107.
Trên đường đến Cảnh Nhân Cung, ta liếc mắt nhìn Tần Hòe nhiều lần.
Hắn hồn nhiên không phát hiện được.
Một đường dẫm lên dấu chân của ta ở phía trước, cho đến khi tới được ranh giới, hắn không đi vào sâu bên trong được nữa.
Hắn chắc là hoảng hốt lắm, vẫn còn muốn đi về phía trước, lại bị người ngăn lại.
Ta nói: “Tần Hòe, chỉ có thể đi đến đây thôi!”
Hắn giống như là nghe thấy tiếng sấm bên tai, bừng tỉnh một giấc mộng, thân ảnh lay động, dừng lại tại chỗ, trên mặt hiện lên một tia chua xót: “Được rồi, là do thần mạo phạm.”
Ta còn chưa tiến vào nội điện đã ngửi thấy mùi thuốc đắng tẩm đầy mặt mũi, thở thôi cũng thấy đắng.
Hôm nay tinh thần của Hoàng Hậu tốt hơn bình thường, có thể được người nâng ngồi dậy.
Thái y đi ngang qua bên cạnh ta, bước đi vội vàng giống như ở trên đường.
Ta đứng trước cửa, bước chân lại nặng ngàn cân.
Hoàng Hậu nhìn thấy ta, cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiểu Quất Nhi, muội đến rồi, sao còn chưa vào?”
Nàng cho mọi người lui, trong phòng chỉ còn ta với nàng.
Ta ghé vào mép giường của Hoàng Hậu, đầu gối lên đùi của nàng.
Cách một tầng chăn đệm, ta cũng cảm giác cộm cộm đến đáng sợ, Hoàng Hậu nương nương quá gầy, trong thời gian chúng ta không để ý, đến giờ nàng lại gầy đến nỗi chỉ còn một bộ xương.
Nàng vuốt ve trán của ta, hỏi ta Thần Phi thế nào, Tần Đáp ứng thế nào…
Cuối cùng nàng hỏi: “Hoàng Thượng thì sao? Gần đây Hoàng Thượng đối với muội thế nào?”
Ta nói: “Hoàng Thượng đối xử rất tốt với muội, ngài ấy vẫn luôn rất tốt.”
Hoàng Hậu gật đầu: “Muội tiến cung cũng được năm sáu năm rồi, đã thành đại cô nương rồi, hồi bổn cung được gả vào vương phủ cũng cùng tuổi với muội. Hoàng thượng tôn trọng bổn cung, nhưng ngài ấy đối xử với ta và với tất cả mọi người đều không giống với muội.”
Nàng suy nghĩ cách dùng từ, mới nói: “Giống như những cặp vợ chồng bình thường.”
Ta cắn môi, muốn nói là không phải, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng mới là vợ chồng.
Nhưng…
Hoàng Hậu nói: “Ta và Hoàng Thượng là phu thê, lại giống với quân thần hơn.”
Nàng nói: “Tiểu Quất Nhi đừng sợ, bổn cung không trách muội. Kể từ khi ta còn bé vào cung, nhìn thấy tiên đế, Thái Hậu, cùng với tất cả các hoàng tử, ta đều đã rõ, đời này ta chỉ có thể cùng với một trong số bọn họ làm quân thần mà thôi.”
“Tiểu Quất Nhi, bổn cung chưa bao giờ có một phu quân.”
“Hoàng Thượng…” Nàng cười, “Hắn đã từng trải qua đấu đá quyền lực, lòng người khó dò, phu thê, huynh đệ, cho dù là phụ tử, mẫu tử cũng có thể đao kiếm lục đục với nhau.”
“Tất cả mọi người kính hắn, sợ hắn, ham muốn hắn, tính kế hắn. Hoàng quyền thêm thân, bên dưới hoàng quyền đã không phải là một người độc lập nữa, bổn cung cùng với hắn làm phu thê nhiều năm, biết hắn cũng có cái khó.”
Trong mắt ta chứa đầy nước mắt, trong lúc này không biết nên thương ai, cũng không biết vì sao đến lúc này, Hoàng Hậu lại nói với ta đủ chuyện về đế vương.
Đây không phải là những điều ta nên nghe.
Cũng không phải là điều ta có thể hiểu.
Thế gian quý nhất, khó có được nhất là hồ đồ ngốc nghếch, hồ đồ sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi.
Nàng cúi đầu, bên mái buông xuống một lọn tóc, ánh mắt nàng trong veo, sáng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Nàng mạnh mẽ nhìn thẳng vào ta, nàng nói: “Tần Kết, muội không phải trẻ con, muội phải nghe bổn cung nói đây!”
“Hoàng Đế yêu muội, là yêu tâm tính trẻ con của muội, yêu muội vì coi hắn là phu quân, yêu muội vì muội mở lòng không tính kế với hắn.”
“Muội lớn lên trong cung, phía sau không có ràng buộc gia tốc, chỉ có Hoàng Đế để dựa vào.”
“Nếu muội muốn thịnh sủng không suy, chỉ có thể coi hắn là phu quân, coi hắn là chỗ dựa. Tần gia có thể làm gia đình phú quý, nhưng không thể làm quyền thần, huynh trưởng của muội, phụ thân của muội cần phải ngủ đông, cho dù có bản lĩnh vô cùng lớn thì cũng đừng hiển lộ.”
“Ít nhất cũng không nên vào lúc này, không cần trong thời điểm hoàng tử còn nhỏ tuổi.”
Tay nàng nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u vai của ta, không biết sức lực từ đâu tới, nắm đến nỗi làm ta thật sự đau, ta lắc đầu không chịu, ta không muốn nghe, nước mắt đầy mặt, ta nói: “Nương nương, nương nương, tỉ hãy nghỉ ngơi lấy sức, cầu xin tỉ đừng nói nữa!”
Hoàng Hậu lại tiếp tục: “Tần Kết, muội hiểu hết!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Muội không phải là một đứa trẻ ngốc.” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu bổn cung không còn, Phương Tần và Quốc Công Phủ đều sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí Hoàng Hậu, tuy Quốc Công phủ không có nam đinh, nhưng Diệp gia nhiều rắc rối khó gỡ, lại có quan hệ rất sâu với Thái Hậu, một nửa số người trong triều phụ thuộc vào vinh sủng của Diệp gia, Hoàng Thượng sẽ không vì mỹ nhân mà bỏ thiên hạ.”
“Muội sẽ rất mệt, rất đau khổ, nhưng cần phải kiên nhẫn, phải vui vẻ chờ đợi.”
“Chờ Hoàng Thượng dọn hết mê chướng phía trước, hắn sẽ làm như vậy vì muội, cũng là vì bản thân hắn.”
Ta gật đầu lia lịa, nghẹn ngào khóc, mà không dám lên tiếng.