TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI

 

Chương 111

“Hối hận, ha ha…”. Một thanh niên mặc đồ vest bước ra và cười khẩy.

Anh ta nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường rồi cười nhạo: “Tìm một tên nhà quê đến để lấp chỗ, tôi nghi ngờ đến cả giấy phép hành nghề y anh ta cũng chẳng có nữa là. Mời loại người này đến khám bệnh cho bố tôi, ông tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?”

Từ Vọng Đức nghe vậy thì đứng bên cạnh giận đến thở dốc liên tục nhưng lại không dám đứng ra cãi lại.

Thanh niên đang nói chuyện là con trai của bệnh nhân – Đinh Quốc Cường, rất có tiếng nói ở nhà họ Đinh.

Từ Vọng Đức chỉ là một bác sĩ bình thường, vốn không dám đắc tội với anh ta.

Có Đinh Quốc Cường dẫn đầu, người nhà họ Đinh cũng hùa theo sau mắng nhiếc, cười nhạo:

“Lang băm tức là lang băm, tôi còn tưởng các người có thể mời được nhân vật lớn nào đến, đã đánh giá các người cao quá rồi”.

“Chỉ là một tên nhà quê, không biết có biết chữ không nữa, loại người này mà cũng xứng gọi là thần y sao?”

“Hối hận cái đ**, chúng tôi tự mời thần y rồi, lát nữa các người mở to mắt mà xem người ta làm sao trị bệnh”.

Người nhà họ Đinh ngông cuồng khiến Trương Khải giận đến đỏ mặt.

Mặt Tần Khải vẫn không chút cảm xúc.

Mặc dù nói thầy thuốc như mẹ hiền nhưng trị bệnh phải dựa trên tinh thần tự nguyện của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.

Đối phương không phối hợp thì Tần Khải cũng sẽ không cần phải cố chứng minh điều gì.

Nhưng lúc này, Tần Khải lại thấy hơi tò mò, không biết ai đã cho người nhà họ Đinh dũng khí để chạy đến bệnh viện gây rối.

Nhóm Từ Vọng Đức không biết, nhưng Tần Khải thì lạ gì. Chắc chắn có người đứng sau đâm bị thóc chọc bị gạo, khả năng cao là nhằm vào Trương Khải.

“Tránh ra nào, ai không phận sự thì tránh sang một bên. Thần y đến rồi, đừng làm lỡ dở việc cứu người, các người không chịu tội nổi đâu”.

Một giọng nói toang toác vang lên, các điều dưỡng cùng bệnh nhân đứng xem cũng phải dạt hết sang hai bên.

Tần Khải nghe thấy thế thì ngoái lại, sau đó anh nhìn thấy một người mặc vest đen đang xô đẩy những người khác một cách thô lỗ.

Đi sau người đó là một người thanh niên mặc áo blue, gương mặt đẩy vẻ kiêu căng, mắt thì như mọc trên đỉnh đầu.

Đây chẳng phải ai khác mà chính là Hồ Tiêu Chiêu mà Tần Khải từng gặp một lần ở nhà họ Vương.

Thần y mà người nhà họ Đinh khoe mẽ nãy giờ chắc là đây rồi.

“Thần y, cuối cùng anh cũng đến rồi! Chúng tôi trông anh mãi”.

“Đúng vậy, thần y mau ra tay cho lũ lang băm này sáng mắt ra đi”.

Nhóm con cháu nhà họ Đinh đều xúm tới nịnh bợ.

Đinh Quốc Cường nheo nhéo nãy giờ cũng đã quay ngoắt thái độ, sau đó tươi cười nói với Hồ Tiểu Chiêu: “Bác sĩ Hồ, anh đến rồi đấy à, bệnh của bố tôi trông cậy cả vào anh”.

“Lũ lang băm này không biết chữa bệnh, chỉ lừa đảo là giỏi. Anh xem, họ đã gọi một tên nhà quê đến để lừa chúng tôi đây này”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi