TIỂU PHU LANG NGOAN NGOÃN


Bên gáy bị người hôn lên, phát ra một vài thanh âm ái muội vô cùng.

Buổi tối có bóng đêm che phủ nên Lục cốc không quá sợ hãi nhưng giờ trời còn sáng, cửa sổ lại đang mở.
Trước kia chưa trải qua chuyện phòng the nên y không biết, sau này khi viên phòng bọn họ luôn làm vào ban đêm, cho dù không nghe người trong thôn nói về những chuyện này, sự xấu hổ khiến y cảm thấy chuyện này chỉ có thể làm vào ban đêm mới là thiên kinh địa nghĩa, sao có thể làm vào ban ngày.
Sau khi đi một đường lên núi, bọn chó lớn đều đã chạy đến mệt mỏi, không phải nằm sấp trong sân thì là nằm sấp trong nhà chính nghỉ ngơi, cún con cũng giống vậy, yên tĩnh hơn ngày thường rất nhiều.
Nhưng điều này lại càng khiến Lục Cốc sợ tiếng động trong phòng bị nghe được, đến lúc đó đừng nói là người, đến cả ánh mắt của cún con y còn không dám nhìn.
Quai tử trông nghịch ngợm vậy thôi, nhưng có đôi mắt đen láy ướt át, trong veo như trẻ con, mềm nhũn nhìn y, thỉnh thoảng còn hừ hừ dụi vào bắp chân y muốn được xoa đầu.
Hai người hôn ngày càng sâu, đầu ngón tay Lục Cốc run rẩy nhưng vẫn nắm chặt lấy phần xiêm y bên hông Thẩm Huyền Thanh.
Đến khi hai người hơi tách ra thở dốc, y mới khôi phục lý trí, ai ngờ vừa mới ngước mắt đã thấy vẻ mặt của Thẩm Huyền Thanh hoàn toàn khác thường, ánh mắt âm trầm trở nên hung hăng mười phần, yết hầu lên xuống.

Rõ ràng trời đã lạnh, khi hôn môi Thẩm Huyền Thanh lại như thể nóng không chịu được, một tay cởi thắt lưng, còn kéo cổ áo ra một chút, để lộ một phần khuôn ngực màu đồng.
Hắn đã quen làm việc nặng nhọc, vóc dáng lại cao lớn, cơ bắp trên người rắn chắc cường tráng, trong tình cảnh này, ngay cả tiếng thở dốc của hắn nghe cũng có chút hung hãn.
Lục Cốc chưa từng đối mặt với dã thú, giờ lại hơi hiểu dã thú có bộ dáng thế nào.

Y hoảng hốt đến nỗi làn mi run rẩy, nghiêng mặt không dám nhìn Thẩm Huyền Thanh nữa.
Thật ra những lần hành phòng trước kia, Thẩm Huyền Thanh đều như vậy, nhưng đó là vào ban đêm, y không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được nam nhân cao lớn áp trên người mình.
Dáng người Thẩm Huyền Thanh rắn chắc thon dài, cao hơn hán tử bình thường, khi áp xuống, nếu hai người dính chặt nhau dường như có thể che khuất Lục Cốc, nhưng khi họ làm chuyện này không phải lúc nào cũng nằm sấp như vậy.
Hai người họ nằm ngã xuống giữa giường, giường tuy không tính là nhỏ, nhưng đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói có hơi không thể duỗi thẳng tay chân, chân còn thừa một đoạn bên ngoài giường.
Hắn đặt Lục Cốc nằm thẳng, hán tử huyết khí phương cương* đến giờ hô hấp cũng trở nên nóng rực, dụi vào hõm cổ Lục Cốc hôn ngửi, trông càng giống dã thú hơn.


*Huyết khí phương cương (血气方刚): tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Sau khi nằm thẳng, Lục Cốc hơi nghiêng đầu ra ngoài, thấy cửa phòng đang khép hờ, y biết không thể tránh khỏi chuyện sắp xảy ra, cổ họng run rẩy mở miệng: "Cửa."
Thẩm Huyền Thanh đang định cởi áo thì khựng lại, mím môi đứng lên, quai hàm lạnh lùng căng chặt, rõ ràng là đang kìm nén dục vọng, hắn không thèm quan tâm áo còn mở, cứ để vạt áo khoác hờ như vậy mà đi đóng cửa.
Giỏ kim chỉ bên giường đã được thu dọn xong và đặt gọn trên bàn, trong giỏ có nhiều kim, nhỡ đổ sẽ bị đâm đau.

Hắn có chút không thể chờ nổi, nhanh chóng đóng chặt cửa rồi quay lại.
Lục Cốc chưa từng làm loại chuyện này vào ban ngày, càng chưa từng thấy Thẩm Huyền Thanh để trần nửa thân trên như vậy, sự xấu hổ và hoảng loạn cực độ khiến y rơm rớm nước mắt, nước mắt y không rơi xuống mà đảo quanh hốc mắt.
Mà Thẩm Huyền Thanh cũng chưa từng thấy Lục Cốc như vậy trong ánh sáng, nhất thời giống như là ngây dại, sững sờ nhìn y từ đầu đến chân, càng đừng nói đến bộ dạng rơi nước mắt của Lục Cốc, có thể nói là hoạt sắc sinh hương.
Sắc trời âm u nhưng không mưa, trong gian phòng đóng chặt cửa truyền ra vài tiến khóc không thể kìm nén.

Lục Cốc chẳng những bị bắt nạt tàn nhẫn, mà còn lần nữa bị tiến sâu vào.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Ngày hôm sau.
Nửa đêm trời bắt đầu mùa, gió lạnh thổi qua, ngay cả bọn chó lông dày cũng không muốn ra khỏi nhà chính, ăn sáng xong lười biếng nằm trên bao tải.
Mùa thu mưa nhiều, nhưng ở trên núi sau khi trời mưa luôn có thể đi nhặt nấm.
Trong bếp, Thẩm Huyền Thanh đang rót nước vào thang bà tử, rót vào cả cái to và cái nhỏ.

Cơm sáng là do hắn làm, tuy rằng tay nghề hơi kém chút nhưng không phải quá kém, ăn xong ít ra vẫn có thể no bụng.
Xách theo hai cái thang bà tử vào phòng, hắn có chút thấp thỏm, trong lòng càng thêm ảo não không thôi.


Hôm qua không biết hắn nghĩ gì, hại Lục Cốc khóc lúc lâu.
Lúc này không còn bị dục niệm quấy nhiễu nữa, hắn mới cảm thấy quyển sách tranh kia thật đúng không phải thứ gì tốt, làm theo nó, đã không làm Lục Cốc sung sướng lại còn khiến y chảy cả nước mắt.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy hình như không đúng lắm.

Lúc đầu Lục Cốc đâu có khóc, còn lộ ra vẻ mặt đó, khiến hắn suýt thì mất hồn, không khống chế được nên sức có hơi lớn.
Nghĩ vậy hắn mới ngộ ra, ra là sức lực.
Trước khi đẩy cửa phòng đi vào, Thẩm Huyền Thanh mím môi, nghĩ thầm hình như hắn cũng đâu có dùng bao nhiêu sức đâu.
Hán tử trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, lỗ mãng thành quen, vừa đụng vào Lục Cốc đã mất hết lý trí.

Bản thân hắn cảm thấy sức lực nhiêu đó không lớn nhưng khi đặt trên người Lục Cốc thì lại hoàn toàn khác.
Cửa phòng khẽ kêu, Thẩm Huyền Thanh vừa vào cửa đã thấy Lục Cốc mặc áo lót ngồi dậy, trên đùi đắp chăn, một tay xoa tóc.

Hắn lập tức luống cuống, nhớ ra chuyện hôm qua Lục Cốc đụng phải đầu giường, không thể nói bản thân dùng sức nhỏ được nữa.
Đôi mắt Lục Cốc sưng đỏ nhìn về phía cửa, bàn tay khẽ xoa đầu buông xuống, ánh mắt đáng thương còn mang theo vài phần sợ hãi.
"Ta thay nước cho thang bà tử, trời lạnh, để trong chăn cho ấm." Thẩm Huyền Thanh đi về phía giường, hắn có chút chột dạ, nói chuyện không được hăng hái như lúc thường.
Nghe vậy, sự căng thẳng trong lòng Lục Cốc tiêu tan một chút, nhận lấy thang bà tử nhỏ đặt trên chăn, áp tay lên.

Vì Thẩm Huyền Thanh ở đây, y khẽ cúi đầu không dám nói lung tung, ngón tay vô thức vuốt ve hoa văn trên thang bà tử.

Sau khi khom lưng nhét thang bà tử lớn vào chăn, Thẩm Huyền Thanh đứng đó có chút luống cuống tay chân, đứng bên giường một lúc không biết nên nói gì nên đưa tay muốn giúp Lục Cốc xoa đầu bị đụng.
Ai ngờ hắn còn chưa chạm vào, Lục Cốc đã sợ tới mức rụt người lại.
Bàn tay vươn ra khựng lại giữa không trung, bầu không khí như đông cứng lại.

Một lát sau Thẩm Huyền Thanh mới xấu hổ thu tay lại, gãi gãi đầu, vẻ mặt bối rối.
Ngoài trời đang mưa, không dễ vào sâu trong núi, không thể đi săn, hơn nữa Lục Cốc ở trong phòng, dù hắn không phải người mặt dày nhưng vẫn muốn ở cùng một chỗ với Lục Cốc.

Hắn không muốn y nghĩ nhiều chuyện vừa nãy nên lúng túng giải thích: "Ta chỉ muốn xoa đầu cho em thôi, không phải làm gì khác đâu."
Sau khi Lục Cốc theo bản năng tránh né sự đụng chạm của hắn thì có chút thấp thỏm, sợ chọc giận hắn, giờ nghe được những lời này, mới cúi đầu "Ừm" một tiếng, giọng mũi dày đặc.
Thẩm Huyền Thanh thoáng cái lại thấy vui vẻ, nhưng hắn biết hiện giờ không thể tỏ ra quá vui, ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng xoa đầu giúp Lục Cốc.
Tóc Lục Cốc không buộc lên, để xõa tung phía sau lưng, mái tóc đen mềm mượt, sờ rất thích.
"Ta xoa bóp eo và chân cho em nhé." Thẩm Huyền Thanh không quên chuyện xấu bản thân đã làm.
Hắn biết phải đối xử tốt với phu lang, mua đồ là một loại đối tốt với phu lang, mua vải làm xiêm y cũng được, nhưng hắn không thể học cách người khác đối tốt với phu lang sau khi hành phòng nên chỉ nghĩ được như vậy.

Một đại nam nhân xoa eo bóp chân cho phu lang, tức phụ rất hiếm thấy trong thon, nhưng nghĩ đến Lục Cốc da thịt non nớt, bị một hán tử như hắn giày vò thảm hại, Thẩm Huyền Thanh không hề cảm thấy việc xoa eo bóp chân có gì mất mặt.
Lục Cốc chưa từng được người hầu hạ như vậy nên vô cùng căng thẳng, nhận ra Thẩm Huyền Thanh đang nghiêm túc lại đứng đắn, kéo chân y qua bóp một hồi, sau khi được xoa bóp y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thấy Lục Cốc dần thả lỏng và bầu không khí đã dịu đi, Thẩm Huyền Thanh vui mừng, còn ngước mắt nở nụ cười xán lạn, mặt trời không ló vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Lại nói, Lục Cốc cũng cảm thấy hoang mang, sao Thẩm Huyền Thanh cười tuấn tú đến vậy lại có thể mạnh bạo với y như hôm qua chứ.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Trời mưa phùn hai ngày, đến sáng ngày thứ ba mây đen mới rút đi, mặt trời chiếu rọi núi rừng.
Buổi trưa ăn cơm xong, Lục Cốc nghỉ ngơi một lát, thấy không còn việc gì làm nên cõng sọt tre muốn ra ngoài nhặt nấm.
"Em định ra ngoài sao?" Thẩm Huyền Thanh đang đứng dưới ánh mặt trời bổ củi lớn, thấy y lấy sọt tre bèn hỏi.

