TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI


Hồng chín mềm dễ hái!
Triệu Tiểu Mao nhướn mày rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Băng Linh.

Cô Triệu đáng thương nhà ta rõ ràng là người nắm giữ cả công ty, mà giờ lại biến thành đối tượng dễ bị bắt nạt.

"Tôi, tôi không thèm đôi co với anh.

Tôi lên làm sếp cũng không liên quan gì đến anh cả.

Triệu Tiểu Mao quẳng lại một câu, sau đó ngừng công kích Tần Khải, rõ ràng đã sợ anh rồi.

Nhưng anh ta vừa ngoảnh đi thì đã quay ngoắt thái độ, sau đó bắt đầu đe doạ Triệu Băng Linh.

“Triệu Băng Linh, chưa đến lượt cô làm chủ công ty này đâu, rốt cuộc cô có nghe lời ông nội không hả?”
Lại bị tên vô lại này chĩa mũi dùi vào, Triệu Băng Linh lập tức thấy tác dụng của Tần Khải nên vô thức nhìn sang anh.

Ai dè, Tần Khải lại thờ ơ khoanh tay, sau đó quay đi như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hừ!
Không giúp thì thôi, cần gì tỏ thái độ thế?
Triệu Băng Linh tức nghẹn họng, nhưng không thể chịu nhún nhường mà nhờ Tần Khải giúp đỡ.

Cô thầm mắng anh là hạng tiểu nhân, song vẫn cần đối diện với thực tại.

“Tôi là tổng giám đốc của công ty, cho nên tôi là người có quyền quyết định ở đây!”, Triệu Băng Linh nghiến răng rồi bày ra thế ngang ngạnh giống Tần Khải.

Theo Triệu Tiểu Mao thấy thì hai người này là cùng ruộc với nhau.

Anh ta không trị được Tần Khải thì thôi, lẽ nào cũng thua luôn Triệu Băng Linh ư?
Triệu Tiểu Mao lập tức ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn vạ: “Triệu Băng Linh, cô có còn là người nhà họ Triệu nữa không hả? Đến lời của ông mà cô cũng không nghe, cô định tạo phản à?”

Anh ta vừa lăn lộn vừa khóc lóc oán thán.

Triệu Tiểu Mao biết Triệu Băng Linh không thể đánh mình, mà đương nhiên cũng không đánh lại anh ta được.

Anh ta không chút liêm sỉ mà làm những hành động mất hết sĩ diện.

Triệu Băng Linh nhìn mà ngán ngẩm, chỉ biết giơ tay lên xoa huyệt thái dương.

Đúng là cố chấp!
Cô thật sự bó tay với độ dày da mặt của Triệu Tiểu Mao rồi.

Còn Tần Khải cũng đứng một bên xem trò cười.

Triệu Tiểu Mao này chưa dám leo lên đầu lên cổ anh, miễn anh ta đừng quá phận thì anh sẽ vui vẻ để tên vô lại này xử lý một người có tính cách tiểu thư như cô Triệu nhà ta.

Đương nhiên Triệu Băng Linh cũng biết ý của Tần Khải.

Dù có bị thua thiệt thì cô cũng quyết cắn răng, không thèm cúi đầu trước thế lực xấu xa như anh.

“Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn làm cao thì phải làm từ chức vụ nhân viên đi lên, như thế mới chứng tỏ được thực lực của anh rồi tự khắc sẽ được cất nhắc.

Giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là vươn lên bằng thực lực, hai là cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức.

Không ai được phá vỡ quy định của công ty, không phục thì anh cứ về mà mách ông”.

Triệu Băng Linh tức giận đập bàn, cô chẳng những không nhún nhường, mà còn cường thế hơn trước.

Triệu Tiểu Mao đúng là tên vô lại, nhưng Triệu Băng Linh vẫn phải giữ vững lập trường của mình.

Loại người như anh ta giống hệt con sâu mọt, cho vào công ty thì chỉ được làm ở vị trí thấp nhất thôi.


Nếu để Triệu Tiểu Mao làm sếp thì đúng là tai hoạ của công ty.

“Triệu Băng Linh, cô giỏi lắm, mới làm giám đốc vài hôm mà đã vênh thế rồi! Hôm nay tôi sẽ thay ông nội dạy dỗ lại cái loại cháu gái bất hiếu như cô”.

Thấy chuyện không thành, Triệu Tiểu Mao tức đến mức đứng bật dậy, sau đó túm lấy cô lau nhà ở góc phòng định đánh Triệu Băng Linh.

Triệu Băng Linh cau mày, bây giờ cô không thể nhịn được cơn tức nữa: “Triệu Tiểu Mao, nếu cậu dám làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.

“Hừ, có giỏi thì cô gọi thử xem! Để tôi xem thằng nào dám quản chuyện của ông đây nào”.

Triệu Tiểu Mao ỷ vào thân phận của mình, sau đó cười lạnh rồi giơ cây chổi lên đập về phía Triệu Băng Linh.

Tần Khải lùi lại một bước, sau đó tức giận lấy điện thoại ra gọi người.

“Bảo vệ không dám nhưng tôi dám đấy.

Tôi đã nói rồi mà, chuyện gì tôi cũng dính vào đấy.

Anh không coi lời tôi nói ra gì đúng không?”, đúng lúc này, Tần Khải đã bước ra rồi cười hi hi chắn giữa hai người.

Thấy Tần Khải đã ra tay, Triệu Băng Linh đang cố tỏ vẻ trấn tĩnh đã thầm thở phào một hơi.

Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh công ty ầm ĩ thế này thì không phải chuyện hay.

May mà Tần Khải còn chút lương tâm, không thì không biết chuyện hôm nay sẽ ồn ào đến đâu nữa.

“Được, anh giỏi lắm! Cố tình đối đầu với tôi đúng không?”
Ỷ mình có cái chổi trong tay, Triệu Tiểu Mao nổi trận lôi đình rồi cầm nó đập về phía Tần Khải.

Cẩn thận!

Triệu Băng Linh định lên tiếng nhắc nhở, nhưng cô chỉ nghĩ thôi chứ chưa kịp nói, song Tần Khải đã né được rồi.

Triệu Tiểu Mao ra tay thất bại, cây chổi còn bị Tần Khải cướp mất.

“Tất cả là do người nhà chiều hư, dám đánh tôi à? Đồ không biết lượng sức mình này!”
Tần Khải châm chọc một câu, sau đó tát cho Triệu Tiểu Mao một cái.

Chát…
Ngay sau đó, Triệu Tiểu Mao đã thấy mặt mình nóng rát.

Anh ta giơ tay lên ôm mặt thì cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Anh, anh dám đánh tôi! Chuyện này chưa xong đâu! Chúng ta cứ chờ đấy mà xem, cả cô cũng chờ đấy, có giỏi thì đừng có chuồn mất”, Triệu Tiểu Mao lập tức có vẻ sợ sệt, anh ta vừa ôm mặt kêu đau vừa mắng nhiếc.

Tần Khải giả vờ đuổi theo, Triệu Tiểu Mao sợ hết hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Anh ta biến khỏi phòng, đầu còn chẳng ngoái lại, mà chạy một mạch ra thang máy.

Thấy Triệu Tiểu Mao bết bát như vậy, Triệu Băng Linh thở phào một hơi, cảm thấy rất hả giận.

Cuối cùng cũng có người trị được bệnh của tên vô lại này.

Đương nhiên Triệu Băng Linh vẫn không có thái độ khá hơn với Tần Khải, ngược lại cô còn cố tình thay đổi sắc mặt.

“Được rồi, coi như tôi nợ anh một lần.

Hết việc rồi, anh đi đi”, thấy Tần Khải nhìn mình, Triệu Băng Linh nói một câu để đuổi anh đi.

Dù gì thì cô cũng sẽ không có thái độ tốt với anh.

Tần Khải thì không bận tâm chuyện này.

Anh cố tình tiến lại gần bàn làm việc rồi cười hi hi nhìn Triệu Băng Linh: “Vợ, em thấy đó, anh giải quyết xong việc cho em rồi.

Em cũng thấy năng lực của anh rồi đấy, có phải em nên suy nghĩ cho anh làm sếp không? Dẫu sao mình cũng chưa từ hôn mà”.


Triệu Băng Linh còn chưa hết bực, nên vừa nghe xong đã lại xù lông lên.

Rõ ràng Tần Khải lại đang muốn kiếm chuyện.

“Biến! Tôi cảnh cáo anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, không thì tháng này đừng hòng có đồng lương nào! Bây giờ, anh đến phòng thị trường báo danh luôn đi!”
Triệu Băng Linh đập bàn rồi lườm Tần Khải.

“Anh chỉ nói vậy thôi mà, em lại tưởng thật à… Được rồi, anh đi ngay đây mà vợ!”
Tần Khải đấu khẩu với Triệu Băng Linh, nhưng thấy cô nghiêm mặt thì lập tức chuồn luôn.

Anh vừa định mở cửa thì có tiếng vật gì đó đập vào cửa vang lên.

Rõ ràng là tập văn kiện nào đó của Triệu Băng Linh.

Phụ nữ dưới núi toàn là hồ à…
Tần Khải sợ hãi, vô thức tăng nhanh tốc độ.

Còn Triệu Băng Linh ngồi một mình trong văn phòng thì đã tức điên.

Bây giờ, cô bắt đầu thấy hối hận vì cho Tần Khải vào công ty, năng lực của anh đúng là độc nhất vô nhị.

Nhưng nghĩ lại nếu hôm nay không có Tần Khải thì chắc canh ta cô đã chịu thiệt rồi.

Thôi thì anh cũng có đất dụng võ…
Chậc!
Coi như cái nọ bù cái kia vậy!
Sau một hồi đắn đó, Triệu Băng Linh quyết định đá suy nghĩ này ra khỏi đầu.


Về phía Tần Khải, vừa bước chân ra ngoài là anh quên sạch chuyện ban nãy ngay.

Ngược lại, anh thấy khá hứng thú với phòng thị trường của công ty, đến đó trải nghiệm công việc của một nhân viên cũng khá hay.

Tiện thể, anh có thể ngó xem phòng này có cô em xinh xẻo nào không, khụ khụ….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi