TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI

Chương 94

“Khụ khụ…”

Tần Khải ho khan một tiếng, trong nháy mắt bị ép buông tay, sức lực trên tay Chu Tư Tư cũng nới lỏng.

Hai người thông qua trao đổi lực tay, cuối cùng đã đạt chung nhận thức trong thời gian ngắn.

Uông Hộ Ngưng trông thấy nữ thần của mình liếc mắt đưa tình với người khác ở ngay trước mặt mình, sao có thể nhẫn nhịn?

Tính tình vốn đã không tốt, vốn đã hung hăng hống hách, lúc này anh ta tức quá hóa cười: “Ha ha… tốt, rất tốt. Chỉ là một tên nhà quê, ông đây nhún nhường mày, vậy mà mày lại dám thách thức ông đây, mẹ nó tao giết chết mày!”

Gầm lên giận dữ, Uông Hộ Ngưng vung tay đấm thẳng về phía mặt Tần Khải.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Tư Tư sợ hãi tái xanh mặt mày.

Uông Hộ Ngưng cũng không phải bao cỏ gì, có thể hoành hành ngang ngược bên trong trường học, ngoài hoàn cảnh gia đình không tệ ra, anh ta còn có nắm đấm cứng cáp.

Uông Hộ Ngưng có đai xanh Taekwondo, bình thường trong trường học cũng khó gặp địch thủ, thi thoảng có mấy người dám đắc tội với anh ta, đều bị anh ta đánh cho vào phòng ICU.

Nếu không phải anh ta là kẻ khó đối phó, Chu Tư Tư đã không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Một cú đấm móc trái mạnh mẽ, rõ ràng là Uông Hộ Ngưng đã chuẩn bị từ trước, giờ chỉ sẵn sàng xông đến.

Còn là ra tay lúc căm giận, uy lực trong đó, người bình thường căn bản không thể nào chống đỡ.

“Ôi, nóng nảy như vậy?”

Tần Khải khẽ cười một tiếng.

Một tay ôm lấy Chu Tư Tư, cô ấy không di chuyển được, chỉ hơi nghiêng đầu né tránh, nắm đấm của Uông Hộ Ngưng gần như dán sát vào tai cô ấy.

Chu Tư Tư bị nắm đấm dán sát dọa cho thét lên một tiếng, theo bản năng nhào vào trong ngực Tần Khải.

Ngoài miệng Triệu Băng Linh không nói gì, nhưng bàn tay lại vô thức níu lấy góc áo.

Ngay cả cô ấy cũng không nhận ra, vậy mà mình lại lo lắng cho an nguy của tên khốn kiếp Tần Khải này.

Ban đầu Vương Kỳ còn cho rằng chắc chắn Tần Khải sẽ bị tẩn cho một trận, mãi đến khi Tần Khải né tránh cú đấm này, ánh mắt Vương Kỳ bất chợt tỏa sáng.

Hình như phán đoán của anh ta không sai…

“Mày còn dám tránh!”. Đấm không trúng, Uông Hộ Ngưng thẹn quá hóa giận, vung tay hất cùi chỏ.

“Ngay cả đứng cũng không vững, lại còn dám khoa chân múa tay.” Tần Khải lắc đầu, đừng thấy tên này hung hăng mà sợ, trong mắt anh, anh ta hệt như một đứa trẻ.

Chỉ tùy tiện vươn tay đã chuẩn xác bắt được quả đấm của anh ta.

“Hả?”

Trông thấy chiêu thức của mình bị kiềm chế dễ dàng như vậy, Uông Hộ Ngưng nhướng mày, lúc này mới phát hiện Tần Khải không đơn giản.

Nhưng mà, không đợi anh ta giãy giụa, chân phải Tần Khải bỗng nhiên nhấc lên.

“A!”

Uông Hộ Ngưng hét lên một tiếng thảm thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi