TIỂU QUA TỬ

Editor: Calcium

Một tiếng sét quấy nhiễu khiến người đang say ngủ tỉnh giấc.

Tia chớp sáng ngời chiếu vào cửa kính, ngay sau đó từng giọt mưa lớn như hạt đậu tí tách tí tách rơi đập về phía cánh cửa sổ, cửa của căn nhà cũ chưa từng qua tu sửa, đóng lại cũng chẳng kín.

Từ trong khe hở từng cơn gió mạnh thổi qua khiến âm thanh cửa kính loảng loảng va vào nhau vang vọng, Diệp Hà Thanh mơ hồ mở đèn, vừa nhìn thấy tình huống trước mặt thì lập tức há hốc mồm.

Cậu kép lê đôi dép xuống giường, lê từng bước hướng về phía cửa sổ, còn chưa tới gần, từng giọt nước mưa theo gió bay qua cửa sổ, bay thẳng táp vào hai má cậu, miệng cũng không tránh khỏi mà dính phải khí tức lạnh lẽo.

Cậu hơi híp mắt lại, trong miệng phì phì vài tiếng, nay lập tức quay người chạy vội ra ngoài cửa.

Nhà cũ mà gặp mưa to thì thường hay bị rò rỉ nước. Diệp Hà Thanh mở đèn trong phòng khách, đồng thời cửa của gian phòng khác cũng có người mở từ bên trong ra.

"Tiểu Chiếu."

Diệp Tiểu Chiếu sắc mặt tái nhợt, đỡ lấy tay Diệp Hà Thanh, khẽ cau mày, quét mắt về phía phòng vệ sinh.

Tiếng mưa rơi rõ rệt lọt vào tai, Diệp Hà Thanh nói với Diệp Tiểu Chiếu: "Nước vào nhà rồi."

Diệp Tiểu Chiếu thở dài: "Năm nay mưa nhiều hơn trước."

Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến chiếc sô pha ngồi nghỉ ngơi, cậu mang tất cả thùng nhựa rồi chậu đến phòng vệ sinh để hứng nước chỗ bị rò rỉ. Kim đồng hồ vô hạn kéo dài một đêm khuya khô khan ẩm ướt oi bức, khe tường ở phía phòng khách cũng dường như bị thẩm thấu chút nước mưa, chậm rãi dọc theo vách tường cũ chảy xuống.

Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn bên trái một cái, lại liếc mắt nhìn bên phải một cái, trên mặt rõ ràng chẳng vui vẻ gì.

Diệp Tiểu Chiếu mặt vốn không có cảm xúc gì lúc này đột nhiên mềm nhũn, giơ tay bắt chuyện với cậu: "Em trai, mặc kệ đi, lại đây ngồi với anh một chút."

Diệp Hà Thanh lúc này mới bất đắc dĩ đi qua, mưa quá lớn, cho dù làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào thì căn nhà cũng không thoát khỏi việc bị rò nước.

Căn nhà trên này đã rất lâu không được tu sửa, từ kiến trúc cho đến tiện nghi đều vô cùng xưa cũ, giống như một thứ máy móc bị gỉ sét không thể dùng được nữa, cho dù có thêm dầu loại bỏ han gỉ thì cũng chẳng khác nào đông đua tây bổ, lãng phí công sức, cũng vì vậy nên chủ nhà trọ không bỏ thêm tiền để thuê người sửa chữa lại.

Phiền Thành lớn như vậy, người làm công bên ngoài du nhập tới đây hàng năm tăng nhanh, bọn họ không thuê thì còn có người khác nguyện ý muốn thuê.

Hai anh em cùng nhau xuất thần, Diệp Hà Thanh nhìn một vách tường màu xám bị thấm ướt, sau khi trầm mặc, trong thâm tâm cảm thấy khó chịu mà tự trách: "Anh, chỉ trách em không có bản lĩnh cho anh một nơi ở tử tế hơn."

Lạch cạch ——

Một giọt nước rơi xuống từ trên trần nhà đậu vào trán Diệp Hà Thanh, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu không khỏi giật mình, Diệp Tiểu Chiếu giơ tay thay cậu lau khô, sau đó nhắm ngay gáy cậu gõ cho một cái không nặng không nhẹ.

Diệp Tiểu Chiếu thoáng nhìn đôi mắt có chút hồng của Diệp Hà Thanh nói: "Em bây giờ nói ra những câu đó mới là muốn mạng của anh đấy, thân thể anh đã như vậy, không cầu gì hơn, có thể sống cùng với em đã là thỏa mãn lắm rồi. Nếu còn nói những lời không có bản lĩnh thế kia là muốn tức chết anh đúng không?"

Diệp Tiểu Chiếu bình ổn lại hô hấp của mình, khóe miệng dâng lên một nụ cười tự giễu đắng chát: "Nếu thật sự muốn bàn về bản lĩnh, còn có ai không có bản lĩnh hơn anh được nữa."

"Anh." Diệp Hà Thanh nắm chặt lấy tay Diệp Tiểu Chiếu không buông: "Anh đừng tự nói mình như vậy, là vừa nãy em sai rồi."

"Em biết là tốt rồi." Diệp Tiểu Chiếu tỉ mỉ phát hiện viền mắt của Diệp Hà Thanh đã ươn ướt, anh kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu, nhìn chăm chú đối phương, "Chỉ cần chúng ta đi cùng nhau, cho dù có ngủ ở đầu đường xó chợ thì anh cũng không oán một câu nào, em mà còn tự oán giận chính mình thì chính là oán anh, có hiểu không hả?"

"....hiểu rồi."

"Anh." Diệp Hà Thanh buồn buồn lẩm bẩm: "Em khóc trước mặt anh thế này có phải là không tốt không?"

Diệp Tiểu Chiếu lắc đầu, anh gạt Diệp Hà Thanh rất nhiều đạo lý, mà Diệp Hà Thanh không học được, anh còn phải dạy nữa.

"Cổ nhân đã dạy nam tử hán đại trượng phu quyết đổ máu chứ không đổ lệ, lý nào lại như vậy? Trong lòng anh, chỉ cần là con người thì đều có cảm xúc. Anh tình nguyện mong em vui vẻ mỗi ngày, chịu ủy khuất thì sẽ khóc, không nghẹn mọi chuyện trong lòng tránh cho nghẹn đến hỏng cả người. Nam tử hán nghe thì kiên cường, nhưng đến lúc nào đó quá mệt mỏi, anh luôn hy vọng em chỉ là một người thường, vui thì cười, giận thì mắng đúng như suy nghĩ của em."

Đôi mắt Diệp Hà Thanh lúc này đã đỏ như mắt thỏ, cúi thấp đầu, ôm lấy eo Diệp Tiểu Chiếu nhẹ nhàng lay động: "Em chỉ muốn thân thể anh mau chóng hồi phục lại khỏe mạnh."

Diệp Tiểu Chiếu làm sao lại không hy vọng bản thân giống như một người bình thường khỏe mạnh chứ, vì anh mà đã liên lụy khiến Diệp Hà Thanh phải chịu nhiều gian khổ mà đáng ra ở độ tuổi này cậu không nên có rồi.

Một cơn mưa rào kéo dài đến khoảng bốn giờ đêm, căn nhà cũ nát nơi nơi đều ẩm ướt, nước mưa lênh láng sàn xi măng, Diệp Hà Thanh đã sớm xách cây lau nhà lau qua lau lại, xúc nước động trong nhà đổ ra ngoài cửa.

Diệp Tiểu Chiếu nhìn đồng hồ: "Em còn phải đi làm, để lát anh làm cho."

Diệp Hà Thanh nắm chặt cây chổi lau nhà: "Anh, hôm qua anh đã không nghỉ ngơi đủ rồi."

"Anh cả ngày nhàn rỗi, chút việc này thì tốn công gì? Nghe lời"

Diệp Hà Thanh nghe lời, bé ngoan đưa cây chổi lau nhà qua: "Anh mà mệt thì nhất định phải lập tức nghỉ ngơi nhé."

"Biết rồi, em là anh trai hay anh mới là anh trai đây hả? Ai biết nhiều hơn hả?"

Diệp Hà Thanh ngại ngùng cười: "Anh là anh trai, anh cũng biết nhiều hơn."

Em trai làm gì cũng tốt, tốt nhất vẫn là luôn luôn không cãi lại lời anh trai. Tốt đến mức có lúc Diệp Tiểu Chiếu còn nảy sinh một ảo tưởng, nếu có kiếp sau, thân thể anh khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn, em trai là một cô gái thì nhất định anh sẽ lấy em trai về nhà để cậu có thể hưởng phúc cả đời.

"Tiểu Chiếu, em đi làm đây."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Đi đến cửa Diệp Hà Thanh liền xoay người, giơ tay ôm anh một cái. Cậu biết anh có việc giấu cậu nhưng đối phương không chủ động nói ra thì cậu sẽ không hỏi nhiều.

"Tiểu Chiếu." trong mắt Diệp Hà Thanh lóe lên một chút không muốn. "Em đi đây nha."

Diệp Tiểu Chiếu bật cười: "Nhóc con, đi đi không lại muộn bây giờ."

Buổi sáng, đơn hàng đặt ngày càng tăng. Khí hậu oi bức, nước ngọt giải khát tiêu thụ đứng hàng đầu, Diệp Hà Thanh phụ trách vận chuyển đơn hàng không hề ngơi nghỉ, điện thoại dùng cho công việc vang lên liên tục không dứt, đưa xong một đơn lại có thêm mấy đơn nữa.

Cậu và lão Chu thay phiên nhau lái xe, giao đến địa chỉ của khách thì cậu đưa đồ lên lầu.

Mồ hôi ngâm đến mức cả người ướt dầm dề giống như vừa vớt ra từ trong nước vậy. Diệp Hà Thanh miệng không hề kêu khổ, tinh thần tuổi trẻ phấn chấn thể hiện trên mặt, lộ ra một cảm giác không hề chịu thua. Lão Chu đặc biệt thích kiểu này của Diệp Hà Thanh, thân thể thì mang khuyết tật nhưng tính cách lại dẻo dai hơn người, cậu so với đa số những người thân thể toàn vẹn có khi còn kiên cường hơn, đáng được người khác thưởng thức và kính trọng.

Diệp Hà Thanh kéo chiếc khăn sau cổ ra lau mồ hôi, thương lượng với lão Chu để cậu thay ca lái xe.

Hai người tuy nói là sắp xếp thay phiên nhau lái xe nhưng đại đa số thời gian đều là lão Chu chiếu cố cậu hơn, việc cực khổ đều là anh ấy giành làm hết.

Trời nắng chang chang, nắng gắt thẳng trên đỉnh đầu lão Chu nhưng anh vẫn tập trung tinh thần khổ cực lái xe, còn cậu chỉ cần yên ổn ngồi nghỉ ngơi, đến địa điểm giao hàng cậu chỉ việc xác túi đồ đi thang máy lên giao tận tay khách hàng là xong.

Diệp Hà Thanh băn khoăn, mãi cho tới lúc mà bên bệnh viện gọi điện cho lão Chu, vợ anh ấy có việc cần anh ấy qua thì cậu liền vui vẻ cười híp mắt ôm đồm toàn bộ công việc lên người mình, nói rằng việc chăm sóc vợ mới là quan trọng nhất.

Sau giờ ngọ (từ 11h – 13h) có một đơn đưa tới ký túc xá đại học S, tên khách hàng cậu vẫn còn ấn tượng, Từ Tư Lễ. Lần trước ở biệt thự đã gặp nam sinh rộng rãi hảo sảng này rồi. Đối phương hình như là cùng một nhóm với nam sinh áo đỏ, Diệp Hà Thanh theo bản năng sờ sờ túi quần mình, trong túi còn nhô lên độ cong nhỏ, kẹo vẫn ở đó.

Khuôn viên tòa ký túc xá thanh tĩnh, khi đến cửa thì mới nhìn rõ được đây là tòa ký túc xá của giáo viên. Cậu liền kiểm tra kỹ lại địa chỉ trùng khớp mới xác định không có sai sót, gọi điện liên lạc với Từ Tư Lễ.

Từ Tư Lễ sớm đã nói với bảo vệ, vì vậy Diệp Hà Thanh mang theo túi đồ ăn một đường thẳng tiến đến phòng 6606. Cửa vừa mở ra, Từ Tư Lễ lộ ra nụ cười chiêu bài, sau đó kinh ngạc nói: "Sao cậu lại nhiều mồ hôi vậy, rất cực khổ sao?"

Làm nghề này làm gì có ai không cực khổ cơ chứ, Diệp Hà Thanh giao thức ăn cho Từ Tư Lễ, không trả lời trực tiếp.

Từ Tư Lễ nói: "Bên ngoài nóng, hay là cậu vào đây ngồi điều hòa mấy phút cho mát rồi hãy đi."

Diệp Hà Thanh muốn nói không tiện, đúng lúc đó có tiếng người khác trong phòng vang lên: "Lằng nhằng ngoài cửa cái gì, có ăn hay không đây."

Cậu nhận ra đây là tiếng của nam sinh áo đỏ, Từ Tư Lễ nói: "Hoắc Kiệt, chính là anh trai tôi, bọn họ đang đánh bài bên trong, cậu cứ vào đi không cần khách sáo."

"Cảm ơn anh, tôi còn có công việc, đi trước đây."

Giọng điệu Diệp Hà Thanh lạnh lùng, cực giống anh trai cậu Diệp Tiểu Chiếu. Từ Tư Lễ ngẩn người, xách đồ ăn vào nhà sau đó lại gần anh trai, trên mặt đè nén sự hưng phấn: "Anh, em phát hiện em thực sự bị nhóc què kia hấp dẫn rồi."

Động tác đảo bài của Hoắc Kiệt không hề ngừng lại, mí mắt nhếch nhếch.

"Vừa rồi ấy, lúc cậu ấy đến giao hàng, em mời cậu ấy vào trong ngồi điều hòa, cậu ấy từ chối. Vẻ mặt và giọng nói lúc đó...." Ánh mắt Từ Tư Lễ say mê: "Em thật sự yêu rồi, không tin mọi người sờ thử một cái đi, tim em đập nhanh lắm."

Lục Tuyết Phiêu vẫn rất nhã nhặn, nghe hắn nói xong thì đột nhiên cười nhạo: "Chắc là tại mày thức cả đêm qua nên giờ nhịp tim mới thất thường thôi, ăn xong bữa này thì đi ngủ đi."

Từ Tư Lễ không cam lòng: "Anh, em thật sự muốn theo đuổi nhóc ấy, anh nghĩ cho em một biện pháp đi? Con gái đều thích anh, anh cho rằng cậu ấy sẽ tương đối thích loại quà tặng thế nào đây?"

Hoắc Kiệt chẳng biết nhóc què sẽ thích quà tặng gì nhưng cậu ấy ăn kẹo của hắn tặng lại rất vui vẻ.

Diệp Hà Thanh giao hàng đến tám giờ rưỡi mới xong, đơn hàng cuối cùng cậu không muốn giao một chút nào, người đặt hàng là Trương Dương. Cậu giao đồ ăn đến một địa chỉ, một dãy nhà biệt thự kiểu tây nhỏ, ngoài cửa đã thấy Trương Dương đá đá chân, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Cậu dừng xe ở bên cạnh con đường nhỏ, lấy thức ăn xuống, đổi hướng xe điện, bất cứ lúc nào cũng có thể lái đi được.

"Cơm hộp của anh đặt."

Diệp Hà Thanh nói xong trực tiếp lái xe đi, để lại Trương Dương sắc mặt tái nhợt đứng ở phía sau lưng chửi bới.

Buổi tối cuối tuần đó, xe điện đã đưa cho lão Chu để đi giao hàng, Diệp Hà Thanh hết giờ học, vừa ra khỏi trường thì có một chiếc xe dừng ở ven đường ngay phía sau cậu.

Cửa sổ hạ xuống, Trương Dương ác liệt nhướn mày nhìn cậu, còi ô tô vang vọng, cố ý muốn quấy rầy.

Trong trường buổi tối có rất nhiều học sinh đi lại, cách trạm xe chu vi mười mét đều chật ních người, muốn chen cũng không chen lên được, hành vi ác liệt của Trương Dương thu hút biết bao ánh nhìn của các sinh viên khác nhìn về phía ven đường.

Diệp Hà Thanh vùi đầu chạy, chân trái cậu bất tiện, tư thế chạy rất chật vật, thậm chí có thể còn nghe thấy Trương Dương phát ra điệu cười chọc ghẹo.

Rất xa, Diệp Hà Thanh liền nhìn thấy trong tầm mắt biển xe năm số sáu quen thuộc, trong lòng cậu thoáng giật mình, dường như theo bản năng mà chạy về hướng đó.

Hoắc Kiệt vừa mới nhắn xong cho ông cụ trong nhà một cái tin, ngẩng đầu thì thấy một đôi tay trắng nõn móng tay nhỏ nhắn bám trụ trên cửa sổ xe, sau đó là đôi mắt hồ ly cong cong sáng lấp lánh.

Diệp Hà Thanh thở hổn hển mở miệng: "Có thể giúp tôi một chuyện không, có người ở sau lưng muốn đuổi theo tôi."

Hoắc Kiệt liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, phía sau đang có một chiếc xe không nhanh không chậm, sau đó hắn lại nhìn về phía tiểu bạch hoa đang chạy trốn mồ hôi đầy đầu, đẩy cửa xe nói: "Vào đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi