TIỂU THÀNH HOÀNG HIỆN ĐẠI

Chương 14:


Liên tiếp vài ngày, Nguyễn Tiêu làm việc liên tục ban ngày đi học buổi tối tuần phố, mệt đến thi thể cũng muốn mọc lông, càng hố chính là mỗi ngày cùng bạn cùng phòng ăn cơm, không mùi vị chưa nói còn phải dựa vào ngoại lực tiêu hóa.

Cho dù có nhà giàu Tông gia cung cấp tín ngưỡng, nhưng cậu mỗi đêm tiêu hao cũng nhiều à nha.

Hơn nữa nhà giàu tin cậu như vậy, cậu cũng đến thường thường đóng cho người ta cái dấu ấn che chở một chút đúng không? Lại là một khoản chi ra.
Nguyễn Tiêu nghĩ, tiếp tục như vậy không được, nên tiết kiệm vẫn phải tiết kiệm.

Còn có công đức nữa, 10 giờ dùng hết một nửa, nếu lại không làm thêm một khoản, cậu phải trừ tín ngưỡng đến duy trì ngoài mặt —— nhưng là trừ tín ngưỡng nào có dùng được tự nhiên như công đức?
Cậu lại âm thầm tính tính, còn có vài sự kiện tích cóp lại chưa làm xong, chẳng hạn như giúp tiểu quỷ tìm mẹ, cứu vớt thiện nhân đang trong nguy hiểm, phòng bị bạn cùng phòng - tam ca bị quỷ bám vào người…… Nếu là đều có thể thuận lợi hoàn thành, ít nhiều có thể được một chút công đức để duy trì hoạt động ngày thường của cậu.

Chỉ là tiểu quỷ tìm mẹ chỉ có thể dựa vào vận khí, thiện nhân còn sờ không được bóng người, con quỷ bám vào người kia cũng vẫn luôn không có tới…… Xu cà na quá nha.
Vạn phần rơi vào đường cùng, Nguyễn Tiêu đành phải làm ra một quyết định.
·
"Gì? Học phí của mày không đủ, ngoại ngày nghỉ ra, giữa trưa buổi tối cũng đều phải ra ngoài làm công?" Bác Dương sáng sớm lớn giọng hỏi.
Âm thanh quá chấn động, Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ động tác nhất trí nhìn qua.
Nguyễn Tiêu thẹn thùng mà nói: "Học phí sang năm tao phải chuẩn bị trước."
Mặt đẹp trai của Bác Dương nhăn thành một nùi: "Học phí mày không đủ tao có thể cho mày mượn, không cần phải siêng dữ vậy đi."
Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương cũng đều không tán đồng:
"Làm mấy phân công công việc quá mệt mỏi, rất ảnh hưởng sinh hoạt học tập của mày, nếu mày thiếu tiền, tao cũng có thể giúp được."
"Đúng đúng, mọi người đều là anh em tốt, loại chuyện này mày đừng quá khách khí."
Nguyễn Tiêu có điểm cảm động, nhưng vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Có câu nói kêu cứu gấp không cứu nghèo, nếu tao gặp phải chuyện gì gấp gáp, chắc chắn sẽ không khách khí với bọn mày, nhưng hiện tại là đại học sinh hoạt phí mỗi năm tao đều phải đóng, chẳng lẽ mỗi lần to đều tìm bọn mày duỗi tay xin? Tao biết mấy anh em rất nghĩa khí, nhưng nếu tao thật sự làm như vậy, tao còn là đàn ông con trai nữa sao?"
Nghe cậu nói như vậy, ba bạn cùng phòng cũng không có biện pháp.


Tuy rằng nhà bọn họ không một ai nghèo, ra nhiều chú tiền giúp lão tứ cũng không khó xử, nhưng lão tứ ngoan cố như vậy, lại nói chính mình muốn gồng gánh lấy trách nhiệm, nếu bọn họ còn kiên trì đưa tiền thì chính là cố ý dẫm lên tự tôn của người ta.

Anh em cũng không phải làm như vậy.
Bác Dương là nghẹn khuất nhất.
Toàn bộ ký túc xá nhà cậu ta có tiền nhất, chỉ tiền tiêu vặt mỗi tháng tôi đều đủ giúp lão tứ rồi, kết quả là muốn giúp còn không thể giúp, thật là……
Nghẹn trong chốc lát, Bác Dương nhíu lông mày còn muốn nói cái gì đó, Nhan Duệ duỗi ra cánh tay siết chặt cổ cậu ta, lôi cậu ta sang bên cạnh.
"Ngươi cái gì đều đừng nói."
Bác Dương khó chịu: "Cơ thể Lão tứ chịu không nổi."
Nhan Duệ thở dài: "Mày tưởng tao và lão đại không biết? Nhưng tao nói cách khác nè, nếu mày mỗi ngày ăn miếng cơm uống miếng nước đều tìm bọn đòi tiền, không cần thì không đến ăn không đến uống, mày có làm hay không?"
Bác Dương không chút do dự nói: "Làm chứ, sao không làm? Bòn rút tụi mày không thương lượng luôn."
Khóe miệng Nhan Duệ giật lên, một cái tát chụp vào lưng cậu: "Đừng có mà ra dzẻ với tao, tao nói chính là ý này hả?"
Bác Dương bĩu môi: "Tao biết mày có ý tứ gì, tao chỉ là cảm thấy, lão tứ nó không nên khổ như vậy."
Nhan Duệ nghĩ nghĩ nói: "Đưa tiền không bằng giúp nó lưu ý mấy công việc…… hiện tại cứ cho nó làm, chúng ta nhì nó.

Nếu nó quá mệt mỏi, vừa lúc đề cử cho nó mấy việc nhẹ nhàng chút để thay đổi, nếu không quá mệt mỏi thì để mấy công việc đó lại dự phòng, khi nào nó muốn thì chúng ta đưa thôi."
Bác Dương trầm mặc nhìn xuống, không quá tình nguyện gật đầu: "Lão tam mày nói đúng, lát nữa tao đi giúp lão tứ hỏi một chút."
Nhan Duệ cùng cậu đối nắm tay, nhẹ nhàng cụng một cái: "Tao cùng lão đại đều sẽ hỗ trợ, chúng ta cùng nhau làm."
Bác Dương chậm rãi nghĩ thông suốt, rốt cuộc chân mày giãn ra, nắm tay cụng ngược lại y: "Ô kê."
Một đầu khác, Nguyễn Tiêu thấy Nhan Duệ trấn an được Bác Dương rồi, ngầm dựng thẳng lên ngón cái cho y.
Nhan Duệ nhìn cậu, buồn cười mà nhướng nhướng chân mày.
·
Sau khi thuyết minh tình huống với các bạn cùng phòng, thời gian mỗi ngày của Nguyễn Tiêu liền cố định lại.

Buổi sáng buổi chiều bình thường nếu là đầy tiết học, cậu sẽ chạy như bay biến mất liền; nếu là không đầy tiết, có đôi khi cậu trực tiếp biến mất, có đôi khi sẽ về ký túc xá trước học bài viết luận văn, đến giờ lại biến mất.
Đám Bác Dương mỗi ngày cũng không quên quan sát tình huống của Nguyễn Tiêu, phát hiện lão tứ của ký túc xá bọn họ sắc mặt hồng hào tinh thần tràn đầy, đích xác không có bất luận dấu hiệu mệt mỏi thương thân gì, mới dần dần yên lòng.
Nguyễn Tiêu tự nhiên phát hiện các bạn cùng phòng quan tâm, cảm động rất nhiều nhưng khó tránh khỏi cũng có chút cảm khái: Đi chiêu số đặc quyền công đức, mỗi ngày nhìn muốn có bao nhiêu khỏe mạnh thì có bấy nhiêu khỏe mạnh, sơ hở vẫn là rất ít.
Chẳng qua, thi thể chính là thi thể, bề ngoài trông có tốt cũng vô dụng, chuyện nhà mình thì mình biết, xác chết vùng dậy hoạt động vẫn là phải kiềm chế một chút.
…… Tưởng tượng như vậy, tựa hồ lại có một chút bi ai.
·
Sau khi tan học, Nguyễn Tiêu chạy như bay ra khỏi trường, chạy băng qua hai con đường liên tiếp, đi đến đường Tây Hòa.
Đường Tây Hòa cách làng đại học không xa, tuy rằng so ra kém đường phố phồn hoa liền kề nhau nhưng cũng đã rất náo nhiệt, cho nên cũng có không ít cơ hội vừa học vừa làm.
Góc trên đường phố có một quán cà phê trang trí rất đáng yêu, thời gian mở cửa từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối.

Chủ quán tên Đàm Tố, là một người phụ nữ nhìn đại khái hơn ba mươi tuổi, ngũ quan không tính là quá xinh đẹp, lại toàn thân đều lộ ra một loại mỹ cảm trí thức, khí chất rất thoải mái.
Bây giờ vừa vặn là 10 giờ.
Đàm Tố đứng sau quầy pha chế cà phê, cô mặc một thân váy dài màu cây đay, tóc dài xoã tung được một dải lụa cột lên, mỉm cười với người trẻ tuổi trắng nõn mới đẩy cửa hàng đi vào, mặt mày dịu dàng: "Tiểu Nguyễn, hôm nay tới sớm vậy, em ăn cơm chưa?"
Nguyễn Tiêu đáp lại cô một nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt: "Cảm ơn chị Đàm quan tâm, em ăn rồi, giờ em đi thay quần áo bắt đầu làm việc."
Tuy rằng là vì tiết kiệm tín ngưỡng mà tìm cớ, nhưng Nguyễn Tiêu cũng thật sự tìm được chỗ làm công, chính là làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê Tây Lam này.

Chủ yếu phụ trách đưa cơm cho khách, thu thập chén đĩa vân vân.

Công việc này lúc bận rộn lên có chút vất vả, chỉ là có thể làm công ngắn hạn, kết toán nhanh, vậy liền mang đến cho cậu sự tiện lợi rất lớn—— học phí có lẽ còn phải tích cóp thêm bằng cách khác, nhưng phí sinh hoạt là không thành vấn đề.
Nguyễn Tiêu đổi xong quần áo làm việc rất nhanh, ghi lê bên người thêm cái nơ tinh xảo, bưng mâm bắt đầu làm phục vụ.
Khách hàng dần dần nhiều lên, Nguyễn Tiêu cũng càng ngày càng bận, nhưng trí nhớ cậu khá tốt, động tác lưu loát, lấy cơm đưa cơm chưa từng xảy ra sai lầm.

Mấy ngày rồi không hề có khiếu nại, ở trong tiệm cũng coi như là đứng vững gót chân.
Giữa trưa này cậu bận việc ước chừng hơn ba giờ đồng hồ, thẳng đến giờ cao điểm cơm trưa trôi qua, cậu mới có thể suyễn một hơi.

Nhưng mà cậu mới vừa đứng ở trước quầy cầm khăn lau mồ hôi, lơ đãng nhấc đầu lên lại đột nhiên thấy Đàm Tố đang cầm di động mà khóc, nước mắt trong suốt theo gò má cô uốn lượn chảy xuống, cô không khóc thành tiếng, lại có một loại bi thương khôn kể.
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, tiện đà cũng có chút xấu hổ.
Cậu hình như nhìn thấy cảnh không nên nhìn….
Đàm Tố chú ý tới Nguyễn Tiêu, vội vàng xoa xoa mặt, gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi cậu, sau đó lập tức xoay người đi ra sau quầy.
Nguyễn Tiêu biết cô là không muốn để nhân viên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, tuy rằng hơi lo lắng cho cảm xúc của cô, cậu vẫn nhanh chóng đi sang bên kia.

Chỉ là, cậu còn chưa nghĩ ra nên thăm cái gì, cửa tiệm cà phê trong một khắc lại bị người ta dùng lực đẩy ra.
"Rầm!"
Một phu nhân trung niên trang điểm thời thượng, dung mạo tinh xảo xông tới, hùng hổ.
Động tĩnh này quá lớn, tầm mắt của rất nhiều người đều đảo qua dì ta.
"Chính là con hồ ly tinh mày quyến rũ chồng tao?" Giọng phu nhân khẽ nhếch, nhìn quanh bốn phía một cái, biểu cảm rất khinh miệt, "Thật là…… Bị hắn ngủ lâu như vậy còn ngủ không hết cái mùi nghèo kiết hủ lậu này."
Lời nói khó nghe như vậy làm Nguyễn Tiêu nghe được nhíu mày, nhưng ý tứ lời trong lời ngoài của người này là…… chị Đàm làm tiểu tam? Nhưng chị Đàm nhìn tự lập tự cường, không giống là người như vậy mà.

Con người đều là hóng drama, người trong tiệm nghe thấy phu nhân nói, khách quen còn ổn chút, bọn họ cũng rất hiểu biết Đàm Tố, cảm thấy chuyện này có thể là một hiểu lầm.

Nhưng khách lạ thì khăc, phần lớn đều ôm thái độ xem náo nhiệt —— mấy tiết mục chính thất bắt tiểu tam nhiều lắm, cũng không biết lúc này diễn màn nào nhỉ?
Phu nhân thấy tay Đàm Tố còn cầm di động, vành mắt cũng đỏ hồng, cười lạnh một tiếng: "Sao vậy, còn đang tìm chồng tao muốn an ủi à?"
Đàm Tố lập tức cắt đứt điện thoại, mặt đầy trào phúng mà đáp trả: "Đàm Tố tôi có nhà có cửa hàng có tiền tiết kiệm, nếu không phải chồng chị gạt tôi, tôi sẽ tìm một người đàn ông có vợ? Tôi còn chưa có hạ tiện như vậy! Tôi phiền chị quản tốt chồng mình, đừng để gã ra lừa phụ nữ, cũng không biết là bị bao nhiêu người dùng qua rồi, ngẫm lại là thấy ghê tởm!"
Phu nhân không nghĩ tới một kẻ thứ ba như Đàm Tố còn đúng lý hợp tình như vậy, tức khắc sắc mặt xanh mét, móng tay sơn đỏ chọc ra: "Mày!"
Đàm Tố vuốt vuốt tóc, lộ ra một nụ cười thong dong ưu nhã, nói: "Tôi cái gì mà tôi? Tôi block chồng chị rồi, hy vọng hai vợ chồng chị vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Đặc biệt là chồng chị, gã lại quấy rầy tôi thì tôi sẽ đi kiện gã! Tôi là gia đình bình dân không để bụng, cùng lắm thì ầm ĩ một hồi, không biết nhà các người nhà to nghiệp lớn có xấu hổ hay không?"

Phu nhân kiêu căng ngạo mạn mà lại đây, vốn dĩ muốn xé xuống da mặt Đàm Tố, không nghĩ tới ngược lại bị Đàm Tố sống sờ sờ dỗi đến ngực đau, dì ta hơi hơi hé miệng, ngoài mạnh trong yếu mà tức giận mắng: "Có mạnh miệng như thế nào mày cũng là đồ tiểu tam, thứ đàn bà con gái đê tiện bị nuôi bên ngoài!"
Đàm Tố lạnh như băng mà sửa đúng: "Là bị làm tiểu tam." cô lộ ra biểu cảm càng khinh miệt hơn cả phu nhân, "Tôi khuyên chị không có việc gì đừng chỉ biết tìm phụ nữ phiền toái, gốc rễ ở trên người chồng chị không biết quản nửa người dưới kia kìa.

Nếu tôi là chị, hoặc là đá tra nam, hoặc là thiến tra nam.

Tìm phụ nữ khác tỏ ra uy phong? Buồn cười!"
Mặt phu nhân căng đến đỏ bừng, chỉ vào Đàm Tố nói không nên lời.
Đàm Tố lạnh giọng nói: "Sao vậy, còn chờ tôi đưa chị ra ngoài? Chị không quay về tìm chồng chị muốn an ủi à?"
Phu nhân thẹn quá thành giận, giơ tay lên định đánh lên mặt Đàm Tố.

Đàm Tố sao có thể để dì ta đánh? Cô cũng giơ tay lên, hung hăng mà nắm lấy cổ tay phu nhân, mặt phu nhân đau đến vặn vẹo, hít vài hơi mới rút ra, cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đàm Tố một cái, mạnh mẽ bảo trì phong độ mà rời đi.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Người đi rồi, biểu cảm cường ngạnh của Đàm Tố mới thoáng lơi lỏng.
Nguyễn Tiêu vẫn luôn âm thầm lưu ý, vào một khắc kia, cậu rõ ràng nhìn thấy Đàm Tố có nháy mắt trở nên vô cùng khổ sở, nhưng cô rất nhanh lại thẳng thắn sống lưng, tỏ ra không có chuyện gì mà đi đến sau quầy
"Trò khôi hài vừa rồi làm mọi người chê cười rồi, hôm nay trà bánh miễn thanh toán, xin mọi người đừng trách móc." Đàm Tố mỉm cười với các khách hàng.
Các khách hàng sôi nổi thu hồi tầm mắt, có vài người đối với Đàm Tố thiện ý cười cười cũng nói lời cảm tạ, có người lại châu đầu ghé tai, thấp giọng nói xấu.
Nguyễn Tiêu im lặng không lên tiếng mà lau ly tách.

Cậu nghĩ, chị Đàm hẳn là rất thích người đàn ông kia, chỉ tiếc gặp người không tốt, bị lừa.
Ngay sau đó, tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy vang lên.
"Xoảng ——"
Đàm Tố không biết tại sao mà sắc mặt trắng bệch, đôi tay phát run mà chống quầy, thân thể không tự giác co rút.
Nguyễn Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu chính là thấy một màn này.
"Chị Đàm!".

Chương 15:

Đàm Tố trông như đau đến cực điểm, cuộn tròn cong lưng, ngồi xổm xuống mặt đất, cả lời nói cũng nói không nên lời.


Nguyễn Tiêu hoảng sợ, cất bước liền chạy đến sau quầy, các nhân viên khác trong cửa hàng cũng sôi nổi vọt lại đây, ba chân bốn cẳng đi đỡ cô.


"Không thể đỡ, chị Đàm đứng không nổi! Ai mạnh nhất? Tới cõng chị Đàm đi bệnh viện!"


"Không được, dáng vẻ này không thể cõng được, phải bế lên."


"Để tôi! Có người nào kêu xe cứu thương không?"


"Không cần chờ xe cứu thương, trực tiếp lái xe chị Đàm đi, tôi có chìa khóa đây."


"Đi, để lại vài người trông cửa hàng, những người khác cùng đi bệnh viện!"


Nguyễn Tiêu cũng rất lo lắng cho Đàm Tố, đi theo các nhân viên cửa hàng cùng nhau lên xe.


Đến cổng lớn bệnh viện, cậu cùng mấy nhân viên chạy như bay đến phòng cấp cứu, các bác sĩ chạy nhanh chóng đẩy giường cấp cứu ra. Nhân viên cửa hàng bế Đàm Tố đặt cô lên giường cấp cứu, cùng bác sĩ đẩy cô vào.


Sau một loạt kiểm tra cơ bản, bác sĩ hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân? Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"


Các nhân viên cửa hàng hai mặt nhìn nhau:


"Chị ấy là chủ của chúng tôi."


"Mới xảy ra chuyện chúng tôi liền đưa người đến đây."


Bác sĩ nhăn mày lại: "Các cô cậu có ai quen biết người nhà bệnh nhân xin mau chóng liên hệ, người bệnh mang thai hai tháng, cảm xúc dao động quá lớn, đã có dấu hiệu đẻ non."


Các nhân viên cửa hàng vội vàng hỏi thăm tìm hiểu với nhau, sau một trận binh hoang mã loạn mới phát giác, bọn họ căn bản không có phương thức liên hệ với người nhà Đàm Tố, nghĩ lại trước kia, cũng chưa thấy qua có người thân nào đến tìm cô cả.


Nhìn thấy loại tình cảnh này, mày bác sĩ càng nhíu chặt lại.


Lúc này, một hộ sĩ chạy chậm ra, vội vã nói: "Bác sĩ Vương, bệnh nhân tỉnh rồi."


Bác sĩ Vương nhẹ nhàng thở ra, lập tức đi vào phòng bệnh.


Nhóm nhân viên cửa hàng cũng vội vàng qua theo.


Trong phòng bệnh không thể ồn ào, cũng may phòng rất lớn, người nhiều cũng không chen chúc.


Các nhân viên cửa hàng vẫn sợ làm Đàm Tố không thoải mái, phần lớn đều đứng sang bên, chỉ có hai người quen thuộc nhất với Đàm Tố đi đến trước giường, giúp đỡ hộ sĩ nâng Đàm Tố dậy, kéo chăn lót gối đầu.


Đàm Tố mang vẻ mặt tái nhợt: "Thật xin lỗi, làm các em nhọc lòng rồi."


Mấy nhân viên cửa hàng đều vội vàng lắc đầu, quan hệ tốt nhất với Đàm Tố là một cô thợ làm bánh, cô nắm lấy tay Đàm Tố nói: "Chị Đàm, chị đừng nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều đi chị."


Nguyễn Tiêu là mới tới, lúc này không nói xen vào được, cũng chỉ yên lặng đứng ven tường chú ý.


Bác sĩ Vương trước đem tình huống trước mắt của Đàm Tố nói với cô, lại nói: "Chúng tôi đã làm trị liệu cơ bản cho cô, nhưng hiệu quả thế nào còn không thể xác định, nếu cô đã tỉnh, chúng tôi yêu cầu tiến thêm một bước kiểm tra, và……"


Đàm Tố đỏ hốc mắt lên, một bên nghe, một bên không tự giác mà dùng tay vuốt ve bụng nhỏ. Nhưng mà không đợi bác sĩ Vương nói xong, bụng cô đột nhiên lại sinh ra đau đớn quặn thắt, hình như cô cũng cảm giác được cái gì đó, sắc mặt thay đổi, tay nắm chặt cánh tay bác sĩ Vương, nói năng lộn xộn: "Giữ…… giữ… giữ lại! Bác sĩ anh giúp tôi, giúp tôi giữ được nó với!"


Bác sĩ Vương vội vàng kiểm tra cho cô, sau đó, vẻ mặt của ông trở nên trầm trọng lên.


"Thật đáng tiếc, triệu chứng sinh non đến khó tránh khỏi tốc độ sinh non quá nhanh, thai nhi đã…… Không còn kịp rồi."


Giờ khắc này, trong mắt Đàm Tố toát ra đau khổ mãnh liệt, thậm chí là tuyệt vọng.


Trong lòng Nguyễn Tiêu cũng có chút khó chịu. Đầu tiên là phát hiện bị tra nam lừa gạt cảm tình, sau đó con bỗng nhiên không còn, dẫu tính cách chị Đàm có kiên cường đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi không chịu nổi.


Phụ nữ mang thai, nếu đầy ba tháng sẽ có linh hồn tới đầu thai, theo cơ thể mẹ dựng dục trưởng thành. Đáng tiếc Đàm Tố mang thai mới hai tháng, sảy mất cũng chỉ là máu thịt mà thôi, cho dù Nguyễn Tiêu liều mạng trừ điểm này điểm kia mạnh mẽ giữ lại thai nhi khi nó chưa hoàn toàn rời cơ thể mẹ cũng không được —— thai nhi không có linh hồn chính là một khối thịt, căn bản không hiểu được phối hợp, cũng không có dục vọng cầu sinh.


Bởi vì giúp không được gì, Nguyễn Tiêu cũng không dám lại nhìn sang bên kia từ đáy lòng sinh ra một loại áy náy bất lực.





Bên kia, đại khái là không còn con nữa quá đau lòng, cả người Đàm Tố đều có chút si ngốc, sắc mặt vẫn là đau đến trắng bệch, cô lại giống như không cảm giác được vậy, cũng không nhúc nhích.


Bác sĩ Vương cùng thợ làm bánh nói nói mấy câu, thợ làm bánh đưa mắt ra hiệu với những người khác, bảo cho bọn họ đi trước.


Các nhân viên cửa hàng không có biện pháp nào, cũng đành phải rời đi.


Nguyễn Tiêu cùng các nhân viên cửa hàng đi ra ngoài, khi tới cửa, bước chân cậu dừng lại một chút, vẫn là quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định mà trừ tín ngưỡng, tăng mạnh sức mạnh của Mắt Âm Dương, nhìn về phía bụng Đàm Tố —— đích xác không có anh linh xuất hiện, ngược lại làm cậu chú ý đến việc người trong phòng ít đi, rất nhiều quỷ hồn mới cũ vọt vào, âm khí càng ngày càng nặng.


Bây giờ cảm xúc của Đàm Tố biến hóa rất lớn, tinh thần cũng đã bị đả kích mãnh liệt, quỷ nhiều, đối với cô thật sự là không tốt.


Theo mọi người ra ngoài một đoạn đường rồi, Nguyễn Tiêu lặng lẽ tách khỏi các nhân viên cửa hàng khác, ở bệnh viện tìm một góc yên lặng. Cậu nhìn trái nhìn phải, an tĩnh ít người, bèn nằm thẳng xuống luôn, khiến quỷ hồn của mình thoát ly khỏi thân thể.


Quỷ hồn Nguyễn Tiêu ôm Ấn Thành Hoàng, bay nhanh tới phòng bệnh điện thoại, đuổi đi toàn bộ lũ quỷ trong phòng bệnh. Nhưng chỉ vậy còn chưa được, cậu nghĩ nghĩ, lại đóng lên người Đàm Tố một con dấu có thể bảo vệ được cô mấy ngày, tránh cho khi cậu đi rồi quỷ lại đến, suy yếu sức sống của cô. Làm xong hết thảy, để tránh xảy ra đường rẽ gì, cậu bèn lập tức chạy về thân thể của mình.


Nhưng mà Nguyễn Tiêu không nghĩ tới chính là, động tác của cậu đã nhanh vậy rồi, chỗ nằm xác lại hẻo lánh như vậy, thế mà còn có thể bị người ta phát hiện.


·


Thanh niên thân hình đĩnh bạt cầm điện thoại di động đi ra khỏi tòa nhà chữa bệnh, trước đó mới vừa có một ít bệnh nhân cấp cứu được đưa tới, ồn ào nhốn nháo, bước chân anh khựng lại, xoay người đi đến tòa nhà cũ.


Mỗi một bệnh viện luôn có mấy tòa nhà cũ xưa niên đại xa xăm, không thang máy, nếu muốn đi lên chỉ có thể leo từng tầng một. Mỗi một tầng lầu, chỗ ngoặt từ trước đến nay đều tương đối an tĩnh, thanh niên đi vào lầu một, đứng yên tại chỗ ngoặt này, chuẩn bị gọi đến một số điện thoại dặn dò một vài việc. Trong lúc lơ đãng, một mảnh góc áo tiến vào mi mắt, anh không khỏi đi vào trong thêm vài bước.


Dưới thang lầu nơi góc chết đen như mực kia, có một người trẻ tuổi mặc trang phục phục vụ nằm lẳng lặng ở đó, sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngực cũng không có phập phồng, thân thể bị bóng tối bao phủ, nhìn có chút khiếp người.


Thanh niên sửng sốt, bước qua đó, anh cong lưng, ngón tay sờ thử dưới mũi người trẻ tuổi —— không còn thở nữa?


Anh không nghĩ tới sẽ gặp được loại chuyện này, nhíu nhíu mày, ngược lại gọi đến một dãy số khác, trầm giọng phân phó: "Ở tòa nhà số 7 phát hiện một thi thể, kêu mấy người Cảnh Vĩ lại đây báo cảnh sát. Đúng, tôi không tiện."


Năm phút sau, mấy người đàn ông mặc vest mang giày thở hồng hộc mà chạy tới.


Người đằng trước mang mắt kính, dáng vẻ thực văn nhã, y nhìn vào góc kia, nhanh chóng nói: "Chủ tịch, bây giờ tôi lập tức liên hệ cục trưởng Lý."


Thanh niên khẽ gật đầu.


Người đàn ông mắt kính lập tức lấy điện thoại ra bấm số điện thoại, khi vừa muốn gọi, cái góc kia đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh lại rất rõ ràng, làm ngón tay y dừng lại.


Tầm mắt mọi người đều quét về hướng "thi thể".


·


Nguyễn Tiêu vừa chạy nước rút đến tòa nhà số 7 liền thấy có vài người vây quanh thi thể cậu, một người trong đó còn mở miệng nói muốn liên hệ cục trưởng…… Liên hệ cục trưởng gì? Cục trưởng cục Cảnh Sát hả!


Cậu sợ tới mức suýt chút nữa tán hồn luôn, vô cùng lo lắng mà vọt vào thân thể, nhanh chóng phát ra âm thanh.


Có một người đàn ông rất nhanh đi sang đây hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu không sao chứ?"


Nguyễn Tiêu phát huy ra kỹ thuật diễn mạnh nhất bình sinh, mí mắt rung động mở mắt ra, làm ra một bộ kinh ngạc như mình vừa mới tỉnh lại, không nghĩ tới sẽ thấy nhiều người xa lạ như vậy.


Ngay sau đó, cậu lại như là suy nghĩ cẩn thận, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, tràn đầy xin lỗi mà nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi dọa đến các anh hở? Tôi không sao, chỉ là thân thể có hơi khó chịu, ở chỗ này ngủ một lát thôi. Đều là bệnh cũ……"


Mấy anh giai quả thực không funk nổi, nhà ai mà ngủ đến hô hấp cũng ngủ mất tiêu luôn? Nói dối cũng tìm cái cớ tốt một chút coi!


Lúc này, một giọng nói hơi thấp mà lãnh đạm vang lên: "Đi thôi."


Người đàn ông văn nhã đẩy đẩy mắt kính, lộ ra một nụ cười mỉm: "Không sao thì tốt rồi, chúng tôi đi đây. Nhưng nếu thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái thì vẫn nên mau chóng đi làm kiểm tra thì hơn."


Nguyễn Tiêu có thể nói cái gì bây giờ? Tự mình để lại thi thể, gây hiểu lầm cũng phải căng đến cùng thôi.


Cậu cũng chỉ mặt mày lộ vẻ cảm kích mà nói: "Tôi sẽ, cảm ơn các anh nha, lần này thật là ngại quá."


Mấy anh giai mặc vest này đại khái cũng không muốn xen vào việc người khác, không nói thêm nữa, đều đi về hướng thanh niên cách đó không xa.


Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, mới có tâm tình ngó sang đó một cái.





Ý, đây không phải là soái ca cấm dục buổi tối hôm đó gặp được hay sao?


…… Thật là quá xấu hổ.


May mắn là soái ca hông biết gì hết.


·


Trở lại tiệm cà phê, Nguyễn Tiêu nhìn thời gian một chút, chỉ còn không đến nửa tiếng nữa là phải đi học, cậu chào hỏi với một cô bé canh sau quần một cái, muốn đi.


Cô bé kết toán lương hôm nay cho cậu.


Nguyễn Tiêu nói tiếng cám ơn, vội vàng mà chạy ra bên ngoài.


Về đến ký túc xá, Nguyễn Tiêu rửa cái mặt, đổi một bộ quần áo, khôi phục vẻ thoải mái tươi tắn.


Bác Dương từ trên giường nhô đầu ra nói: "Hôm nay trở về hơi muộn nha?"


Nguyễn Tiêu mặt không đổi sắc: "Nhìn lầm thời gian."


Thôi Nghĩa Xương từ trong WC ra, cười nói: "Vậy lần sau mày cần phải chú ý, tiết này của ông già Từ đó, mỗi tiết là ổng điểm danh hết, tuổi thì lớn mà lỗ tai một chút cũng không điếc, đừng hòng người khác hô 'có' giùm nha."


Nhan Duệ cũng thu dọn đồ xong, trêu chọc một câu "Có bản lĩnh giáp mặt kêu ổng là ông già đi".


Thôi Nghĩa Xương liền hô "Không dám".


Mấy người trẻ tuổi cầm sách vở, cùng nhau nói nói cười cười mà đến đi khu dạy học.


Buổi chiều sau khi hết tiết, Nguyễn Tiêu bắt đầu làm công buổi tối.


Địa điểm làm thêm là một câu lạc bộ riêng cao cấp ở đường Hoa Dung, mỗi tối 6 giờ đến 10 giờ phụ trách trông giữ bãi đỗ xe dưới mặt đất, chờ đến người trực ca đêm đến đây đổi ca.


Nguyễn Tiêu thông báo với giám đốc xong, nhanh chóng đi đến phòng nghỉ đổi quần áo lao động, chạy đến bãi đỗ xe.


Công việc trông xe không có kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng khá buồn tẻ, cậu cần phải ngồi ở phòng nhỏ phía trước bãi xe, nhìn chằm chằm không chớp mắt, chú ý xe cộ an toàn.


Không bao lâu, trên đường truyền đến xe tiếng gầm rú, Nguyễn Tiêu lập tức đứng lên.


Cửa vào gara có một chiếc siêu xe màu xanh lam tiến vào, cửa sổ xe là mở ra, có một đàn em ở bãi xe đang điều khiển ngồi đó. Hai người chào hỏi, đàn em bãi đậu xe dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Tiêu, thuận lợi ngừng xe ở chỗ đậu thích hợp.


Đàn em bãi xe xuống xe, cười hỏi: "Cậu là mới tới hả?"


Nguyễn Tiêu cũng đáp lại nụ cười tươi: "Hôm nay là đi làm lần thứ hai."


Đàn em bãi đậu xe gãi gãi đầu: "Hôm qua tôi nghỉ phép, khó trách lần đầu thấy cậu. Cậu tên gì?"


Nguyễn Tiêu: "Tôi tên Nguyễn Tiêu, cậu xưng hô thế nào?"


Đàn em bãi xe: "Cái kia…… Tôi tên Tôn Tử*, cậu trực tiếp kêu Tiểu Tôn Tôn Đại Tôn ca cái gì cũng được, miễn là đừng gọi tôi Tôn Tử là được."


(*cháu nội trai)


Người anh em này còn rất oán niệm cái tên của mình nha! Nguyễn Tiêu âm thầm nghĩ nghĩ—— cũng phải, ai kêu tên cậu ta đều là chiếm tiện nghi, cũng không phải là không thể kêu đầy đủ sao? Cũng không biết ai đặt tên này cho cậu ta nữa, cũng quá không hữu hảo với cậu ấy.


Nguyễn Tiêu sảng khoái đổi xưng hô: "Tôn ca, sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nha."


Tôn Tử cũng sảng khoái, rất cao hứng mà nói: "Ô kê."


Hai người tám hai câu để quen thuộc một chút, Tôn Tử đã chạy nhanh đi rồi. Nhân viên phục vụ như cậu ta vậy, tùy thời chờ điện thoại mệnh lệnh trực tiếp, nếu khách hàng bên kia đột nhiên muốn cậu ta làm cái gì mà cậu ta lại trì hoãn, vậy chính là phải bị trừ tiền lương.


Nguyễn Tiêu nhìn theo Tôn Tử, tầm mắt dừng ở phía sau lưng Tôn Tử…… Hoặc là nói, dừng trên người nam quỷ đang mơ màng hồ đồ đi theo sau lưng Tôn Tử. Nam quỷ này không phải lệ quỷ, cũng không biết có quan hệ gì với Tôn Tử nhỉ?




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi