TIỂU PHU LANG NGOAN NGOÃN


Không chỉ Lục Cốc, ngay cả Thẩm Nhạn nhìn ra dấu vết cũng vội lui về phía sau vài bước, không dám đứng đó góp vui.
Nhưng rốt cuộc hai người vẫn là vì không thấy rõ bên trong là gì mà có hơi tò mò, không dám đến gần, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Thấy Thẩm Nghiêu Thanh muốn mở túi vải ra xem, Thẩm Huyền Thanh ngăn anh lại rồi nói: "Là rắn Ngũ Bộ*, mật rắn là đáng giá nhất, muốn móc ra hay không thì phải xem là nên ngâm nó lúc còn sống hay lúc nó chết rồi."
*Rắn Ngũ Bộ/ Ngũ Bộ xà (五步蛇): rắn lục mũi hếch, được mệnh danh là "rắn năm bước", ngụ ý rằng chất độc của nó rất mạnh, có thể đoạt mạng người bị cắn chỉ trong vòng năm bước chân.

Hồi trước có lần Thẩm Huyền Thanh đi ngang qua y quán trên trấn, nghe nói trong đó người ta thu mật rắn độc, trả tiền cao, nhưng lần này hắn chỉ bắn được một con, nếu tự lấy mật rắn ra, rồi bán tách mật và thịt rắn, chỉ có một cái mật rắn, muốn tươi còn phải tốn chút rượu ngâm, tính ra lại thành không đáng.
Mặc dù hắn đã từng ăn thịt rắn, nhưng vì không thích, nên số lần giết rắn lấy mật không nhiều lắm, chỉ hai lần mà thôi, mà đều không phải rắn độc, mật rắn đó không quá quý giá, nhưng lần này thì khác, nếu nhỡ mạnh tay làm vỡ mật là hỏng việc rồi.
Mà còn không nói tới cái loại sinh vật trơn trượt như giun lại lạnh như băng này, hắn cũng không thích đụng vào, hơn nữa Vệ Lan Hương đặc biệt sợ rắn, nếu để nó trong nhà, sợ là mấy ngày liền bà cũng không dám ra khỏi phòng, không bằng bán cả con này đi.
Thẩm Nghiêu Thanh vừa nghe liền hưng phấn, nói: "Mật rắn chính là thứ tốt, quý báu đấy."

Anh nói xong lại hỏi Thẩm Huyền Thanh: "Đệ không bị cắn đấy chứ?"
Rắn Ngũ Bộ là rắn độc, độc tính vô cùng mạnh, Thẩm Huyền Thanh không phải người chuyên bắt rắn, chỉ tính là thân thủ tốt.

Bắt rắn độc từ trước đến nay luôn là việc nguy hiểm, nếu vô ý bị cắn một cái thôi thì ngay cả mạng cũng không còn.
Lục Cốc múc nước, Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm xuống vừa rửa tay vừa nói: "Không có, ta nhìn thấy trước phòng có vết rắn bò, liền cầm xiên gỗ lần theo rồi tìm được nó ở phía sau phòng, lần này về muốn mua thêm chút thuốc đuổi rắn mang đi."
"Cái này đúng là nên mua." Thẩm Nghiêu Thanh gật đầu phụ họa, bởi vì là rắn độc, trong nhà còn có phụ nữ và trẻ em nên anh không mở ra, còn thắt chặt miệng túi thêm chút.
Thấy hai người hắn nói xong, Lục Cốc ngồi xổm bên cạnh chỗ Thẩm Huyền Thanh rửa tay, nhỏ giọng hỏi: "Huynh có đói không, ta đi hâm nóng cơm."
Nghe vậy, tay Thẩm Huyền Thanh chà chà cục rửa tay (野澡珠???) ngừng lại, quay đầu liền thấy phu lang nhỏ gầy nhà mình đang ngồi xổm, rụt rè nhìn hắn.
Năm ngày không gặp, hôm nay Lục Cốc mặc y phục màu chàm, dường như trắng hơn trước, mà hình như cũng đẹp hơn nữa.
Thấy Lục Cốc dần trở nên khẩn trương, hắn nhận ra mình nhìn người ta hơi lâu, liền thu mắt, thấp giọng nói: "Vậy tráng thêm trái trứng gà đi."
"Được." Lục Cốc vội gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Kỷ Thu Nguyệt vừa cho gà ăn từ hậu viện đi ra, thấy Thẩm Huyền Thanh trở về kêu một tiếng nhị đệ.

Từ trước đến nay đều là nàng bận rộn trong phòng bếp, giờ thấy Lục Cốc đang trong đó, nàng cười thầm nghĩ đôi phu phu này cuối cùng cũng có vẻ hòa hợp.
Lục Cốc không biết phải tráng mấy quả trứng gà cho Thẩm Huyền Thanh, đang lúc do dự thì Kỷ Thu Nguyệt tiến vào, bảo y lấy bốn quả trong giỏ ra.
"Nhị Thanh thích ăn trứng gà, tráng hay luộc đều thích.


Một mình đệ ấy ăn bốn quả hẳn là đủ rồi, còn những món khác nữa mà." Kỷ Thu Nguyệt vừa vào bếp đã không chịu ngồi yên, theo thói quen tiếp nhận việc thái rau từ tay Lục Cốc, ngay cả chính nàng cũng không tự nhận ra điều đó.
Sau khi thêm nước vào nồi, Lục Cốc đặt sáu cái bánh bao vào, nghe vậy liền ghi nhớ sở thích của Thẩm Huyền Thanh, gật đầu phụ họa: "Vâng, vậy là đủ rồi."
Rau đã thái xong, trứng cũng đã đánh tan nhưng bánh bao vẫn chưa nóng, phải chờ lát nữa mới xào rau được.
Kỷ Thu Nguyệt nói: "Nghe người ta nói có một loại gáo, nhỏ hơn chảo sắt này của chúng ta, có gắn tay nắm dài, có thể đặt trên lò thuốc để xào rau, nếu có thể mua một cái thì tốt, sẽ không cần đợi nữa."
Lục Cốc cũng nghe người ta nói qua, cái gáo kia hình như còn gọi là chảo có cán, nhẹ hơn nồi lớn một chút, y thấy Kỷ Thu Nguyệt nói có lý, liền gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói với nàng thêm một câu: "Hình như loại đó rất đắt tiền."
"Tất nhiên rồi, cái đó làm bằng sắt mà." Kỷ Thu Nguyệt quay đầu nói, nàng nghĩ thêm chút lại mở miệng: "Chờ sau này cuộc sống của chúng ta tốt hơn, bảo Đại Thanh ca của đệ lên lò rèn sắt trấn trên nhìn xem thế nào."
Ai cũng muốn cuộc sống trở nên tốt hơn, mà trong mong đợi một cuộc sống tốt ấy của nàng có cả Lục Cốc, khiến ánh nhìn có chút nhút nhát của y thêm vài phần hi vọng, nhưng y vẫn là cố gắng kiềm chế, giấu đi tâm tình của mình.
Thêm củi lửa lớn, nước vừa sôi bánh bao hơi nóng là được, không phải mùa đông nên không cần quá nóng, không cần chờ quá lâu.
Biết là trứng gà không phải do Lục Cốc tráng, nhưng thấy y bưng thức ăn, gắp bánh bao cho hắn, cảm xúc trong lòng Thẩm Huyền Thanh vẫn là có chút thay đổi, không giống trước kia.
"Đệ có ăn không?" Hắn hỏi Lục Cốc.
Lục Cốc buông rổ bánh bao lắc đầu nói: "Ta đã ăn rồi, huynh ăn đi"
Ở trong núi ăn cơm không dầu không mỡ mấy ngày, về nhà có thể ăn một miếng trứng tráng đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói là thỏa mãn vô cùng.


Hắn biết xào rau, nhưng bởi vì trù nghệ không tốt, lửa lớn một chút liền cháy chảo, tự hắn còn cảm thấy khó ăn.

Có lúc bận rộn đâu có để tâm xào nấu gì, dứt khoát dùng nước luộc rau, chín rồi thì trộn chút muối, coi như là ăn cho qua bữa.
Hai năm trước, hoàn cảnh gia đình không tốt, không có tiền mua dầu ăn, vẫn thường ăn đồ luộc, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn một quả trứng luộc, bây giờ cuộc sống tốt hơn một chút, liền tham một miếng trứng tráng bằng dầu.
Lục Cốc cảm thấy cứ ngồi cạnh nhìn người ta ăn cơm không tốt cho lắm, liền vào phòng Vệ Lan Hương phụ giúp công việc may vá, giày của Thẩm Nhạn vẫn chưa làm xong, y cần giúp làm cho nhanh.
***
Thẩm Huyền Thanh lần nào cũng nhớ kỹ ngày về để dẫn Lục Cốc đi khám bệnh.
Trong nhà lang trung, Lục Cốc Mạch còn chưa khám xong, khóe mắt liếc thấy có người vào cửa, y theo bản năng ngẩng đầu nhìn, ai ngờ lại là Lục Văn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi