TIỂU QUA TỬ

Editor: Calcium

Sau lập thu nhiệt độ hơi oi bức, Diệp Hà Thanh đến khu chợ gần nhất mua nguyên liệu nấu ăn về nhà, khắp thân đâu cũng là mồ hôi. Mới vừa vào nhà liền chạy ngay tới phòng vệ sinh xả nước lạnh, nhúng cả tóc lẫn mặt mũi xuống nước lạnh mới hạ nhiệt được chút.

Diệp Tiểu Chiếu vốn đang ngủ trưa trong phòng, nghe thấy động tĩnh liền qua nhìn cậu.

Dọn nhà tiêu hao rất nhiều tinh lực cùng thể lực, hai anh em khó khăn lắm mới qua buổi trưa, Diệp Tiểu Chiếu nghỉ ngơi rồi nhưng sắc mặt vẫn mệt mỏi như cũ. Anh miễn cưỡng dựa người ra ngoài cửa, thoáng nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vùng da quanh cổ Diệp Hà Thanh, khẽ nhíu mày.

Diệp Tiểu Chiếu mở miệng: "Gần đây không phải có mấy cái siêu thị sao, sao em chạy đi xa thế để mua làm gì, trong siêu thị có điều hòa, ngoài trời thì nóng, lần sau đừng đi xa như thế nữa."

Diệp Hà Thanh lắc lắc chiếc khăn lông ướt trên cổ, không thèm để ý nói: "Không sao, đi có hơn hai tiếng thôi. Ngoài chợ bán đồ rẻ hơn một chút, với lại đều là đồ người ta nhập trực tiếp từ vườn nữa."

Diệp Tiểu Chiếu thân thể vốn không tốt, Diệp Hà Thanh muốn mua đồ ăn tươi mới một chút, mỗi khi có ngày nghỉ, cậu thường dậy sớm đi chợ với các bác gái, lúc đó đồ mới tươi. Cậu mua đồ chọn lựa rất kỹ thành thói quen, một chốc một lát không thay đổi được.

Có thể là do càng nghèo thì càng chú ý hơn, bởi vì không có nhiều tiền nên chỉ có thể cố bỏ ra công sức để giành được đồ tốt.

Diệp Hà Thanh trở về phòng thay quần áo khác, đem thức ăn đặt trên bàn xách vào nhà bếp, Diệp Tiểu Chiếu nhàn rỗi không biết làm gì qua sơ chế đồ giúp cậu.

Qua sáu giờ thì nhận được điện thoại của Hoắc Kiệt, lúc này ngoài đường đang rất tắc, trên đường về xe Hoắc Kiệt gặp phải sự cố va chạm đuôi xe nên con đường này đang bị tắc nghẽn không đi được, chỉ có thể tạm thời chờ cảnh sát qua đây ghi chép giải quyết.

Diệp Hà Thanh nghe thấy bọn họ gặp sự cố giao thông, tâm tình cậu trở nên thấp thỏm hỏi: "Hoắc ca, anh không sao chứ?"

Tay cậu đang nấu ăn, vốn điện thoại được vai và tai giữ lại nhưng vì lo lắng nên thiếu chút nữa đã bị rơi vào trong nồi rồi.

Diệp Tiểu Chiếu thoáng thấy cậu lòng như lửa đốt, thẳng thắn cầm điện thoại giúp cậu, sau khi cẩn thận dò hỏi xong, xác nhận đối phương không gặp chuyện gì mới thở phào một hơi.

Diệp Hà Thanh cúp điện thoại, vừa xấu hổ vừa cười khổ với Diệp Tiểu Chiếu: "Anh, có phải em nhất kinh nhất sạ* quá không?"

(* nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.)

Diệp Tiểu Chiếu: "Sao lại nghĩ như vậy được, em lo lắng cho đối phương như vậy là bình thường, dù sao một thời gian nữa sau khi hai người ổn định thì người sống với em chính là anh ta mà."

Trong lòng Diệp Hà Thanh thoáng siết lại, lau lau tay lên tạp dề rồi nắm chặt lấy tay Diệp Tiểu Chiếu: "Anh, em với anh sẽ sống với nhau cả đời."

Diệp Tiểu Chiếu cười cười, Diệp Hà Thanh bỗng nhiên đổi giọng: "Trừ khi anh tìm được bạn đời của mình, vậy thì em sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai người."

Cậu mỉm cười thoáng tưởng tượng: "Chúng ta có thể là hàng xóm, em sẽ ở cạnh nhà Tiểu Chiếu, đến lúc đó chúng ta mỗi người sẽ nuôi một con chó, hàng ngày ra ngoài đi dạo."

Nói mãi rồi Diệp Hà Thanh mới yên tĩnh lại, lẳng lặng nắm tay Diệp Tiểu Chiếu quơ quơ, cười tới mức đôi mắt nổi lên chút chua xót.

Cậu mở miệng: "Tiểu Chiếu, anh đừng như thế, em nói đều là sự thật, bác sĩ Nguy Lan giỏi như vậy, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh."

Diệp Tiểu Chiếu khẽ cười đáp lại một tiếng: "Làm cơm trước đi đã, trời sắp tối rồi kìa."

Đến hơn tám giờ, Hoắc Kiệt đi xe đến tiểu khu, Diệp Tiểu Chiếu tiến đền mở cửa rồi chỉ chỉ hướng nhà bếp: "Đồ ăn đã làm xong rồi."

Trên chiếc bàn ăn dài đã được sắp xếp vài món ăn nóng hổi có vẻ đã sắp xong rồi, Hoắc Kiệt đến gần nhà bếp, chiếc tạp dề màu xanh khẽ ôm lấy đoạn eo nhỏ gầy của Diệp Hà Thanh, cậu đang quay lưng lại phía sau nên không phát hiện hắn đứng đây.

Hoắc Kiệt thoáng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tiểu Chiếu đang xem TV ngoài phòng khách, lặng lẽ đến gần, hai cánh tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ từ phía sau, giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên: "Sau này anh có lộc ăn rồi."

Diệp Hà Thanh giật cả mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trong lồng ngực ấm áp này.

"Hoắc ca, anh tới rồi."

"Ừm." Hoắc Kiệt cúi đầu, khẽ hôn lên phiến tai mỏng, Diệp Hà Thanh vội vặn nhỏ lửa xuống quay người lại xem hắn có bị thương không.

Mu bàn tay hắn được băng bó, đôi mắt Diệp Hà Thanh thoáng đỏ lên: "Bị thương này."

"Vết thương nhỏ thôi, đã xử lý tốt rồi." Hoắc Kiệt khẽ đụng lên khóe mắt cậu. "Trước đây không phát hiện ra em dễ khóc vậy, giờ hễ động chút là khóc, đây là muốn làm ca đau lòng đấy à?" (đoạn này mình giữ là "ca" theo nguyên văn cho tình củm nhé, bình thường theo cv toàn xưng ta – ngươi thôi)

Quên mất còn đang nấu dở, chứ không Hoắc Kiệt suýt chút nữa đã ôm người nào đó đến bàn thân thiết một phen rồi.

Diệp Hà Thanh chỉ huy Hoắc Kiệt sắp xếp gọn gàng lại bàn đồ ăn ngoài phòng khách, Hoắc Kiệt có mua đến mấy hộp sữa bò, bỏ từng hộp vào trong tủ lạnh.. Ngôn Tình Sủng

Diệp Hà Thanh nói: "Anh mua nhiều như vậy thì uống bao giờ mới hết."

Hoắc Kiệt vui hơn chút: "Đừng lo, em uống nhiều mới cao lên được."

Vì không đủ chất dinh dưỡng nên Diệp Hà Thanh phát dục có hơi không theo kịp bạn đồng trang lứa. Bị chọc một phát vào nhược điểm nên cậu ngượng ngùng xúc nhiều cơm hơn vào bát mình, Diệp Tiểu Chiếu nói: "Vóc dáng của Tiểu Hà có hơi thấp và gầy chút. Nhưng vẫn còn nhỏ, sau này sẽ còn cao lên được."

Diệp Hà Thanh mặc một chiếc quần đùi dài đến đầu gối cùng áo ba lỗ, tay và chân đều trắng, ngoại trừ mỗi ngày lặp đi lặp lại mấy công việc đơn giản ra thì hầu như không ra ngoài, thời điểm mà hai người ngồi trên băng ghế còn có cảm giác giống như một cậu bé học sinh trung học ngoan ngoãn vậy.

Diệp Tiểu Chiếu nghỉ ngơi sớm, sau bữa tối Hoắc Kiệt không ở lại lâu mà đi ngay. Diệp Hà Thanh đưa Hoắc Kiệt lên lầu, vừa đến cửa đã bị Hoắc Kiệt dùng một tay ấn vào, ngón tay vừa động thì cậu liền nắm chặt lấy ngón tay hắn, tốt tính cười cười: "Hoắc ca."

Hoắc Kiệt nhìn cậu: "Cười vui vẻ như vậy khiến anh muốn làm chút chuyện với em đó nha."

Diệp Hà Thanh ngạt đến đỏ mặt, nhìn hai bên một chút, nhắc nhở hắn: "Chúng ta đang ở bên ngoài mà, anh vào nhà nghỉ ngơi trước đi."

Hoắc Kiệt nhập password, dường như ngay khoảnh khắc khóa cửa mở ra đã ôm lấy eo Diệp Hà Thanh kéo cậu ra sau cửa, rất mờ ám nói: "Từ khi bắt đầu ở cạnh em, anh luôn muốn nói gì đó hoặc làm gì đó mờ ám, nếu em không thích thì không cần cưỡng ép."

Diệp Hà Thanh: "...Vậy hôn một cái được không?"

Hoắc Kiệt: "Ngây thơ."

Đôi môi nhẹ nhàng ép xuống, hô hấp sâu hơn một chút, Diệp Hà Thanh mới có động tác ngăn cản Hoắc Kiệt.

Mấy lần hôn trước đây tay Hoắc Kiệt luôn rất quy củ, nhưng lần này lại kéo quần áo cậu, Diệp Hà Thanh vội vội vàng vàng ôm lấy cái tay kia: "Không được."

Hô hấp Hoắc Kiệt hỗn loạn nói: "Anh nóng quá."

Diệp Hà Thanh miết miết khuôn mặt nóng bừng: "Em cũng nóng nhưng mà không được."

"Chậc." Hoắc Kiệt thu tay về, không dễ chịu gì vò loạn tóc Diệp Hà Thanh: "Nghe lời em"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi