TIỂU PHÚC TẤN

Edit: Dờ


Ban đêm nổi gió, chưa được mấy chốc lại có tuyết rơi. Lâm Nguyễn ghé vào cửa sổ ngắm, tuyết trắng bay bay dưới ngọn đèn đường vô cùng xinh đẹp.


Trạm Hi đi từ phòng vệ sinh ra, nói: "Nhìn gì vậy?"


"Tiên sinh, ngoài kia có tuyết rơi."


Trạm Hi đến bên cạnh giường, "Tứ Cửu Thành năm nào cũng có tuyết rơi, sao phải ngạc nhiên."


Lâm Nguyễn xoa mũi, đóng cửa sổ lại rồi kéo rèm vào. Tấm rèm dày che khuất cửa sổ, ánh đèn đường không lọt vào được nữa, cả gió cũng như bớt lạnh hơn.


Trạm Hi vẫy tay gọi Lâm Nguyễn, cậu nghe lời đi đến trước mặt hắn rồi quỳ xuống.


Trạm Hi xoa gò má hơi lạnh vì bị gió thổi của Lâm Nguyễn.


"Bao lâu nữa thì trường học cho nghỉ?"


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, "Chắc là khoảng một tháng nữa."


Trạm Hi nói bằng giọng điệu không mấy để tâm: "Ngày mai tôi sẽ bảo bác Đông đổi phòng khác cho cậu."


"Đổi phòng?" Lâm Nguyễn hỏi, "Vì sao ạ?"


"Không vì sao cả." Trạm Hi nói, "Phòng dưới tầng nhỏ quá."


Dường như những người xuất thân từ nhà ở tứ hợp viện như Trạm Hi đều thích phòng rộng. Căn phòng ở tầng hai của hắn là thông hai phòng với nhau. Dù vậy, bác Đông vẫn luôn cằn nhằn rằng Lan công quán không có vườn hoa và sân rộng như Thuần Thân vương phủ, không có chỗ duỗi tay duỗi chân.


Tuyết vẫn rơi đến tận ngày hôm sau. Sáng sớm, tuyết chất dày nửa thước, giẫm xuống không thấy mu bàn chân.


Lâm Nguyễn ăn sáng cùng Trạm Hi, bây giờ cậu đã quen ăn cơm cùng hắn, không phải suy nghĩ miên man như lần đầu.


"Bên ngoài tuyết dày, bảo Thế Ninh đưa cậu đến trường đi." Trạm Hi bỗng nhiên nói.


"Có làm chậm trễ công việc của tiên sinh không?" Lâm Nguyễn hỏi.


"Không," Trạm Hi đáp, "Nếu lúc tan học mà tuyết vẫn rơi thì bảo Thế Ninh đến đón".


Lâm Nguyễn được chiều mà sợ, "Cảm ơn tiên sinh."


Ăn xong, Thế Ninh đưa Lâm Nguyễn đến trường, lúc mở cửa xe thì gọi cậu là tiểu tiên sinh.


Lâm Nguyễn hơi ngạc nhiên, "Tiểu tiên sinh?"


Thế Ninh cười đáp: "Thân phận của cậu khác biệt, ở nhà thế nào cũng được, nhưng ra ngoài đương nhiên phải tôn trọng một chút, đây là quy tắc."


Quy tắc, quy tắc, trong nhà ai cũng có một bộ quy tắc. Bác Đông có, Trạm Hi có, mẹ Tào A Nguyệt Thế Ninh, đều có quy tắc riêng. Lâm Nguyễn nghĩ, mình có nên soạn ra một bộ quy tắc của mình không nhỉ? Nghĩ rồi lại thôi, e là chẳng ai chịu tuân theo quy tắc của cậu.


Xe hơi chạy đến cổng đại học Yên Kinh, rất nhiều sinh viên xúm lại vây xem. Lâm Nguyễn xuống xe, vẫn choàng khăn như cũ.


"Đến nơi rồi, cảm ơn anh." Lâm Nguyễn cảm ơn Thế Ninh, anh xua tay rồi lái xe đi.


Đám sinh viên lại đổ dồn về nhìn Lâm Nguyễn, thời buổi này xe hơi vẫn rất hiếm, không dễ gì nhìn thấy.


Mạnh Chân chui từ trong đám đông ra, vẫy tay chào Lâm Nguyễn. Cậu ta là bạn học, cũng là bạn thân của Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đi vào cổng trường, người vây xem vẫn rất đông, họ nhìn Lâm Nguyễn rồi xì xào bàn tán không coi ai ra gì.


Mạnh Chân trợn trừng mắt lên, "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy xe hơi bao giờ à!"


Người xung quanh nghe vậy thì dần giải tán. Có một người đi phía sau Lâm Nguyễn, lúc lướt qua vai cậu thì đụng một cái không nặng không nhẹ, mắt vẫn nhìn phía trước.


Mạnh Chân nhìn theo, nói: "Lý Minh Văn bị gì thế? Đụng người ta mà không xin lỗi."


Lý Minh Văn là lớp trưởng lớp Lâm Nguyễn, thành tích rất tốt, lúc nào cũng đứng đầu. Lại nói, lúc mới nhập học Lâm Nguyễn còn ở chung ký túc xá với Lý Minh Văn, nhưng ở nửa tháng thì bị gọi về nên không giao du gì với Lý Minh Văn.


Cơ sở vật chất của đại học Yên Kinh rất tốt, hai người một phòng ký túc, có bồn tắm, bình uống nước, buồng điện thoại. Tương ứng, học phí cũng cắt cổ, cao hơn gấp 3-4 lần đại học tư thục bình thường. Gia cảnh Lý Minh Văn không tốt lắm nhưng rất nỗ lực, vừa học vừa làm, chủ nhiệm khoa rất thích cậu sinh viên này.


Lâm Nguyễn đuổi theo Mạnh Chân, "Tớ đắc tội người ta khi nào nhỉ?"


"Ai biết, lúc nào thằng cha ấy cũng như kiểu cả thế giới có thù với nó." Mạnh Chân vỗ tay, "Tớ biết rồi, chắc chắn là do vụ thi biện luận."


"Trận đấu biện luận làm sao vậy?"


"Trận chung kết cậu không đi, nó được quán quân biện luận. Hôm ấy tớ bảo là bản thảo của cậu viết xuất sắc hơn, nếu đi thi chắc chắn sẽ đoạt giải. Nó nghe thấy, thế là khó chịu." Mạnh Chân nói, "Thực ra nó mặt nặng mày nhẹ với cậu cả tuần nay rồi, cậu không biết đấy thôi."


"Ra là thế." Lâm Nguyễn nói, "Sau này tớ sẽ tránh xa hắn ta."


Mạnh Chân xua tay, hỏi: "Người vừa đưa cậu tới đây là ai vậy? Anh trai hả? Tớ chưa gặp bao giờ."


"Đó không phải anh trai tớ."


"Vậy là ai?" Mạnh Chân hỏi.


Lâm Nguyễn ngập ngừng một lúc rồi nói, "Người nhà tớ."


"Người nhà?" Mạnh Chân hỏi: "Tuần trước cậu về nhà mà không tham gia biện luận, là vì người đó sao?"


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, "Gần như vậy đi."


Mạnh Chân nhíu mày, "Gần như vậy là sao?"


"Thì...gần như thế..." Lâm Nguyễn chưa nói xong thì rảo bước đi trước.


"Cậu vẫn chưa nói hết mà!" Mạnh Chân thấy Lâm Nguyễn chạy thì lập tức đuổi theo. Cậu ta vừa chạy vừa gào rống khiến mấy con chim trên mặt hồ bay tán loạn.


Mạnh Chân đã hỏi là phải hỏi đến cùng, chính cậu ta tự nhận là do quá rảnh háng. Nhà Mạnh Chân mở hai tiệm tơ lụa, một tiệm cầm đồ, một tiệm thuốc, cũng coi như khá giả. Cha mẹ Mạnh Chân rất chiều chuộng cậu ta, Mạnh Chân có một người anh trai cũng đối xử với cậu ta rất tốt. Mạnh Chân có tiền, có gia thế, có tự tin, trước giờ chưa từng phải lo nghĩ điều gì.


Vì muốn biết "người nhà" mà Lâm Nguyễn nói là ai, Mạnh Chân quấn lấy cậu cả ngày, tới buổi chiều, hứng thú của Mạnh Chân đổi từ người nhà Lâm Nguyễn thành nhà Lâm Nguyễn.


Gia cảnh Lâm Nguyễn rất tốt, ai trong trường cũng công nhận. Thường ngày cậu luôn mặc quần áo đắt tiền, làm người khiêm nhường nhã nhặn có giáo dưỡng, nói chuyện không nhanh không chậm, lúc nào cũng tỏ ra thong thả. Rất nhiều người đoán Lâm Nguyễn là cậu út của gia tộc lớn nào đó.


Là bạn thân nhất của cậu, Mạnh Chân phát hiện ra mình thế mà chẳng biết gì về tình trạng gia đình của Lâm Nguyễn.


Mình thật vô trách nhiệm, mình chẳng quan tâm đến Lâm Nguyễn chút nào!


"Cậu nói cho tớ đi mà, tớ muốn biết quá!" Mạnh Chân kéo Lâm Nguyễn, rầm rì như làm nũng.


Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, "Thực sự muốn biết?"


Mạnh Chân gật đầu cái rụp.


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ rồi nói, "Vậy được, tớ sẽ nói cho cậu."


Mạnh Chân lập tức cười toe, gật đầu như giã tỏi, tay vẫn không chịu buông.


Lâm Nguyễn nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn lại, "Tớ sợ cậu lại như lúc sáng, chưa nói xong đã chạy mất."


Lâm Nguyễn bất đắc dĩ, "Thôi được, cũng chẳng phải bí mật gì. Cậu biết Lan công quán không?"


"Ai không biết Trạm Tam gia của Lan công quán?" Mạnh Chân trợn mắt, "Chẳng lẽ cậu là tiểu thiếu gia của Lan công quán?"


Mạnh Chân tưởng tượng, "Không đúng, Trạm Hi họ Trạm, cậu họ Lâm, không thể là người nhà được."


Lâm Nguyễn cười, "Tớ không phải thiếu gia Lan công quán, Trạm Hi cũng không phải họ Trạm."


"À ừ ừ, Trạm Hi là người Bát Kỳ nhỉ." Mạnh Chân sực nhớ ra.


Lâm Nguyễn nói: "Thực ra tớ chính là đầy tớ ở Lan công quán, bị bán vào đấy từ nhỏ. Tiên sinh tốt bụng nên cho tớ đi học. Tuần trước tớ xin nghỉ là vì tiên sinh mới từ nước ngoài về."


Mạnh Chân im lặng một lúc, rõ ràng là đang tiêu hóa lượng thông tin quá lớn.


"Trước giờ không nói với cậu là vì chuyện này hơi phức tạp, tớ có cha mẹ và em trai nhưng hộ tịch lại ở Lan công quán. Người đưa tớ đi học sáng nay là con trai bác quản gia, cũng là trợ lý của tiên sinh. Tuy bọn tớ không chung huyết thống nhưng đúng thật là người nhà."


Mạnh Chân vẫn im như thóc, Lâm Nguyễn nhíu mày hỏi, "Cậu làm sao thế?"


Đầu Mạnh Chân không ngừng xuất hiện hình ảnh thập đại khổ hình Mãn Thanh, mà cái từ "đầy tớ" này giống như trời sinh đã gắn liền với khổ cực. Mạnh Chân suy nghĩ một lát, mắt đỏ bừng lên, "Đau không?"


Lâm Nguyễn: "???"


Mạnh Chân đỏ mắt xem xét cánh tay của Lâm Nguyễn, "Để tớ xem tay cậu có bị thương không."


"Cậu nghĩ gì vậy?" Lâm Nguyễn né Mạnh Chân, nói: "Đã bảo là tiên sinh rất tốt bụng, còn cho tớ đi học, ăn mặc cũng không bạc đãi." Lâm Nguyễn lo lắng nhìn Mạnh Chân, "Cậu lậm tiểu thuyết à?"


Mạnh Chân lập tức tỉnh táo lại, biết là mình nghĩ quá, gãi đầu cười hê hê.


Hai người tiếp tục đi, ven đường vẫn còn tuyết đọng trên cây, chỉ hơi gây động tĩnh là rơi xuống.


"Nhắc tới Trạm Tam gia, tớ cứ thắc mắc mãi." Mạnh Chân hỏi, "Rốt cuộc ngài ấy họ gì? Diệp Hách Na Lạp? Bác Nhĩ Tế Cát Đặc? Có người còn bảo ngài ấy là vương gia Mông Cổ!"


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, "Tiên sinh có đất phong ở Mông Cổ, nhưng ngài ấy không phải vương gia Mông Cổ. Lúc còn Hoàng đế thì tiên sinh mang tước Thân vương, chắc là gần với dòng họ trong hoàng cung."


Mạnh Chân gật gù tán đồng, lại hỏi: "Vậy ngài ấy có phong kiến lắm không, kiểu ở nhà hơi tý là bắt quỳ thỉnh an? Cơm làm một mâm chỉ ăn ba miếng? Có tám đầu bếp nấu cơm cho ngài ấy?"


Lâm Nguyễn nhìn cậu ta, hơi bất đắc dĩ, "Tiên sinh đi du học nên tư tưởng rất cởi mở. Ngài ấy không cần quỳ thỉnh an, ăn mặc cũng không xa hoa lãng phí như thế."


Mạnh Chân còn định nói gì đó, một chiếc xe chầm chậm dừng lại bên cạnh hai người. Kính xe hạ xuống, Thế Ninh ngồi ở ghế lái, "Tiểu tiên sinh, tiên sinh bảo tôi đến đón cậu về."


Hoá ra Thế Ninh cũng gọi Trạm Hi như vậy, đầu Lâm Nguyễn bỗng lướt qua ý nghĩ này.


Mạnh Chân tò mò nhìn Thế Ninh, anh cũng nhìn lại rồi hỏi: "Đây là bạn học của tiểu tiên sinh sao?"


Lâm Nguyễn sực tỉnh, "Đây là bạn học của em, Mạnh Chân."


Mạnh Chân chào Thế Ninh, anh gật đầu mỉm cười.


"Muốn mời cậu Mạnh đây về nhà chơi không?" Thế Ninh hỏi.


"Được không ạ?" Mạnh Chân sáng mắt, phấn khích hỏi.


Lâm Nguyễn thấy Mạnh Chân vui vẻ thì không từ chối, bước lên xe cùng cậu ta.


Xe lái về Lan công quán, dọc đường toàn là cây bạch quả, cổng sắt mở ra, xe lái vào vườn hoa rồi đỗ ngay sau nhà.


Mạnh Chân ngắm vườn hoa của Lan công quán qua cửa xe, tuy đang là mùa đông nhưng vườn hoa lại chẳng tiêu điều chút nào, kết hợp với kiến trúc phương Tây, đúng như những trang viên của quý tộc phương Tây mà trong sách hay miêu tả, đồng thời cũng có vẻ đẹp tao nhã đoan trang của phương Đông.


Mạnh Chân thì thầm với Lâm Nguyễn, "Nhà cậu rộng thật đấy."


Lâm Nguyễn chẳng thấy rộng, hùa theo Mạnh Chân gật đầu. Thế Ninh ngồi trước nghe thấy vậy thì bảo: "Cũng không rộng lắm, được cái đỗ xe rất tiện, không cần vòng cả con phố để dừng xe ở phía sau."


Anh đang nói tới chuyện dừng xe ở Thuần Thân vương phủ rất bất tiện, phải vòng qua nửa con phố để dừng xe ở cổng khác, mà cũng không lái vào trong phủ được, phải đi bộ qua mấy khoảng sân. Nói tới đây, Lâm Nguyễn cũng gật đầu.


--------


Tác giả có lời muốn nói:


Mạnh Chân: K...khoe ngầm?


--------


Ái Tân Giác La Trạm Hi à =))))))))))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi