Giang Vi Vi, cô ấy diễn phim nào em cũng xem, nhưng bây giờ lại có nhiều diễn viên trẻ tuổi hơn cô ấy. Ôi, như vậy có nghĩa em cũng là fans của cô ấy đấy!”

“Hành Hành.”

Chu Mộ Tu tay đang vuốt ve động tác đột nhiên dừng lại.

“Sao?”

Bộ Hành thấy anh vẻ mặt trịnh trọng, có chút kỳ lạ.

Chu Mộ Tu trên mặt lại thoáng hiện vẻ do dự, cau mày tựa hồ như có chuyện rối rắm gì đó.

Bộ Hành càng kỳ quái, thúc giục: “Anh muốn nói gì thế?”

Chu Mộ Tu ôm cô dựa vào chính mình, thở dài một tiếng, “Em biết không? Anh đôi khi lại hy vọng em không phải là một người quyết đoán như vậy, dũng cảm như vậy.”

Bộ Hành đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh, không hiểu rõ ý anh.

“Mẹ nói, em tối nay không có chút do dự liền nhảy xuống nước, mẹ lúc ấy cũng rất lo lắng. May đây cũng chỉ là một cái bể bơi, người em muốn cứu cũng chỉ là một cậu bé ba tuổi.”

Chu Mộ Tu thanh âm càng thêm trầm thấp, “Nếu có một ngày, ở trước mặt em là biển rộng lớn, người trượt chân xuống nước là người trưởng thành, em sẽ làm thế nào? Anh hy vọng em có thể ích kỷ một chút, có thể do dự vài giây, có thể….. nghĩ đến anh.”

Bộ Hành lập tức liền hiểu lý do anh đang lo lắng, cô không khỏi rung động, chậm rãi nói: “Mộ Tu, không giống những gì mẹ nói đâu, em cũng không phải là người cao thượng. Thực tế đêm nay chỉ là một cái bể bơi, dưới nước chỉ là một cậu bé ba tuổi, em mới có tự tin để nhảy xuống nước, cũng không lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì nguy hiểm cho chính mình, huống chi còn có mẹ ở đó, em biết mẹ sẽ đi gọi người.”

Bộ Hành suy nghĩ thêm lại nói: “Tính cách con người ta luôn ích kỷ, em cũng không phải ngoại lệ. Vừa rồi em cũng suy nghĩ, nếu phát sinh chuyện như anh nói thì phải làm sao bây giờ? Nói thật, em cũng không biết. Nhưng em có thể khẳng định, khi đó nhất định em sẽ nhớ tới anh, em biết nếu em chết, anh nhất định sẽ rất đau lòng.”

Chu Mộ Tu trong lòng run lên, ôm chặt cô, dùng sức mà hôn mà cắn môi cô, hung hăng nói bên tai cô: “Đồ ngốc! Không phải đau lòng mà là đau đớn muốn chết!”

Bộ Hành bị anh hôn đến đau miệng, bất mãn, “Đau!”

“Em biết đau là tốt!”

Rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, anh lại cẩn thận hôn cô, như là xoa dịu chỗ bị anh cắn.

Chu Mộ Tu trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Anh nói còn không đúng sao!”

Bộ Hành nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”

Xà vào ngực anh, đưa tay sờ hàng lông mày anh, quả nhiên lông mày anh đang cau lại.

Cô nghĩ, người này, cô thật muốn dùng cả đời mình để yêu thương, để chăm sóc.

Ngày hôm sau, Bộ Hành vẫn luôn nhớ đến Quả Quả, tranh thủ cùng Chu Mộ Tu đến bệnh viện.

Kim An Ca và Giang Vi Vi đều ở đó, Quả Quả đã tỉnh, tinh thần cũng rất tốt.

Hai người nhìn thấy Bộ Hành và Chu Mộ Tu cũng đều có chút kinh ngạc, lại rất vui vẻ.

Bộ Hành mang theo một con khủng long bằng bông cho Quả Quả, Quả Quả vui đến mức vỗ tay, đem khủng long ôm vào ngực mình.

Giang Vi Vi cười dạy cậu bé, “Cảm ơn dì Hành Hành đi con.”

Quả Quả lập tức ngoan ngoãn nói theo mẹ, chính mình còn sáng tạo thêm câu, “Dì thật giống với tiểu công “trúa””!

Bộ Hành bị tiểu soái ca trêu đùa cũng thấy vui vẻ, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu cậu bé, bắt chước giọng nói ngọng của cậu bé mà nói: “Dì là tiểu công chúa, Quả Quả chính là tiểu vương tử nha!”

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ.

Chu Mộ Tu ở bên cạnh nhìn Bộ Hành vô tư cười thoải mái, bên miệng cũng mang theo ý cười.

Trong lòng cảm khái, cô và một đứa trẻ ở cùng nhau sẽ vui vẻ thế này đây.

Quay đầu lại tưởng tượng, cô ban đầu tìm tới anh nói muốn bao nuôi anh không phải là để sinh con sao?

Thành ra như vậy trước đây người ta xem anh như công cụ sinh con thôi sao, trong lòng lại có chút bất bình.

Giang Vi Vi cùng Kim An Ca nhìn nhau, trong lòng cũng thấy lạ, rơi vào ái tình Tiểu Chu tổng thay đổi tính cách một trời một vực.

Hai người ngồi xuống.

Bộ Hành hỏi: “Hôm qua đã điều tra ra chưa? Quả Quả sao lại ở ngoài bể bơi vậy?”

Kim An Ca trả lời: “Trong nhà đã điều tra, đó cũng chỉ là sự việc ngoài ý muốn thôi. Nhân viên phụ trách ăn uống lén mở cửa ra ngoài hút thuốc, ai ngờ Quả Quả ở gần đó, thấy cửa mở hé liền theo đó đi ra, thằng bé dáng người nhỏ, bên ngoài ánh đèn lại mờ, lại có nhiều cây cối, nên nhân viên đó không thấy được thằng bé nên lúc quay vào đóng luôn cửa.”

Bộ Hành gật đầu, tình huống này khả năng là có thật.

Giang Vi Vi đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm kích mà nói: “Bộ Hành, tối qua may mắn có cô ở đó. Bằng không……”

Bộ Hành an ủi, “Chỉ là sơ xuất nhỏ thôi, Quả Quả đáng yêu như vậy, người tốt tự có thiên tướng. Hiện tại cậu bé ổn rồi chứ?”

“Bác sĩ nói không có vấn đề gì, ngày mai liền có thể xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai người ngồi một lúc mới rời đi, vợ chồng Kim An Ca đưa hai người đến tận cửa.

Giang Vi Vi nói: “Bộ Hành, tôi biết có quán cà phê uống rất ngon, hai ngày nữa chúng ta đi uống cà phê nhé!”

Bởi vì thích cách diễn của Giang Vi Vi, Bộ Hành coi như cũng thích cô ấy.

Cô vui vẻ đáp ứng, “Được, có gì gọi cho tôi nhé!”

Xuất phát từ nhiều loại nhân tố suy xét Kim An Ca thấy Giang Vi Vi và Bộ Hành có quan hệ thân thiết như vậy cũng vui mừng, chủ động vỗ vỗ vai Chu Mộ Tu: “Chúng ta cũng lâu lắm rồi không uống rượu với nhau, hôm nào tụ tập một bữa nhé!”

Chu Mộ Tu gật đầu, “Chờ điện thoại của anh!”

Ngày nghỉ hôm sau.

Buổi sáng, Bộ Hành làm thủ tục sang tên căn nhà ở Nam Phụng xong xuôi, hai người tiện đường đi thăm căn hộ ông ngoại đưa.

Nhà được xây theo kiểu Tây, nội thất được thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải, thoáng đãng lại phong cách, rất phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ.

Đây không giống như một ngôi nhà chưa có người ở, bên trong nhà đồ dùng đầy đủ, hoa trong vườn đúng lúc nở, Bộ Hành rất thích.

Cô tham quan xong một lần suy đoán, “Ông ngoại chắc chắn đã có kế hoạch đem căn hộ này tặng cho anh.”

Chu Mộ Tu cười, “Chắc lúc mua cũng nói sau này để tặng cho anh, ai ngờ ông thấy em liền thay đổi ý định, chưa cần hỏi anh trực tiếp đã đưa cho em. 

Bộ Hành liếc nhìn anh một cái, “Ông ngoại anh hẳn là yêu quý ai quý cả đường đi lối về. Kỳ thật là rất bất công với anh nhỉ!”

Cô nghĩ nghĩ, “Hay lấy nơi này làm hôn phòng đi?”

Chu Mộ Tu lắc đầu, “Anh không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Nhà này bây giờ đã thuộc về em, anh muốn cưới em đương nhiên phải đến ở nhà anh chứ, bằng không anh lại ăn cơm mềm* à?”

(*Ăn cơm mềm: chỉ những người ăn bám phụ nữ.)

Bộ Hành cười rộ lên, cố ý nhìn thoáng qua phía dưới thân anh, “Ăn cơm mềm cũng xem anh có bản lĩnh không đã!”

“Vợ à!”, Chu Mộ Tu bỡn cợt mà cười, “Anh có bản lĩnh mà, được không?”

“Ôi,” Bộ Hành không nghĩ sẽ trả lời vấn đề này, phóng mắt nhìn bốn phía, cố tình nói, “Em rất thích nơi này, cái gì cũng mới, làm hôn phòng rất thích hợp.”

Chu Mộ Tu chưa từ bỏ ý định, “Em còn chưa xem qua nhà anh mà, không phải em nói em muốn có bể bơi trong nhà sao? Nhà anh còn có cảnh sống nước, em nhất định thích.”

“Ừ, vậy em đi xem xem,”

Bộ Hành tỏ thái độ sao cũng được.

Thật ra cô cũng muốn đến xem nơi anh sống, lúc trước có nhiều việc quá nên thành ra luôn bị trì hoãn.

Đây là khu biệt thự cao cấp cạnh bờ sông của Tô Thành.

Khi xe tiến vào tiểu khu, Bộ Hành không khỏi líu lưỡi, căn hộ cô ở cũng được gọi là nơi ở cao cấp, nhưng so với nơi này, phải gọi là sư phụ.

Cô nhịn không được “Hừ hừ” hai tiếng, đánh giá anh, “Xa xỉ!”

Tiến vào nhà, mở cửa phòng, ngay cửa có đôi dép lê của anh, thế nhưng còn có thêm một đôi kiểu nữ.

Bộ Hành nhíu mày nhìn anh.

Chu Mộ Tu vẫn ung dung: “Thay dép vào nhà đi!”

Bộ Hành thay dép, đi vào trong.

Nhà cũng được thiết kế một cách xa hoa, nếu không sao xứng vào ngoại cảnh tuyệt hảo kia.

Nơi này nhất định có người thường xuyên lui tới lau dọn, mọi thứ rất sạch sẽ.

Anh dẫn cô đi tham quan bể bơi, cô lập tức chú ý vào một điểm không thể rời mắt.

Tuy bể bơi trong nhà, nhưng lại tiếp giáp với bờ sông, cửa sổ lớn sát đất nhìn thấy sóng nước lóng lánh, thật sự rất đẹp mắt.

Chu Mộ Tu dụ dỗ cô, “Đêm nay ở đây đi, nếu em đồng ý chúng ta sẽ cùng nhau bơi lội.”

Bộ Hành ho nhẹ một tiếng, “Để em xem cái đã.”

Xong xoay người đi ra ngoài.

Tiếp đó cô tham quan phòng ngủ, thư phòng cùng phòng thể dục, lại nhìn đến phòng khách và phòng ăn, Bộ Hành đã rất thích nơi này.

Không phải vì nơi này xa hoa lộng lẫy, mà là tràn đầy hơi thở của anh, cô thích nhất là các chi tiết nhỏ trong nhà.

Trên bàn ăn có sẵn một lọ hoa được cắm khéo léo, quầy rượu cũng bày đủ kiểu từ rượu nho đỏ đến rượu nho trắng, trên sô pha thảm và gối ôm giống ở nhà cô, trên ban công có một chiếc ghế nôi giống y hệt ở Thanh Hồ mà cô rất thích.

Bộ Hành trong lòng kinh ngạc vạn phần, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên đến đây, anh ấy nhất định là vì cô mà chuẩn bị những thứ này.

Anh ôm cô đi về phía ban công, đỡ cô ngồi vào trên ghế nôi, nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Em xem, vì dụ dỗ em ở lại, anh đã mất bao công sức.”

Bộ Hành cũng chú ý trên chiếc bàn nhỏ đặt ở ban công còn có một lọ hoa hồng màu đỏ.

Chu Mộ Tu lấy một cành cầm trong tay, quỳ một gối xuống đất trước mặt cô, nghiêm túc mà nhìn cô: “Hành Hành, hãy đồng ý lấy anh nhé!”

Bộ Hành nhận lấy, rũ đôi mắt xuống nhẹ nhàng gật đầu.

Cô nghĩ, hiện tại bây giờ anh nói cái gì, cô sẽ đồng ý hết.

Cô vươn tay phải về phía anh.

Chu Mộ Tu cầm tay cô, cô đỡ anh đứng dậy, chủ động ôm lấy cổ mà hôn môi anh.

Thật lâu sau, hai người ôm nhau dựa trên ban công, gió ban đêm thổi khiến con người ta rất thoải mái.

Bộ Hành nhìn sông nước yên tĩnh cùng đèn nê ông ở bờ sông phát sáng nơi phồn hoa đô thị, không thể không cảm thán, xa xỉ chính là như thế này.

Mỗi ngày cùng với người thương ở chỗ này nhìn ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, xem ban đêm vô số ánh sao lấp lánh trên không trung, đây đúng là một sự đại hưởng thụ.

Ở một nơi thiên thời địa lợi như vậy, Chu Mộ Tu rất muốn đánh dấu một việc gì đó, nhịn không được hỏi: “Hay chúng ta cùng nhau bơi nhé?”

Bộ Hành còn chú ý đến cảnh đẹp bên ngoài.

“Sao?”

Không được cô trả lời, anh không kiên nhẫn mà bóp eo cô.

Bộ Hành bị đau phản xạ lại rồi tìm lý do, “Em không mang áo tắm.”

Biết cô đồng ý rồi, Chu Mộ Tu cười, “Dù sao có ai nhìn thấy đâu, khỏa thân không phải càng thoải mái sao?”

Bộ Hành liếc mắt nhìn anh.

Chu Mộ Tu mặt không đổi sắc, “Nếu không em mặc áo phông của anh nhé?”

Mười phút sau, Bộ Hành quả nhiên thay áo phông trắng của Chu Mộ Tu, nhảy xuống bể bơi.

Chu Mộ Tu mặc mình quần bơi, đề nghị, “Chúng ta thi không?”

“Thi như thế nào?”

“Bơi qua bơi lại ba lần, ai về trước sẽ thắng. Ai thua người đó phải khỏa thân.”

Người này thật là, muốn đạt được mục đích gì là không bao giờ bỏ qua, cho dù có thời gian có lâu cũng có thể nhớ kỹ!

Bộ Hành đồng ý.

Kết quả, Chu Mộ Tu thua.

Bộ Hành thở phì phò ngồi ở bên cạnh bể bơi, khó hiểu hỏi anh: “Sao lại nhường em?”

Vừa rồi ở vòng cuối, rõ ràng anh chờ cô.

Cô nghe anh nói muốn thi đấu thật ra cũng đã có dự cảm anh bơi lội cũng rất khá, không nghĩ rằng so với cô, kỹ thuật của anh còn tốt hơn, thậm chí hơn cô rất nhiều.

Cái này gọi là có tài mà che dấu không cho người khác biết đây mà!

Chu Mộ Tu ngồi bên cạnh cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô cho cô thuận khí, hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Đã đánh cuộc là phải chịu thua.”

Nói xong, định làm bộ cởi bỏ quần bơi của mình.

Bộ Hành không chớp mắt nhìn anh, không có ý thẹn thùng gì, như chờ anh cởi bỏ quần bơi.

Chu Mộ Tu trên miệng lộ ra ý cười, bỗng nhiên kéo cô, hai người cùng nhau ngã xuống nước.

Tranh thủ lúc cô không để ý, dễ như trở bàn tay cởi áo phông cô đang mặc.

Bộ Hành che ngực mình, sắc mặt đỏ đỏ mà trừng mắt với anh, “Chơi xấu nhá, anh là người thua!”

Chu Mộ Tu nhíu mày, “Ai nói?”

Vừa nói, cầm tay cô hướng dưới nước sờ soạng.

Anh trên người rỗng tuếch.

Bộ Hành kinh ngạc, “Anh cởi khi nào thế?”

Chu Mộ Tu ôm chặt cô, cười cười.

Ngày tốt cảnh đẹp, có ái nhân làm bạn, còn điều gì tuyệt vời hơn nữa chứ!

Bộ Hành chủ động ôm eo anh, nhẹ giọng nói: “Mộ Tu, hôm nay anh muốn thế nào em cũng đồng ý hết.”

Chu Mộ Tu trong lòng mừng như điên, kìm nén không được, cởi bỏ bộ quần áo duy nhất trên người cô…..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi