TIỂU PHU LANG NGOAN NGOÃN


Lần này xuống núi nhiều đồ đạc, ai cũng đều phải cõng sọt, đường núi lại khó đi, lúc lên dốc xuống dốc còn phải phụ đẩy và kéo xe nên bọn họ vừa đi vừa nghỉ, đến nửa đường thì dừng lại ăn lương khô, về đến nhà đã là buổi chiều.
Kỷ Thu Nguyệt nghe được tiếng chó sủa bên ngoài, không đợi bọn họ đến trước cửa nhà đã ra nghênh đón, Đại Hôi và Đại Bạch đi theo nàng.
"Nương, hạt dẻ khô tối qua con ngâm xong rồi, sáng nay đun bằng nước đường, buổi trưa đã hầm với gà rồi, nhưng trái chờ phải chờ mãi mà không thấy mọi người về, giờ thì đúng lúc, vẫn còn trong nồi, hâm nóng một chút là ăn được rồi ạ."
Thấy nàng duỗi tay muốn đón lấy cái sọt, Vệ Lan Hương đưa tay ra chặn lại, trách cứ nói: "Con quên mình đang mang thai rồi hả? Mau đi nghỉ ngơi đi, đừng động vào mấy cái này."
Dù là trách cứ, nhưng Vệ Lan Hương nói xong lại lộ ra một nụ cười.

Từ ngày Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu Thanh đi khám lang trung về, ngày nào bà cũng vui cả.
Phụ nhân, phu lang bằng tuổi bà, không ít người đều đã tay ôm cháu trai tay bồng cháu gái rồi, suốt ngày thấy bế cháu đi quanh thôn, giờ bà cũng có thể được ôm cháu, được làm bà rồi, khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng.
"A tẩu." Lục Cốc nhỏ giọng chào một tiếng, dừng một chút không biết phải nói gì, mấy lời chúc mừng nói với người nhà có hơi ngượng ngùng, y đành mím môi cười nhẹ.
Kỷ Thu Nguyệt thấy y như vậy, tâm tư đều viết hết trên mặt, sao có thể không biết y có ý gì, bèn dịu dàng cười nói: "Cốc tử về rồi, nếm thử gà hầm hạt dẻ a tẩu làm đi này, canh gà uống cũng bổ dưỡng lắm."
"Dạ." Lục Cốc gật đầu đáp một tiếng, ngay cả y cũng nhận ra nụ cười của Kỷ Thu Nguyệt không còn giống ngày xưa nữa.
Nàng vốn là người thẳng thắn hoạt bát, hiện giờ đôi mắt sáng ngời, dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt nàng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng hiền dịu, trên mặt tràn đầy vui sướng không chút gợn sóng.
Lúc này Thẩm Nghiêu Thanh kéo xe đến, sắp tới cửa nhà rồi, đường bằng phẳng, không cần dùng lực đẩy ở phía sau, thấy Kỷ Thu Nguyệt tụt lại vài bước muốn nói chuyện với Thẩm Nghiêu Thanh, mấy người Vệ Lan Hương cười nói về nhà trước.
"Tối qua nàng ngủ ngon chứ?" Thẩm Nghiêu Thanh vừa thấy tức phụ đã ngây ngô cười, ai cũng có thể nhìn ra được sự vui mừng từ tận đáy lòng anh.
Kỷ Thu Nguyệt cảm thấy anh quá khờ, cười trừng mắt nói: "Ngon lắm, không có chàng chiếm chỗ, sao mà không ngon được?"
Thẩm Nghiêu Thanh bị nàng nói vậy cũng không tức giận chút nào, thừa dịp phía trước không ai để ý, còn buông một tay kéo xe ra, duỗi ra nắm lấy tay tức phụ, nắm chặt một lát mới buông ra.
Kỷ Thu Nguyệt lại trừng mắt liếc anh một cái, nhưng không nói thêm gì, ý cười vẫn luôn phơi phới trên mặt.
Canh gà trong veo, thơm ngát, hạt dẻ thấm nước dùng, hơi mặn nhưng vẫn ngọt bùi, gà hầm mềm lại có thêm vị ngọt của hạt dẻ, càng thêm ngon.
Gà là con gà mái mà Thẩm Nghiêu Thanh giết trước khi lên núi hôm qua, chặt cả con nên không ít, hạt dẻ cũng làm nhiều, thêm nước hầm khá nhiều, đủ cho mỗi người đều có thể uống một chén canh gà.

Thịt gà và hạt dẻ múc ra một cái bát lớn, không chỉ có Thẩm Nghiêu Thanh không ngừng gắp thức ăn gắp thịt vào bát Kỷ Thu Nguyệt, ngay cả Vệ Lan Hương cũng không ngừng gắp thịt gà cho nàng.
Người mang thai không giống người bình thường, đến cả Thẩm Nhạn còn biết không được tranh thịt với a tẩu, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh lại càng hiểu rõ, hơn nữa hạt dẻ thấm mùi thịt vẫn rất ngon, còn có những món ăn khác nữa.
"Nhị đệ nói mấy con thỏ và gà rừng kia không bán, để lại cho nàng ăn đấy." Thẩm Nghiêu Thanh nhớ tới chuyện này bèn nói.
Kỷ Thu Nguyệt thích ăn thịt thỏ xào cay, nghe vậy khẽ cười nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, nói: "Làm phiền nhị đệ rồi."
Thẩm Huyền Thanh cười cười không nói gì.

Hiện giờ cuộc sống đã tốt hơn, chút đồ kia để lại cho người nhà mình bồi bổ thân thể cũng không có gì.
"Ăn xong những thứ đó, ta lại mua thêm mấy con gà ác về cho nàng bồi bổ." Thẩm Nghiêu Thanh lại nói.

Qua hai, ba năm khổ sở này, Kỷ Thu Nguyệt đã gầy đi không ít so với lúc mới gả cho anh, vẫn là sau hè năm nay, đến gần đây mới mập hơn được một ít, giờ đã là hai người, anh luôn lo tức phụ ăn không ngon miệng.
"Đúng, mua mấy con gà ác về ăn cho ngon." Vệ Lan Hương ở bên cạnh phụ họa.
Phụ nữ nông thôn dù có mang thai cũng không có chuyện ăn thịt mỗi ngày, đã có thỏ và gà rừng rồi lại còn muốn mua thêm gà ác, Kỷ Thu Nguyệt nghe xong cảm thấy trượng phu và mẹ chồng đều nghĩ cho nàng, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn cảm thấy tiêu quá nhiều tiền không tốt, nên nói: "Mua một hai con là được rồi, sao mà suốt ngày ăn cho nổi."
"Ừ." Thẩm Nghiêu Thanh mặc dù liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Giờ tức phụ có thai anh không muốn nói nhiều, đến lúc đó mua mấy con còn không phải do anh quyết định sao.
Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều no bụng, uống xong canh gà cả người đều trở nên ấm áp.
Hôm nay trong nhà có sáu người thì năm người đều đã phải đi đường núi, cõng đồ đạc còn phải đẩy xe, không tránh khỏi mỏi chân nên ăn cơm xong bọn họ không làm gì nữa.
Trời tối sớm, không có mặt trời càng lạnh hơn, Lục Cốc vào bếp đun một nồi nước lớn cho cả nhà súc miệng ngâm chân, còn phải rót vào thang bà tử nữa.
Y ngồi ở trước của bếp, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt y, không lạnh như bên ngoài.
Không lâu sau Thẩm Huyền Thanh cũng vào bếp, Lục Cốc tưởng hắn muốn múc nước nên mới nói: "Nước vẫn chưa sôi đâu."

"Ừm." Thẩm Huyền Thanh không biết nói gì khác.

Thật ra hắn là tới tìm Lục Cốc, một mình trong phòng không có việc gì làm, nhưng Lục Cốc ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ là có chuyện gì khác, khiến hắn có hơi lúng túng.
"Ta tới giúp em." Hắn nói xong thì đến bên cạnh Lục Cốc ngồi xổm xuống, thêm mấy cây củi vào đáy bếp.
Chỉ đun nước thôi thì không cần ai phải hỗ trợ, huống hồ trước bếp chỉ có một cái ghế nhỏ, nhưng Thẩm Huyền Thanh đến gần, ngồi xổm xuống mà vẫn còn cao hơn y ngồi trên ghế nhỏ một chút.

Lục Cốc bị chặn ở trong cảm thấy có chút áp bức, nhưng đồng thời lại có một loại cảm giác an tâm khó lý giải.
Lục Cốc dù không quá thông minh vẫn cảm giác được hiện tại có gì đó mờ ám.

Ánh lửa ấm áp, chân Thẩm Huyền Thanh kề sát bên chân y, bầu không khí lộ ra một tia kiều diễm.

Y không nói gì, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ động, theo bản năng nắm chặt ống quần rồi lại buông ra.
Củi dưới đáy bếp phát ra tiếng nổ lách tách, lửa cháy càng mạnh hơn.

Thẩm Huyền Thanh để ý tới bàn tay gầy guộc của Lục Cốc, trên đầu ngón tay và mu bàn tay có vài vết trầy xước, là loại vết thương nhỏ chảy chút máu rồi kết vảy.
Người nhà nông thường xuyên phải làm việc, bàn tay ít khi được mềm mại thanh tú, cho dù Lục Cốc trời sinh trắng nõn cũng không phải ngoại lệ, nhưng mà ngoại trừ tay ra, chưa kể tới những bộ phận trên cơ thể không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, khuôn mặt y đã trắng nõn hơn người bình thường.
Trong phòng bếp không còn người nào khác, trời tối, lại còn lạnh như vậy, những người khác trong Thẩm gia đều ở trong phòng mình, không có ai quấy rầy.
Thẩm Huyền Thanh không nhịn được, duỗi tay bắt lấy tay Lục Cốc, lúc mới bắt lấy thì chỉ nắm chặt, về sau dần dần làm càn, từ nhéo nhéo lòng bàn tay chuyển sang chơi đùa mấy ngón tay.
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, chỉ là tay mà thôi, ai mà chẳng có, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn không buông ra được.

Lục Cốc cúi đầu không dám nói gì, ánh lửa đỏ cam sáng ngời, màu đỏ ửng trên khuôn mặt y không biết là do nóng hay do xấu hổ nữa.
Mãi đến khi nồi nước bốc hơi trắng, không lâu sau đã nghe thấy tiếng Thẩm Nhạn hô lên từ phía nhà chính: "Cốc Tử ca ca, nước sôi chưa ạ?"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng vừa hô vừa đi vào phòng bếp.
Thẩm Huyền Thanh như vừa tỉnh mộng, Lục Cốc càng là kinh hoảng, lập tức rút tay về, giọng nói khẽ run rẩy hô lên: "Sôi rồi."
Thấy Lục Cốc xấu hổ tới nỗi run rẩy hai hàng mi, Thẩm Huyền Thanh sờ soạng tay phu lang trong bếp cũng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên ý cười.
Thẩm Nhạn xách hai cái thang bà tử tới, một cái là rót giúp Kỷ Thu Nguyệt, rót nước vào rồi nhét vào trong chăn trước, đợi súc miệng xong nằm xuống trong chăn đã ấm nóng rồi.
"Để ta đi lấy." Thẩm Huyền Thanh đứng dậy nói.
"Dạ." Lục Cốc gật gật đầu, giúp Thẩm Nhạn rót nước vào thang bà tử trước.
Đêm dần khuya, cả thôn Thanh Khê đã hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Sau khi bị Thẩm Huyền Thanh ôm lấy, Lục Cốc nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng bỗng nhiên, một bàn tay to mò tới, che mắt y lại.
Y theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng mắt bị che khiến y không nhịn được muốn nhắm lại, cứ như vậy, hàng mi dài khẽ quét qua lòng bàn tay Thẩm Huyền Thanh, đồng thời cũng như quét qua trái tim hắn, ngứa ngáy hết cả.
Quả nhiên là loại cảm giác này, đây là chuyện Thẩm Huyền Thanh muốn làm từ trước rồi, đêm nay cuối cùng cũng thực hiện được.
Lục Cốc giãy dụa trong lòng hắn, ai bị bịt mắt cũng đều sẽ thấy không thoải mái, hắn đành buông tay ra, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, dứt khoát không nói gì luôn, ôm Lục Cốc hôn trong chốc lát, cái loại ngứa ngáy khó nhịn này giảm bớt sau khi hôn xong, mới có thể nhắm mắt lại thật sự đi ngủ.
***
Săn được nhiều con lửng mập như vậy, con nào con nấy sau khi được rừng mùa thu vỗ béo đều trở nên múp míp, xách một con lên đã rất nặng rồi, sớm lột da rồi làm mỡ lửng mới là chuyện chính.
Ăn sáng xong Vệ Lan Hương dẫn Thẩm Nhạn lên trấn mua băng phiến*.

Băng phiến này, đừng nói là người dân trong thôn, ngay cả dân chúng bình thường trong trấn cũng không mua nổi, nhưng lúc luyện chế mỡ lửng thì phải có thêm băng phiến mới làm ra được loại mỡ lửng tốt nhất, sau khi luyện chế xong có thể bán được giá cao hơn.
*Băng phiến (冰片): hay còn gọi là long não, là 1 chất rắn kết tinh màu trắng hoặc nhiều màu, giống như sáp với mùi thơm hăng mạnh rất đặc trưng.
Lục Cốc đun nước nóng xong, hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh cùng nhau giết lửng lột da trong viện.
Kỷ Thu Nguyệt nhìn thoáng qua thôi đã thấy dạ dày khó chịu, không dám nhìn nữa.

Lục Cốc thường thấy Thẩm Huyền Thanh lột da thỏ rừng và vặt lông gà rừng rồi nhưng đây vẫn là lần đầu thấy hắn giết lửng, rút hết máu xong trực tiếp lột da.

Cún con bị trói trong hậu viện, Đại Hôi đã quen với mùi máu tươi của con mồi, đứng cạnh nhìn, trông cũng khá đáng tin,
Cún con hưng phấn sủa lớn, còn muốn trộm cắn thịt lửng, thậm chí còn tiến lại gần ngửi máu trên mặt đất.

Lục Cốc sợ nó liếm máu, vội gọi nó đi về phía nhà chính rồi đóng cửa vào không cho nó ra ngoài nữa.
Quai tử đi theo y cả ngày đương nhiên là nghe lời, vừa thấy y gọi là tung tăng theo sau.
"Cốc tử, vào đây xem thử vải này đi?" Kỷ Thu Nguyệt nghe thấy tiếng động, thò đầu ra ngoài cửa phòng nói.
Mùi máu trong viện rất nặng, lửng lớn hơn thỏ rừng, cảnh tượng lột da moi ruột đúng là không dễ nhìn, Lục Cốc vốn không muốn nhìn nữa, nghe nàng nói vậy thì đi qua đó.
"Đệ ngồi đi." Kỷ Thu Nguyệt ngồi ở bên giường, trải ra một miếng vải đỏ.
Lục Cốc sau khi ngồi xuống sờ sờ, mượt mà mềm mại, quả thật không tệ, liền nói: "Thật đúng là vải tốt."
Y lại ngẩng đầu hỏi: "A tẩu, vải này là dùng để làm xiêm y cho đứa nhỏ sao?"
"Phải." Kỷ Thu Nguyệt nở nụ cười, lại nói: "Ta với Đại Thanh ca của đệ tính rồi, đứa nhỏ chắc sẽ ra đời vào khoảng tháng tám năm sau, trời nóng, dùng vải mỏng này làm mấy bộ xiêm y là được."
Nếu vậy, Lục Cốc nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi xiêm y kia làm xong, đệ thêu thêm ít hoa văn nhỏ sẽ càng thêm đẹp mắt, thêu thêm cả một bộ hoa văn đầu hổ nữa."
Hổ và sư tử uy vũ hùng tráng, những đứa nhỏ nơi đây dù là nam, nữ hay song nhi, người ta đều sẽ cho bọn nhỏ đội mũ đầu hổ, đeo giày đầu hổ để xua đuổi tà ma, giữ bình an.

Hoa văn thêu trên quần cũng đều là hoa văn hổ và sư tử.
Kỷ Thu Nguyệt liên tục gật đầu, cười đến là vui vẻ: "Được, làm phiền đệ rồi.

Qua mùa đông bụng ta lớn, còn chưa làm việc được.

Ta lại vừa hay mua bốn màu chỉ thêu, định làm một cái mũ đầu hổ, giày đầu hổ thì nương nói để bà làm, giờ thêu hoa văn hổ cho xiêm y nữa là đủ bộ."
Lúc này cún con vẫy đuôi tiến vào, Kỷ Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nó một cái, cười nói: "Vẫn mập mạp như trước nhỉ?"
Mặt mày Lục Cốc khẽ cong, cười khẽ liếc mắt nhìn cún con một cái, lại nghĩ đến sang năm trong nhà có một đứa bé mặc một thân xiêm y nho nhỏ có hoa văn đầu hổ, trong lòng liền cảm thấy cao hứng, chờ làm xong xiêm y rồi, việc thêu thùa những thứ khác cứ để sau đã, đây mới là chuyện quan trọng này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi