TIỂU PHU LANG NGOAN NGOÃN


Đàn chim sẻ đậu trên cành cây bay đi, bay về phía xa xa, cún con đang chơi đùa trong sân thấy thế sủa vài cái về phía bầu trời.
Lục Cốc nắm chặt góc áo Thẩm Huyền Thanh, nghiêng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.

Y khẽ mở môi muốn nói chuyện, nhưng không biết phải nói cái gì, đành ưu sầu nhíu mày.
Cũng là do Thẩm Huyền Thanh vừa nói như vậy, y mới biết loại chuyện này phải làm thế mới không đau, lúc trước y còn tưởng đau đớn là chuyện thường.
Sau khi Thẩm Huyền Thanh nhìn qua, Lục Cốc ngượng ngùng buông tay ra, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Thẩm Huyền Thanh, nhỏ giọng nói: "Về sau này ta không còn đau nữa."
Âm thanh của y rất nhỏ, dù sao chuyện này cũng rất xấu hổ, nhưng Thẩm Huyền Thanh là vì không muốn làm y đau mới mua quyển sách này, y không thể không nói gì.
Nghe xong, Thẩm Huyền Thanh dần dần bình ổn, không còn thất bại chán chường như trước nữa, thấy Lục Cốc cúi đầu hốc mắt đỏ ửng, tay cũng không túm lấy góc áo hắn nữa, trong lòng lại nổi lên một loại không thoải mái khác.
"Về sau, nếu em muốn nắm lấy xiêm y của ta thì cứ nắm." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, hình như có hơi ngượng ngùng, nhưng tay lại không hề rảnh rang mà nắm lấy tay Lục Cốc.
Tay bị bàn tay to ấm áp thô ráp nắm lấy, Lục Cốc không kháng cự, cuối cùng hai má ửng đỏ, cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Không còn lúng túng và im lặng nữa, Thẩm Huyền Thanh còn nói: "Sau khi xuống núi, vào đông nông nhàn, ta mua quyển Tam tự kinh về dạy chữ cho em nhé."
Nhắc tới chuyện này, Lục Cốc liền quay đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói: "Được."
"Vậy..." Thẩm Huyền Thanh một tay cầm lấy Càn Khôn đồ rơi ở cuối giường.

Giờ đã nói ra thứ này rồi, bộ dáng vừa ngượng ngùng vừa ngoan ngoãn của Lục Cốc khiến hắn nổi lên tà tâm, yết hầu hơi lăn, nghĩ đến hai bức tranh lúc nãy thấy, không khỏi có chút thèm thuồng Lục Cốc.
Hắn thầm nghĩ sau này có thể xem thêm vài bức rồi học theo hay không.


Hắn xem cùng người khác cảm thấy khó chịu nhưng Lục Cốc thì khác.
Lúc này Lục Cốc cũng nhìn về phía quyển sách trong tay hắn, cũng nhớ tới chuyện hai người trong tranh kia làm, thật sự không dám nhìn nhiều, căn bản không phải thứ người đứng đắn có thể nghĩ tới, mặt đỏ tai hồng, không nhịn được mà hơi rụt người lại.
Thấy y còn muốn rút cả tay về, Thẩm Huyền Thanh nắm chặt không buông, trong lòng có hơi đáng tiếc, nhưng vẫn nói: "Vậy ta cất cái này đi trước đã."
"Ừm." Lục Cốc gật đầu đáp ứng, nhiệt ý trên mặt còn chưa tiêu tan.
Nói xong Thẩm Huyền Thanh xuống giường nhét sách vào rương, đường lên núi xa xôi không thể sánh với dưới chân núi, mang tủ gỗ lên vừa tốn sức vừa tốn thời gian, không bằng mang rương dễ sử dụng, tất cả đồ đạc trên núi đều dùng rương đựng.
Lục Cốc sửa sang lại quần áo, thấy hắn muốn đóng rương lại, vội nói: "Huynh lấy y phục mùa đông lấy ra đã, mấy ngày nay lạnh, buổi sáng huynh ra ngoài thì mặc vào."
Lúc nãy y mở rương chính là muốn lấy xiêm y dày cho Thẩm Huyền Thanh.
Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh lấy y phục mùa đông ra, lại liếc mắt nhìn xiêm y Lục Cốc mặc, thấy dày thì yên tâm.

Thân thể hắn cường tráng không sợ lạnh, nhưng song nhi phần lớn đều có chút yếu ớt, phải mặc thật dày.
Núi rừng yên tĩnh, ánh tà dương còn đang soi chiếu, Lục Cốc cẩn thận khâu lại ống tay áo, trời chậm rãi tối đen.
Mấy ngày không gội đầu, chạy một ngày trong rừng tóc cũng đã bẩn, Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc thay phiên nhau đun nước tắm rửa trong bếp, bếp lửa dùng củi lớn đốt, cháy rất mạnh, không cần tiết kiệm chút nào.
Đợi gội đầu rồi hong khô xong, Thẩm Huyền Thanh mò vào chăn đã được thang bà tử ủ đến nóng hổi, còn nói với Lục Cốc: "Sau này tắm rửa vào buổi trưa đi, ấm hơn ban đêm nhiều."
Cho dù còn trẻ lại không sợ lạnh nhưng tắm rửa gội đầu vào buổi tối đã đủ khiến người đông lạnh, Thẩm Huyền Thanh ôm Lục Cốc ấm áp trong chăn hồi lâu mới cảm thấy thoải mái.
Trên người phu lang mềm mại thơm tho, mặc mỗi cái áo lót căn bản không tính là vật cản gì, ôm ngửi trong chốc lát, Thẩm Huyền Thanh không nhịn được.
Sách tranh còn không thể xem trước mặt Lục Cốc chứ đừng nói chi là cùng nhau làm theo, nhưng hắn nhớ rõ hơn mười trang đã xem qua, lúc trước mới chỉ thử mấy trang, trước mắt vẫn còn đủ dùng.

***
Chuyện ban đêm trở nên vui thích, nhưng Lục Cốc vẫn rất ít khi phát ra tiếng động, rất sợ mình biến thành bộ dáng khó coi không chịu nổi kia, cắn môi siết chặt giường cố gắng kìm nén.
Vả lại chuyện vui thích không phải luôn kéo dài, có đôi lúc Thẩm Huyền Thanh không muốn dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục, khí lực vốn đã lớn, còn có thể bày ra những tư thế y chưa từng thấy qua, luôn khiến y không thoải mái vào ngày hôm sau.
Chuyện sách tranh hai người đều không nhắc lại, nhưng Lục Cốc sao lại không biết những động tác y chưa từng thấy quá đó là Thẩm Huyền Thanh học trong sách.
Cho dù là người chưa từng đọc sách cũng biết phải đọc sách hay sách tốt, những cuốn sách xấu hổ lộn xộn kia sao mà đọc thường xuyên được.

Có lúc Lục Cốc muốn nói hắn, nhưng sự xấu hổ khiến y không cách nào mở miệng, một mình ưu sầu tận mấy lần.
May mà Thẩm Huyền Thanh không bị sướng đến hỏng đầu, sau mấy ngày không biết tiết chế đó thì cũng không động vào y nữa.
Sáng sớm Thẩm Huyền Thanh ra ngoài săn bắn, sau khi mặt trời lên Lục Cốc thả gà vịt ra ngoài.
Gió thu hiu quạnh, màu xanh biếc trên mặt đất dần biến mất, mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày, núi rừng đã càng thêm lạnh lẽo khô lặng, lá cây đều đã rụng gần hết, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.
Vịt bơi trong ao nước kiếm ăn, trời quá lạnh lại có gió, ở ngoài so ra kém ở trong viện có tường cao chắn gió, đan đồ rất lạnh tay, cho dù có thang bà tử cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Lục Cốc ngồi trên tảng đá bên cạnh ao nước, ôm thang bà tử trong ngực ủ tay, gió thổi khiến cả khuôn mặt lạnh như băng nên y dùng tay xoa mặt vài cái.
Đã một lúc lâu không nghe thấy tiếng động của cún con, y dùng gậy tre dài đập lên mặt nước lùa vịt về, lại hô: "Quai tử."
Cún con đã lớn thêm một chút, thỉnh thoảng sẽ tự chạy ra ngoài chơi trong rừng, nhưng chỉ cần y vừa hô thì nó sẽ gâu gâu đáp lại rồi chạy về, tai thính vô cùng.
"Quai tử!" Y hô thêm một lần nữa, âm lượng lớn hơn lúc nãy.

Gọi xong Lục Cốc cẩn thận lắng nghe động tĩnh của rừng cây xung quanh, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng cún con, lập tức có chút hoảng hốt, đứng lên lại không biết nên đi hướng nào, gấp đến độ đi loanh quanh.
Một lát sau cún con vẫn không về, y cầm cây gậy trúc đang muốn lùa vịt vào bờ để đi tìm cún con, nhưng còn chưa kịp làm đã nghe thấy phía rừng bắc có tiếng động.
Y ngẩng đầu nhìn kỹ mới thấy là là cún con đang chạy tới, chẳng qua là trong miệng còn đang ngậm một con thỏ rừng lông xám vừa to vừa béo, lông xám của con thỏ rừng kia có hơi giống màu cún con, cách quá xa, lúc đầu y nhìn không nhận ra.
Đến giờ Lục Cốc mới thở phào nhẹ nhõm, không lo lắng nữa.
Chờ cún con hào hứng chạy tới gần, y còn nghe được tiếng gầm gừ trong cổ họng của nó, con thỏ béo nó ngậm trong miệng vẫn chưa chết đâu, còn đạp đạp chân, nó là đang hù dọa con thỏ này.
Cún con mới bốn tháng có thể lớn tới đâu, dù có nuôi tốt, cường tráng hơn những con cún khác trong thôn thì cũng mới miễn cưỡng lớn bằng bắp chân Lục Cốc, lại ngậm con thỏ béo múp như vậy về, khiến Lục Cốc vừa mừng vừa sợ, quên cả tức giận mắng nó chạy loạn, dù sao đây là đang trong núi chứ không phải trong thôn, nó còn nhỏ như vậy, nhỡ đụng phải dã thú lớn hơn nó chút thôi là đã nguy hiểm rồi.
Nếu là Đại Hôi ngậm con thỏ béo này thì không vấn đề gì, nhưng giờ đang là cún con ngậm lấy, Lục Cốc sợ nó mỏi miệng, con thỏ này không nhỏ, chắc chắn sẽ nặng, thế nên y nắm lấy hai tai thỏ kéo từ trong miệng nó ra.
"Gâu!" Cún con nhả thỏ ra, ngẩng đầu sủa về phía Lục Cốc, hưng phấn vẫy đuôi, như là đang tranh công.
Con thỏ này quả thật không nhẹ, trên cổ có vết máu do cún con cắn ra, Lục Cốc còn phát hiện nó có một vết thương cũ ở chân sau, rõ ràng không phải do cún con cắn, thầm nghĩ hẳn nào, vốn là nó đã bị thương ở chân.
"Gâu gâu!"
Thấy cún con vẫy đuôi vui vẻ, Lục Cốc bèn đặt thỏ béo trên mặt đất, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, cún con ngẩng đầu nheo mắt để người hưởng dụng.
Sau khi thỏ bị buông xuống còn muốn chạy, nhưng nó đã bị cún con cắn cho mất sức, chân sau còn què một cái, còn chưa kịp nhảy được mấy bước cún con đã nhào tới cắn lên cổ nó một lần nữa, cổ họng gừ gừ gầm nhẹ, rất ra dáng đấy chứ.
"Đi thôi, nhốt vào lồng sắt trước đã, tối nay cho ngươi ăn đùi thỏ béo nhé." Lục Cốc xoa xoa đầu cún con, cười đến mặt mày đều cong lên, một tay ôm thang bà tử, một tay xách thỏ về, chỉ đi một lát nên không cần quá lo về vịt trong ao.
Cún con đi theo y, bộ dáng đi đường cũng khác hẳn, ngẩng đầu ưỡn ngực trông vô cùng kiêu ngạo uy phong.
Chờ đến lúc chạng vạng Thẩm Huyền Thanh trở về, việc đầu tiên Lục cốc làm chính là cho hắn xem thỏ.
"Quai tử bắt đấy." Niềm vui trên mặt y không giấu được, ý cười trong vắt.
Cún con vừa thấy thỏ là hưng phấn, chạy tới chạy lui trong sân, còn đi tới trước mặt hai người, lớn tiếng sủa gâu gâu về phía Thẩm Huyền Thanh vài cái.
Thẩm Huyền Thanh cũng vui mừng, hắn liếc mắt một cái là thấy vết thương trên đùi thỏ, biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó có thể ngậm con thỏ rừng to như vậy về, coi như là bản lĩnh, nên khom lưng xoa xoa đầu cún con khen ngợi.
"Buổi tối cho Quai tử ăn một cái đùi thỏ nhé." Lục Cốc nói.

"Được." Thẩm Huyền Thanh nào có không đáp ứng.
Bốn cái đùi thỏ vừa vặn chia cho bốn con chó, bình thường cún con ăn chuột tre, chuột đồng hoặc gà rừng, thỏ rừng đều là bọn Đại Hôi bắt được, hôm nay cũng không thể chỉ cho nó ăn thịt, nhưng Lục Cốc nghĩ đây là lần đầu tiên Quai tử của bọn họ bắt được con mồi, ngoại trừ đùi thỏ ra, còn cho cún con ăn thêm mấy miếng thịt thỏ.
***
Trời lại mưa, mặc dù chỉ có nửa ngày, nhưng ngọn núi đã trở nên lạnh hơn.
Lấy chậu đồng cũ dùng để đốt lửa những năm qua ra, Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc ngồi trong nhà chính đốt lửa, củi cháy kêu lách tách, tia lửa bắn tung tóe ra ngoài.
Thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi vào, đóng cửa lại tối hẳn, Lục Cốc lấy hai cái chăn mỏng trong phòng ra, chia cho Thẩm Huyền Thanh một cái, hai người đều ôm thang bà tử.
Hai người họ ngồi sát vào chậu đồng cho ấm chân, chứ nếu cứ ngồi yên một chỗ thì dù có đi giày độn bông cũng sẽ lạnh chân.
Lục Cốc đặt thang bà tử lên đùi, cầm khung thêu thêu khăn tay, thang bà tử rót nước có hơi nặng, nhưng ấm áp như vậy, đâu ai nỡ để sang một bên.
Thẩm Huyền Thanh ngồi cạnh nhìn một lát, thấy thật sự không có việc gì làm, nói: "Hay là ta nướng một con thỏ ăn nhé, trong bếp không phải có một cái muối bát sao, thịt nướng chín rồi lăn qua muối bát là có vị."
Muối bát được làm từ một loại đá đặc biệt, cũng là muối, có thể tan trong nước và có vị mặn, còn được gọi là đá muối bát.
Trước kia Thẩm Huyền Thanh học nghề với lão thợ săn, Dương lão đã nướng thịt cho hắn ăn như vậy.
Lục Cốc chắc chắn chưa từng ăn kiểu này bao giờ, nghĩ tới đây, hắn không đợi y trả lời, đứng dậy tới chỗ lồng tre trong phòng chứa củi bắt một con thỏ béo rồi mổ luôn trong viện.
Khi nướng thỏ, bốn con chó đều ở cạnh nhìn, thịt nướng chín mùi thơm lan tỏa, cún con còn chảy cả nước miếng.
Thẩm Huyền Thanh xé mấy miếng thịt cho chúng nó, còn lại dùng dao cắt thành miếng nhỏ, nhân lúc thịt còn nóng mà dùng dao xiên một miếng quệt qua muối bát, mặn thơm lại tươi, không hề giống với thịt thỏ xào.
Có lẽ là do có thịt thơm để ăn, hoặc có lẽ là do ánh lửa rực rỡ, ánh mắt Lục Cốc đều đã sáng lên.
"Qua vài ngày nữa, ta bắt thêm mấy con gà thỏ rừng, rồi chúng ta thu dọn đồ đạc xuống núi, về nhà, sắp vào đông rồi, trong núi quá lạnh, không cần phải lên nữa." Thẩm Huyền Thanh vừa ăn vừa nói.
"Dạ" Lục Cốc vừa mới ăn một miếng thịt, chỉ có thể gật đầu hàm hồ đáp ứng, đối với y mà nói, bất kể là ở đâu, chỉ cần đi theo Thẩm Huyền Thanh là được.
Nhưng mà bản thân y lại không hề nhận thức được sự ỷ lại này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi