74.
Ta mang thai, được cả một đám người yến yến oanh oanh đưa về cung, cho đến khi Thái y quỳ xuống đất chúc mừng ta còn chưa phản ứng lại.
“Hoàng Thượng vạn phúc!”
Đám cung nữ thái giám ở cửa vui mừng thỉnh an, ta mới như vừa tỉnh mộng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng Hậu đứng lên.
Mọi người thỉnh an, chỉ có mình ta đứng đó.
Đương nhiên lúc này Lý Quân Khoát cũng không để ý mấy nghi thức xã giao đó, hắn vội đi về phía trước, nắm lấy tay ta, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
“Tiểu Quất Nhi!” Lý Quân Khoát đầy mặt vui sướng, hắn vừa hạ triều đã chạy vội tới, mũ mão cũng hơi hỗn độn một chút, giống như một đứa trẻ.
Các tỉ tỉ thức thời rời khỏi phòng.
Hốc mắt của ta đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bổ nhào vào lòng n.g.ự.c của Lý Quân Khoát, ta vừa chỉ vào bụng, một bên nghẹn ngào nói: “Nơi này có một đứa nhỏ.”
“Chúng ta có con rồi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát cũng run rẩy: “Con của chúng ta.”
Tuy nói không có con, chúng ta vẫn yêu nhau như cũ, nhưng khi đứa nhỏ này bắt đầu lớn lên trong cơ thể của ta, mọi thứ vẫn thay đổi.
Thật giống như chúng ta là hai người hoàn toàn không liên quan với nhau, được một đôi tay non nớt dắt lên, phía trước chúng ta là người yêu, lúc này chúng ta lại trở thành người nhà.
“Thật tốt, có con thật là tốt quá!”
Ban đêm, bàn tay nóng rực của Lý Quân Khoát vỗ lên bụng ta, giống như truyền công ở trong tiểu thuyết thần tiên, nói phải truyền cho hài tử một chút long khí trong thiên địa.
“Tiểu Quất Nhi!” Hắn lại gọi ta, nỉ non bên cổ, ẩm ướt, ngứa ngáy, khiến cho ta mặt đỏ tim đập, hắn lẩm bẩm gọi tên ta, khen ta, rất nhiều lần.
Da mặt của ta cho dù có dày, cũng không chịu nổi sự mãnh liệt này của hắn.
“Dật lang, chàng cũng không phải là lần đầu làm cha, có thể đừng…”
Có thể đừng ngốc nghếch như thế, ta lần đầu làm mẹ cũng không đến mức đó đâu!
Đương nhiên là ta chưa nói, chỉ trở mình, dùng tay che miệng của hắn, mổ lên mu bàn tay mình một cái.
Chụt một tiếng.
“Được rồi được rồi, Tiểu Đoàn Tử cùng với Tiểu Quất Nhi đều phải ngủ rồi, cha dỗ dành một chút được không?”
Ta làm nũng, nheo mắt cười nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn cũng im miệng, nhẹ nhàng cẩn thận mà vỗ phía sau lưng ta, một lúc lâu sau không nhịn được hắn mới nói.
“Nếu là con trai, trẫm sẽ lập hắn làm Thái Tử, nếu là con gái, trẫm sẽ khiến nàng trở thành công chúa tôn quý nhất.”
Lời hứa này quá nặng, ta bị dọa đến kinh hãi.
Công chúa còn được, Thái Tử… liên quan đến nền tảng quốc gia đó!
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Lý Quân Khoát là người có bản lĩnh lớn, chỉ là ta… ta từ nhỏ đến lớn chưa có ai khen ta thông minh cả, chỉ sợ…
Ta bối rối hỏi: “Nếu mà con trai của chúng ta không thông minh giống như thiếp thì phải làm sao?”
“Vậy thì làm một vương gia nhàn tản, trẫm cũng sẽ trải một con đường bằng phẳng cho nó!”
Hắn cười khẽ, giống như cảm thấy trả lời như vậy thì không được tốt lắm, lại bổ sung: “Tiểu Quất Nhi là cô gái thông minh nhất mà trẫm từng gặp.”
Phải thế mới được chứ!
75.
Tính toán một chút, đứa bé này mang thai vào khoảng thời gian về thăm nhà, sau khi Lý Quân Khoát biết được thì phong thưởng rất lớn cho Tần gia.
Thái Hậu cũng triệu ta qua đó, sắc mặt vừa đỏ vừa đen, dáng vẻ vừa vui lại không ra vui.
Sau khi nhìn chằm chằm ta nửa ngày, đầu ngón tay vuốt ve ở thành cốc, một lát sau mới khó xử mà mở miệng: “Dạo này có thoải mái không? Ngươi nhỏ tuổi, lại là lần đầu mang thai, thời gian đầu là khó khăn nhất, trong cung của ngươi lại không có cô cô nào ổn trọng, để ai gia bảo Hoàng Đế đưa đến chỗ ngươi một người hiểu chuyện.”
Đã mở miệng rồi, câu nói tiếp theo cũng không khó nói, càng nói càng nhanh, càng nói càng nhiều.
“Ngươi là có phúc, đứa bé này Hoàng Thượng coi trọng, ai gia cũng coi trọng, ngươi yên tâm.” Nàng nói, “Ngươi tiến cung từ nhỏ, ngày thường tham ăn thì không sao, đã có thai rồi thì ăn uống hàng ngày phải hết sức cẩn thận, phi tần trong cung của Hoàng Đế ít, phần lớn là dễ đối phó.”
Dũng đúng là phần lớn, chỉ có mỗi một người không dễ đối phó chính là Diệp Dịch Vy.
“Hoàng Hậu sẽ lo liệu cẩn thận, ngươi an tâm dưỡng thai là được.” Nàng xua xua tay, “Hoàng Đế muốn cho ngươi thăng phi, ai gia cũng đồng ý, chủ là hiện tại thì không tốt, chờ sang năm hạ sinh long duệ, lại thăng phi cho ngươi.”
Thật ra những lời này của Thái Hậu đã coi là chân thành.
Rốt cuộc trong cung có Diệp Dịch Vy, nàng sắp lâm bồn, lòng dạ lại hẹp hòi, nghe nói mấy ngày trước khi nghe tin ta mang thai thì tức giận đến mức bị đau bụng, lúc này cái gì nổi bật cũng bị ta cướp mất, tức giận đến xảy ra chuyện gì không còn long mạch nữa cũng khó nói chuyện với An Quốc Công
Thật ra ta không cảm thấy có gì ấm ức, dù sao có thăng phi hay không thì cũng không có gì thay đổi.
Nhưng thái độ của Thái Hậu đối với ta, không lạnh nhạt với ta, còn tốt hơn cả việc thăng phi.
Đôi mắt ta nhìn quanh, giống như là vừa mới ăn vụng mật, cười ngây ngô.
Nàng nhìn ta cái gì cũng không hiểu thì cười, thở dài, lại xua tay giống như thật đau đầu, tự nhủ lẩm bẩm: “Đứa bé ngốc, cả ngày không biết vui cái gì, cũng không biết Hoàng Đế thích ngươi chỗ nào, haizz”.