TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI

Chương 127

Chắc là vì mặt mũi thể diện nên mới cố ý giả vờ khoe mẽ như thế.

Cậu Ngưu vốn dĩ vẫn xem thường Tần Khải, bây giờ nhìn thấy Vương Dao phía sau anh, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Người phụ nữ xinh đẹp, khí chất, vóc dáng, nhan sắc này.

Quả thật có thể bỏ qua bạn gái của anh ta đến tận mấy con phố.

Nữ thần như thế này thế mà lại đi cùng với một tên vô dụng nhà quê, đúng là lãng phí của trời.

Nghĩ đến đây, mắt cậu Ngưu đó lóe lên tia sáng, ngẩng đầu thẳng lưng bước đến trước, hào phóng xua tay.

“Gói, gói lại! Hơn một trăm nghìn thôi, tôi đây vẫn có thể trả được chút tiền này”.

“Đúng thế, cậu Ngưu quả nhiên hào phóng, không giống ai kia, chỉ biết dát vàng lên mặt”.

“Bên ngoài thì tỏ ra mình giàu có, thật ra chỉ là một cái túi rỗng thôi, đúng là không biết ngượng”.

Tiểu Lý liên tục cười hùa theo, nịnh nọt động thời không quên nói xấu Tần Khải.

“Anh đợi một lát, tôi gói lại cho anh”.

Cô ta gói bộ đồ đó lại, giọng điệu khi nói phải gọi là cực kỳ nhiệt tình, còn cái thẻ của Tần Khải thì cô ta lại không thèm động vào.

Dường như sợ làm bẩn tay mình vậy.

“Này, xem ra anh chỉ có thể chọn một bộ khác rồi, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nên đổi chỗ khác, làm người ấy à, nên biết tự lượng sức mình”.

Cậu Ngưu vênh váo tự đắc, bày ra bộ dạng mình là kẻ thắng cuộc nhìn Tần Khải.

Nhưng ánh mắt lại nhìn sang Vương Dao, đàn ông mà, đều rất thích khoe khoang.

Nhất là ở trước mặt phụ nữ xinh đẹp.

Cậu Ngưu một lòng muốn thu hút sự chú ý của Vương Dao, hoàn toàn ngó lơ cô bạn gái bên cạnh.

Tần Khải cũng tỏ vẻ bất lực với chuyện này, cảm thấy hơi cạn lời.

Nhưng Vương Dao lại siết chặt nắm đấm, vài lần không được muốn đánh người.

Bây giờ con người đều vô liêm sỉ vậy sao?

Nhất là cậu Ngưu này, rõ ràng đã có bạn gái nhưng lại cứ híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, Vương Dao chỉ ước gì có thể móc mắt anh ta xuống.

“Mau lên! Thần y Tần đang ở đây”.

Thế nhưng Vương Dao còn chưa kịp đánh người, một người trung niên bụng phệ ngoài cửa bỗng hét lên.

Vẻ mặt như đã tìm được tổ chức, vui mừng sắp khóc.

Tiếng hét này của ông ta thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tần Khải cũng quay đầu lại nhìn.

Nhận ra anh lại thấy người này quen mắt.

Nheo mắt nghĩ một hồi, Tần Khải mới nhớ ra.

Hình như đây là cậu của Đinh Quốc Cường, vừa rồi họ còn gặp nhau ở bệnh viện, mặc dù cuộc nói chuyện không vui lắm.

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Đinh Quốc Cường mặt sưng húp, còn đang chườm túi đá sải bước đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi