"Nên trở về rồi."
Thẩm Huyền Thanh nhìn chân trời phía tây, mặt trời đã lặn hẳn, không bao lâu nữa trời sẽ tối, núi rừng về đêm nguy hiểm, vẫn nên mau chóng quay về là tốt nhất.
Lục Cốc bị câu này gọi tỉnh, hồi hồn, ánh mắt chăm chú dần chuyển động, lộ ra vài phần bối rối, sau đó y cắn nhẹ môi, cúi đầu giấu đi dáng vẻ thất thần vừa rồi của mình.
Trước kia có mấy lần y đói bụng bị đuổi ra ngoài, tìm rất lâu cũng không tìm được đồ ăn, y sẽ ngồi ôm chặt bụng ngẩn người nhìn sông nhìn núi, kết quả bị người ngoài nhìn thấy, cười nói y đần độn, y thấy rất khó chịu nên về sau rất ít khi như vậy.
Sau khi trở về, trên tường cạnh cửa viện có một thân cây vô cùng thô chắc.
Thẩm Huyền Thanh đóng cửa viện lại, tốn công tốn sức nửa ôm nửa kéo thân cây dài nặng nề này chắn cửa, như vậy dù bên ngoài có hai con gấu cũng không cách nào phá được cửa viện.
Kể từ khi lão thợ săn trải qua chuyện gặp gấu kia, ngay cả khi dạy nghề cho Thẩm Huyền Thanh cũng thường xuyên dặn dò, nói ban đêm nhất định phải đóng cửa cho kỹ, nếu không là mất mạng như chơi.
Nhân lúc trời chưa vào đêm hẳn, Lục Cốc đun nước cho hai người rửa mặt súc miệng và ngâm chân.
Núi sâu quả thật lạnh lẽo, sau khi mặt trời lặn khí lạnh liền kéo tới, may mà Vệ Lan Hương chuẩn bị áo khoác cho y.
Vầng trăng khuyết lặng lẽ treo trên bầu trời, cửa sổ kẽo kẹt đóng chặt, trong phòng tối đi rất nhiều, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đồ vật xung quanh.
Lục Cốc ngủ phía trong giường, Thẩm Huyền Thanh đóng cửa sổ lại rồi mò mẫm leo lên giường.
Chăn xốc lên rồi khép lại, bên cạnh liền có thêm một nam nhân cao lớn ấm áp.
Lục Cốc chỉ mới ngủ cùng Thẩm Huyền Thanh được vài ngày, bên cạnh có một hán tử cao lớn cường tráng như vậy, đôi khi y thấy hơi áp lực và sợ hãi, có lúc suy nghĩ lung tung từng nghĩ qua, chẳng lẽ tất cả song nhi cùng cô nương gả cho người ta, ban đêm đều sợ hãi hán tử nằm cạnh như vậy sao.
Nhưng lời này nhất định không thể nói với người khác.
Y biết xấu hổ, tất nhiên không thể nói ra, thậm chí vì suy nghĩ này quá khác thường nên y cũng không dám nghĩ mấy thứ này nữa.
Bất kể trong phòng hay ngoài phòng đều rất yên tĩnh, hai người bọn họ đắp hai lớp chăn, nằm một lúc liền ấm dần lên, Lục Cốc cũng dần ngủ thiếp đi.
Nhưng,ột người khác trên giường lại nằm lúc lâu vẫn không tài nào ngủ nổi.
Thẩm Huyền Thanh không biết mình bị làm sao, nghe tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng bên tai, khiến hắn càng thêm khó nhịn.
Về phần khó nhịn cái gì, hắn cũng không rõ, chỉ cảm thấy trong tay như thiếu mất cái gì, lồng ngực cũng dường như không được lấp đầy, trống rỗng hư không.
Bấy giờ núi rừng càng yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe được tiếng gió xào xạc bên ngoài, Lục Cốc nhè nhẹ thở đều, hiển nhiên là đang ngủ say.
Thẩm Huyền Thanh nhẹ nhàng xoay người, bắt được bàn tay mềm mại dưới chăn, dần nắm chặt lấy, lòng bàn tay đến giờ mới thấy dễ chịu.
Đã là con người thì đều có lòng tham, chỉ là tham ít hay tham nhiều mà thôi.
Hắn cầm tay người ta, đáng lẽ nên đi ngủ luôn giống buổi trưa, nhưng không biết là do bóng đêm vô tận hay gì mà cách gần y hơn khiến hắn ngửi thấy được sự mềm mại trên cơ thể Lục Cốc, trong chăn ấm nóng, mùi hương thơm mềm tinh khôi như thể càng nồng hơn.
Thẩm Huyền Thanh gần như thất thần, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, trước đó còn chưa từng nắm tay song nhi, chứ đừng nói là đối mặt với phu lang non mềm chỉ mình hắn biết.
Màn đêm đen kịt che khuất tầm nhìn, không thấy được nhưng sờ được, hắn ỷ không ai có thể nhìn thấy, liền to gan hơn.
Tối hôm qua khi Lục Cốc còn ở Thẩm gia, bởi vì để tâm tới chuyện hôm nay lên núi mà ngủ không ngon, sáng sớm lại đi hơn nửa ngày đường núi, giờ đã ngủ say, huống hồ nam nhân ôm y vào trong ngực cố ý nhẹ tay nhẹ chân, nên y không bị đánh thức.
Sau khi ôm Lục Cốc vào trong ngực, Thẩm Huyền Thanh không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực trống rỗng được lấp đầy, thì ra bốn chữ vừa lòng thỏa ý người ta thường nói chính là như vậy.
***
Sáng sớm sương mù dày đặc, đi vào bụi cỏ không bao lâu ống quần giày đã bị ướt.
Sau khi Lục Cốc tỉnh lại, Thẩm Huyền Thanh đã mặc xong quần áo rời giường rồi, về phần đêm qua ôm nhau ngủ, y không biết chút nào.
Dậy sớm thường đun nước hâm nóng bánh ăn, cũng không khác gì dưới chân núi.
"Ta sẽ về trễ, không kịp giờ cơm trưa đâu, đệ cứ ăn trước đi, không cần chờ ta." Thẩm Huyền Thanh cõng rìu dài cùng cung tên trên lưng, còn đeo một cái giỏ trúc trên vai, trong giỏ có dây thừng và một túi bánh bao.
Hai người bước qua cánh cửa, đến bên ngoài viện hắn lại quay đầu lại dặn dò Lục Cốc: "Khu vực rừng rậm quanh đây không có thú hoang, nhưng đệ cũng đừng đi xa, đợi sau này ta dẫn đệ đi quen rồi đệ tự ra ngoài cũng không muộn."
Lục Cốc tất nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng, Thẩm Huyền Thanh dặn dò xong cũng không nói gì, dừng một chút mới nói: "Vậy ta đi đây."
Hắn nói rồi đi về phía đông không chút do dự, ba chú chó quen thuộc chạy về phía cánh rừng.
Lục Cốc đưa mắt nhìn theo, tiếng chó sủa xa dần, theo thân ảnh Thẩm Huyền Thanh biến mất trong rừng.
Không thấy người nữa, Lục Cốc mới cảm thấy vài phần trống rỗng im ắng, nơi này chỉ còn lại một mình y.
Chim sẻ vỗ cánh, mặt trời dần ngoi lên, mang theo vài phần ấm áp.
Lục Cốc một mình quay về, vì mặt trời còn chưa sáng hẳn, trong lòng y hơi hoảng sợ, quay người liền đóng cửa viện lại, tường cao vây quanh y, lúc này mới cảm thấy được an lòng.
Tiền viện rất lớn, nhưng chưa từng được dọn dẹp.
Rìu vừa dài vừa nặng ném bừa trên mặt đất, xung quanh rải rác không ít củi chưa bổ, mấy hàng rau xanh tùy tiện trồng cũng đã héo rũ, nhìn qua không còn tươi ngon nữa.
Lục Cốc nhặt rìu đặt tựa vào tường, lại xếp củi chưa bổ thành đống bên cạnh phòng chứa củi, tốt xấu gì trông cũng gọn gàng hơn.
Còn có nồi niêu trong kệ bếp, y không rửa thì đều lau một lần, cả mấy cái bình nhỏ đựng dầu, muối, tương, dấm cũng đều lau qua.
Bởi vì vận chuyển đồ đạc trên núi rất khó khăn, ngoại trừ vại nước ra, gạo và mì đều để trong túi vải, đặt ở trên tấm ván gỗ phía trên bệ bùn đằng kia.
Bệ bùn này cao đến khoảng nửa bắp chân Lục Cốc, cố ý dùng bùn xây lên, phía trên cùng còn đặt một tấm ván gỗ.
Nếu không cứ để trên mặt đất mà dính nước, túi vải bị ướt dễ khiến gạo và mì ẩm mốc, nên chỉ cần kê lên chỗ cao là được.
Y lại cầm chổi quét một lượt gian nhà và bếp.
Trên núi có nhiều cây cối, nhưng dù là tiền viện hay là hậu viện không để đồ đều không có nhiều lá rụng, vì vài cây quanh viện đều đã bị chặt bớt để không che lấp ánh mặt trời, trong ngoài viện cũng thông thoáng hơn, ra ngoài sẽ không bị cây cối chắn đường.
Sau khi Lục Cốc bận rộn xong những việc này, mặt trời đã lên cao, soi sáng nhân gian, đến giờ y mới dám ra ngoài.
Thấy nước trong bể nước đã vơi bớt, y xách thùng gỗ ra cửa lấy nước, đến bờ sông liền nhớ tới hôm qua Thẩm Huyền Thanh hạ lưới, chỗ đó cách đây không xa.
Quả nhiên có một con cá lớn mắc lưới.
Nó to lớn không thể chui ra khỏi mắt lưới nên vúng vẩy loạn xạ, nó giãy dụa kịch liệt, bọt nước đều văng ra ngoài.
Con cá này mới mắc lưới không lâu, còn chưa mất sức vùng vẫy, tấm lưới này không tính là lớn, chỉ vừa vặn có thể thả xuống nơi cỏ nước um tùm chật hẹp trên sông, Lục Cốc sợ cá lớn làm thủng lưới trốn mất liền vội vàng thu lưới lên.
Y thường xuyên phải làm việc, tay cũng coi như có sức, nhưng thân cá trơn trượt, bắt được lại trơn tuột ra, sợ kéo rách lưới, y phải mất một đoạn thời gian mới lấy được cá vướng trong lưới ra.
Cá thì bắt được rồi nhưng ở nơi này lại không thể ướp muối nên không mang xuống núi bán được.
Y nhớ ra từng nghe người ta nói có thể dùng ớt và tiêu hầm cá, tê cay thơm ngon.
Nếu giờ làm một nồi, chờ tới khi Thẩm Huyền Thanh trở về là có thức ăn mặn, mà chạng vạng trời đã lạnh, ăn cá hầm nóng hổi cũng ấm người.
Lục Cốc liếc mắt nhìn cá trong thùng gỗ, thầm nghĩ ở đây đã có sẵn nước, không thì về lấy dao giết cá luôn trên bờ sông, cũng đỡ phải làm bẩn sân.
Có thể nói phạm vi bán kính mười dặm quanh đây chỉ có một mình y, y về lấy dao quay lại, thùng gỗ vẫn còn ở nguyên chỗ đó.
Con cá này quá lớn, còn chưa có chết, vừa đổ thùng ra nó liền giãy dụa trên mặt đất, thân cá lại trơn tuột, mấy người Lục Cốc cũng không đè nổi nó, chứ đừng nói là giết, đầu cá cũng lớn, y dùng dao đập vài cái vẫn không nhằm nhò gì, chỉ đành nhặt một tảng đá khá sạch đập chết nó.
Sau khi mổ bụng cạo vảy rồi rửa sạch, xử lý xong con cá lớn, y rửa sạch dao phay và máu trên tay, dùng cỏ xuyên qua miệng cá, một tay xách cá một tay xách nửa thùng nước quay về.
Cá sau khi được chặt thành từng miếng cũng khá nhiều, Lục Cốc cho tất vào một cái chậu gỗ.
Chặt cá xong y cũng không rảnh rỗi, xách thùng gỗ chạy thêm mấy chuyến, cứ nửa thùng một mà đổ đầy vại nước.
Một mình y bận trong bận ngoài, ngồi trong sân thấy mặt trời chói mắt mới biết là đến trưa rồi.
Bữa này nên nấu cháo loãng, nhưng một mình y chỉ cho vào một nắm gạo một nắm nước, rất dễ khét nồi.
Lại nghĩ tới cháo loãng rất tốt, nhỡ đâu Thẩm Huyền Thanh cũng muốn ăn, y liền nấu nhiều hơn một chút, múc một bát lớn trong nồi ra để sang một bên, chờ tới khi Thẩm Huyền Thanh trở về, cho chén vào lồng hấp hâm nóng là ăn được rồi.
Trong nhà chính, một mình Lục Cốc ăn cơm trưa.
Cháo trong bát y không nhiều lắm, y chỉ múc phần cháo loãng hơn ở phía trên, món ăn cũng đơn giản, chỉ có nửa chén dưa muối và hai cái bánh bao đã hâm nóng.
Đồ ăn đơn giản như vậy, đối với y mà nói đã là thỏa mãn rồi.
Lúc còn ở Lục gia, y chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, hơn nửa đều đã lạnh, sao có thể so với cháo loãng cùng bánh bao nóng hổi.
Thẩm Huyền Thanh không có ở đây, y không dám động đến những món ăn khác.
Trong đồ ăn bọn họ mang lên núi có rất nhiều tỏi hành gừng, còn lại hầu như đều là rau xanh, ví như cải xanh, rau chân vịt, đậu đũa còn quả qua lâu, sau khi hái vài ngày là héo, nên không thể mang theo nhiều, nếu mang nhiều rau để hỏng lại càng tiếc, chờ ăn hết chỗ rau này, y sẽ vào núi hái rau dại.
Người nông thôn ăn rau dại không phải chuyện hiếm lạ gì, rau tự trồng thì đắt, Lục Cốc đương nhiên không dám ăn một mình.
***
Bầu trời xanh thẳm cao ngất, làn mây mỏng như sương lững thững trôi, Lục Cốc tìm được cuốc xới đất cho ruộng rau nhỏ trong tiền viện, lại xách thùng gỗ chạy tới chạy lui dăm ba lần, tưới hết mấy hàng rau.
Một mình bận rộn hơn nửa ngày, giờ hết việc mới thấy xung quanh yên ắng, không một động tĩnh gì.
Y đặt thùng gỗ lại trước cửa phòng bếp, không còn việc gì làm nên cứ ngây ngẩn đứng đó, núi rừng vắng lặng khiến y bỗng thấy cô đơn lẻ loi, giống như trên nhân gian này chỉ còn một mình y.
Thẩm Huyền Thanh sẽ trở về thôi.
Vừa cô đơn lại bất an, y liền nhớ tới Thẩm Huyền Thanh, trong lòng càng thêm kiên định, Thẩm Huyền Thanh không lâu nữa sẽ trở về.
Lục Cốc lại kiếm việc để bản thân bận rộn.
Bánh bao mang theo chỉ còn lại mười cái, Thẩm Huyền Thanh ăn nhiều lắm, chỗ này không đủ ăn hai ngày.
Y lấy chậu gỗ múc bột hỗn hợp ra, nhân lúc chưa tới giờ cơm, nồi để không, liền làm bánh kếp*.
Vệ Lan Hương đã từng dặn y, nói bánh bao và bánh kếp phải thay phiên mà ăn, suốt ngày ăn một loại cũng sẽ chán.
Người ta không sống để cứ ăn mãi một món như vậy, không chỉ ăn no, phải ăn ngon nữa mới có thể cao hứng, làm cái gì cũng có hứng thú.
Bánh kếp tuy không thơm như bánh phồng* chiên bằng dầu, nhưng đặc và dai hơn, càng nhai càng ngon, áp dưới đáy nồi để nướng, vừa tròn vừa dày, một cái to bằng ba cái bánh phồng, cũng no bụng, lúc đi đường mang theo một cái làm lương khô rất dễ ăn.
Một chậu bột tổng hợp như vậy làm được năm cái bánh lớn một cái bánh nhỏ, bình thường đến lúc ăn sẽ cắt thành bốn phần, dựa vào khẩu phần ăn của Lục Cốc, ăn một phần bánh lớn là đủ no.
Năm, sáu cái bánh kếp cộng thêm mấy cái bánh bao kia, đủ để cho hai người bọn họ ăn mấy ngày, Lục Cốc cũng không làm thêm nữa.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, y ra ngoài cửa hái hoa tiêu, nhân lúc đáy nồi vẫn đang còn lửa liền hầm cá, nói không chừng đến khi Thẩm Huyền Thanh đúng lúc có thể ăn ngay.
Ớt đem theo còn xanh, ăn kèm với ớt khô đỏ cũng rất đẹp mắt, ớt xanh này ăn thêm vài bữa nữa là hết, sau này chỉ có thể ăn ớt khô.
Lục Cốc mặc dù chưa từng hầm cá, nhưng lúc thấy Kỷ Thu Nguyệt hầm thịt thỏ cay thì y nhớ cách làm, xào ớt đỏ ớt xanh cùng hoa tiêu với một ít xì dầu, vị tê cùng vị cay xộc thẳng lên mũi khiến y ho khan, chảy cả nước mắt, may mà sau khi đổ cá rồi thêm nước vào thì vị cay đã bớt dần.
Chẳng mấy chốc nồi đã sôi sùng sục, tê cay nức mũi, không hỏng cũng không khét.
Lục Cốc vui lắm, nếu nương còn sống nhất định sẽ khen y thật lợi hại.
Đổi củi dưới đáy bếp thành củi nhỏ để lửa chỉ cháy liu riu, Lục Cốc nhìn về phía đông từ cửa viện, trong núi không một bóng người, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Chờ đợi dai dẳng, lâu dần sẽ khiến long người hoảng hốt.
Lục Cốc đứng trước cửa nhìn lúc lâu rồi mới quay lại cho thêm hai que củi nhỏ vào bếp.
Mặt trời dần lặn về phía tây, y đã thêm củi nhiều lần, lại thêm nước vào nồi hai lần, còn dựng lồng hấp để hâm nóng cháo loãng, nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn chưa trở về.
Săn thú chính là như vậy, trở về lúc sớm lúc muộn, y thầm nói với bản thân mình như vậy, không chừng lát nữa ngẩng đầu lên liền thấy người.
Ánh hoàng hôn rọi chiếu căn phòng, Lục Cốc ngồi ở ngưỡng cửa, vẻ mặt hoảng sợ.
Trời sắp tối rồi, nếu Thẩm Huyền Thanh không quay về, trong rừng sâu có sói, còn có gấu hoang, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao đây, y không biết đường, ngay cả đi tìm Thẩm Huyền Thanh cũng không thể.
Những ý nghĩ đáng sợ này khiến mặt y trắng bệch, cá trong nồi giờ ra sao y đã không còn tâm trạng mà quan tâm.
Lần đầu tiên chờ Thẩm Huyền Thanh mà hắn lại về muộn như vậy, trong lòng y tràn đầy sợ hãi.
Mãi đến khi mấy tiếng chó sủa phá vỡ sự yên ắng trong buổi chiều ta, Lục Cốc vô thức nhìn qua, liền thấy Thẩm Huyền Thanh xuất hiện trong rừng, đang đi về phía này.
Mà đến khi Thẩm Huyền Thanh lại gần rồi, y mới như hồi hồn, lập tức đứng dậy định ra đón hắn, nhưng lại lập tức dừng bước, đứng tại chỗ luống cuống một hồi, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh, giọng kẽ run, nói: "Huynh trở về rồi."
Thẩm Huyền Thanh đã đến trước mặt y, nghe vậy ánh mắt dường như có hơi áy náy, thấp giọng nói: "Để đệ chờ lâu rồi."
Từ trong rừng hắn đã thấy Lục Cốc ngồi trước cửa, một thân gầy gò, vẻ mặt sợ hãi đáng thương cứ ngóng trông về phía đông, dường như đã ngồi đó chờ hồi lâu, thậm chí tới khi hắn đến nơi mới có phản ứng.
Thẩm Huyền Thanh vốn có đồ tốt mang về, thấy một màn này lại có chút đau lòng.
Mặc dù giữa bọn họ còn chưa tới một chữ tình, nhưng Lục Cốc chờ hắn như vậy, là một hán tử bình thường cũng không thể cứng rắn nổi, đây còn là phu lang của hắn, hắn lại không coi trọng, trong lòng cảm thấy áy náy, liền tháo giỏ trúc xuống, lấy từ bên trong ra một vật được bọc bằng mấy lớp lá cây, lớp lá bị lột ra, để lộ miếng tổ ong vàng óng bên trong..