"Vâng, chắc là nấm mọc rồi, ta đi nhặt một ít về, chạng vạng có thể xào ăn." Lục Cốc cõng sọt tre đáp.
Thẩm Huyền Thanh buông cái rìu dài trong tay xuống, nói: "Ta đi cùng em."
Mặt đất đã hơi khô, nhưng trong rừng nhiều bụi có và lá rụng, người mang giày thì không nói, cún con mà ra ngoài một vòng khẳng định tứ chi đều sẽ dính bùn đất, mà có khi còn dính cả lên bụng, về phải tìm miếng vải lau cho nó, không thì nó sẽ cọ bẩn chân hai người.
Thẩm Huyền Thanh nói điều này với Lục Cốc, hai người ra ngoài chỉ dẫn theo chó nhỏ màu xám trắng, đóng cửa viện lại không khóa, để Đại Hôi và chó đen ở lại, tránh cho cún con sủa to hoặc cắn loạn đồ vật trong viện.
Con chó xám trắng này không có linh tính như Đại Hôi, nhưng thông minh hơn chó đen, hơn nữa rất trung thành, ít nhất cho tới giờ nó chưa từng nhe răng gầm gừ với Lục Cốc.
Trời sau mưa hơi lạnh, ra ngoài hít một hơi là sảng khoái tinh thần, nơi thường lui tới tạo thành một con đường nhỏ, cỏ trên mặt đất ít hơn so với nơi khác.
Hai người tìm trong rừng, sau khi nhặt được nhiều nấm hơn, Thẩm Huyền Thanh xách sọt qua, không để Lục Cốc cõng.
Sau cơn mưa lá rụng nhiều hơn, không ít cây đều trơ trụi, vệt nước trên mặt đất chưa khô hẳn, đi được một lúc thì đế giày dính đầy bùn ướt, giày trở nên nặng hơn, lát nữa phải dừng lại, nhặt cành cây cạo bùn dưới đế giày.
Bọn họ đi vòng quanh núi mất hơn một canh giờ, nấm đã nhặt được nửa sọt, đi lâu vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi.
Lục Cốc ngồi trên một tảng đá trắng bên bờ suối, tảng đá này được phơi nắng khô rồi, chạm vào còn hơi ấm nên y mới ngồi xuống.
Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm bên dòng suối rửa quả dại, đều đã đỏ hồng.

Bọn họ không hái những quả đã héo khô, chọn hái những quả chín mọng, chỉ có năm quả.

Trời mưa đã làm nát không ít quả dại, rất nhiều quả hư thối rơi trên mặt đất.

Thời tiết về sau sẽ ngày càng ảm đạm, quả dại cũng sẽ ít dần đi, nên nhân lúc giờ còn vài quả mà hái ăn.
Lục Cốc nhận lấy trái cây đã rửa sạch, lột vỏ nếm thử, rất ngọt, hai mắt không khỏi cong lên.
Mặt trời chiếu lên mặt y, khiến nụ cười nhẹ này càng thêm dịu dàng xinh đẹp.

Thẩm Huyền Thanh đang định ngồi xuống bên cạnh không nhịn được, một tay luồn qua đầu gối ôm Lục Cốc lên.
Không được hành phòng buổi tối cũng không cho ôm ngủ, ít ra cũng phải để cho hắn ôm một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi