TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Tan học về đến nhà, Nguyễn Nhuyễn vừa buông cặp sách ra liền ngồi ngay xuống sô pha, mở điện thoại, bắt đầu nhắn tin cho Thanh Nhiễm.

Nhuyễn Muội Chỉ: "Nhiễm Nhiễm, có đó không?"

Nhuyễn Muội Chỉ: "Hôm nay mới là ngày đầu đi học cậu đã xin nghỉ rồi, có chuyện gì vậy?"

Đã qua nửa tiếng, bên Thanh Nhiễm không có phản ứng gì, Nguyễn Nhuyễn vẫn không từ bỏ, cô lại lấy điện thoại nhắn tiếp.

Nhuyễn Muội Chỉ: "Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự không hiếu kỳ chuyện của giáo thảo với giáo bá sao???"

Lần này vừa gửi xong, bên phía Thanh Nhiễm có chút phản ứng, một hàng dấu chấm biểu thị đối phương đang nhập.

QR: "?"

Dù chỉ nhận được một dấu hỏi nhưng nội tâm buôn chuyện hừng hực của Nguyễn Nhuyễn vẫn được khơi lên.

-

Thanh Nhiễm tiếp tục đọc mà không đáp.

Nhuyễn Muội Chỉ: "Chỉ cần một lần đó thôi đã khiến chúng ta nhìn thấy tình cảm của hai người họ, thật sự chẳng dễ dàng gì, ài ài~"

Sau đó còn gửi một cái gif nước mắt chảy dài như sợi mì.

Nhuyễn Muội Chỉ: "Nhiễm Nhiễm, cậu không chú ý đến diễn đàn của trường mình, mấy chuyện này chắc chắn cậu không biết, chính là chuyện về tình yêu của Mặc ca với An ca, tình sử khiến người người rơi lệ cùng với kì nghỉ hè khó quên năm ngoái càng làm cho tớ tin tưởng vào tình yêu rồi."

Nhuyễn Muội Chỉ: "Nguyên nhân bắt đầu của sự việc hình như là sau lần ẩu đả đó, Mặc ca cảnh cáo An ca: sau này ít đi trêu hoa ghẹo nguyệt đi, thái độ của An ca thì lạnh lùng bảo Mặc ca đừng nói nhảm, hai người thiếu chút nữa lại tiếp tục đánh lộn."

Nguyễn Nhuyễn Chỉ: "Bốn chữ "trêu hoa ghẹo nguyệt" này là trọng điểm, rất có giá trị tham khảo!!! Bởi vì bốn chữ này mà không ít em gái trường chúng ta hóng chuyện của hai người bọn họ, diễn đàn trường học cũng đầy những video ngắn ngọt chết mất."

Lần này Thanh Nhiễm trả lời rất nhanh, dòng chữ đối phương đang nhập chỉ nháy một lần đã có tin nhắn được gửi đến.

QR: "Gửi link qua đây."

Nhuyễn Muội Chỉ: "(gật đầu) Cậu muốn xem à, Nhiễm Nhiễm?"

Nhuyễn Muội Chỉ: "Nhiễm Nhiễm,  bình thường cậu không phát hiện ra Mặc ca với An ca có biểu hiện ngọt ngào hay những động tác nhỏ của riêng hai người bọn họ không? Có phát hiện gì, nhất định phải ghi lại cho tớ, tớ đã lâu lắm rồi không ăn dưa của hai người họ."

Đối phương không trả lời nữa, đến tận chín giờ tối Nguyễn Nhuyễn nằm dài trên giường không biết làm gì nên lại mò lấy điện thoại đăng nhập vào diễn đàn trường học, trên diễn đàn sạch sẽ, không nhìn thấy mấy bài đăng về giáo bá, giáo thảo với mấy nghìn bình luận nữa, chỉ có vài học tra lập chí: không lọt top mười không đổi ảnh đại diện! Học kì mới, mục tiêu mới, THW tớ cảm thấy cậu rất tốt...

Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa chết tâm, cô tìm kiếm từ khóa TAA( Tạ Ánh An), LTM(Lý Thanh Mặc)  nhưng một lúc sau vẫn không thấy nội dung gì, cô ấy ngơ ngác một lúc, nửa ngày rồi mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa mới khai giảng đã biến mất, lẽ nào thầy cô nhìn thấy bài đăng này, cảm thấy không đứng đắn nên xóa rồi?"

Cũng không thể loại trừ khả năng này, Nguyến Nhuyễn thở dài, tắt điện thoại rồi để sang tủ đầu giường, trước khi ngủ còn mơ hồ nghĩ, không biết Nhiễm Nhiễm có kịp đọc bài đăng kia không.

Đương nhiên là Thanh Nhiễm không kịp đọc rồi, sáng nay sau khi xin nghỉ, cô cùng Lý Thanh Mặc bị ba gọi về nhà, sau khi bố mẹ Tạ Ánh An xử lý xong tang sự của ông ngoại cậu ta thì phải bay về nước H nên gọi những người có quan hệ thân thiết đến tụ hội.

Thời gian tụ hội là năm giờ chiều mà tiết học cuối cùng của buổi chiều lại đến tận năm giờ mười lăm phút, ba Lý đã gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, rồi sai tài xế đến đón anh en họ về, thực ra Thanh Nhiễm cảm thấy cô còn có thể học xong tiết buổi chiều.

Trong một khách sạn sa hoa của phố F, ba Tạ mời mấy gia đình có mối quan hệ tốt với nhà họ cùng đến, mọi người uống rượu hàn huyên.

Năm ngoái, ông ngoại Tạ Ánh An lâm trọng bệnh, ba Tạ vừa lo việc làm ăn, vừa phải quan tâm đến bệnh tình của ông, cả ngày không ở bệnh viện thì ở công ty, đừng nói đến thời gian tụ tập bạn bè, đến cả thời gian ngủ cũng không thể không giảm đi một nửa.

Sau khi ông lão qua đời, ông lại phải chuẩn bị tang lễ, cả người đều bận rộn. Không dễ dàng gì mới có chút thời gian, ông lại bị lão gia tử ở công ty nước ngoài lại gọi qua giúp đỡ, ông cũng chỉ có thể bỏ ra một buổi chiều để tụ hội với nhóm bạn thân thiết.

Người lớn nói chuyện của người lớn, còn mấy người trẻ tuổi thì ngồi lại với nhau, đại biểu tỉ Liễu Lạc Khê chắn trước mặt Lý Thanh Mặc rồi hỏi Thanh Nhiễm: "Em gái, lập nhóm đánh game không?"

Thanh Nhiễm vừa ở chỗ mẹ Tạ - Triệu Diễm uống một ly rượu hoa quả, bây giờ đầu óc mơ mơ màng màng, cô xua tay: "Biểu tỉ, mọi người chơi đi, em không biết chơi."

Liễu Lạc Khê trợn trắng mắt, cảm thán: "Nhiễm Nhiễm à, không chơi game em vĩnh viễn không biết nhân sinh ít đi bao nhiêu lạc thú."

Được rồi, đại biểu tỉ chính là cô gái nghiện lên mạng.

Lý Thanh Mặc cầm điện thoại chuyển qua, nghiến răng lườm Liễu Lạc Khê: "Liễu Lạc Khê, em đã đạt cấp bao nhiêu rồi hả? Cả ngày chỉ tìm Thanh Nhiễm lập đội, sao không tìm biểu ca? Tìm đại biểu ca anh kéo, em nằm không cũng thắng."

Liễu Lạc Khê đặt cái ghế xuống, gác chân: "Muốn làm đại biểu ca thì phải chui ra sớm chứ, không biết lớn nhỏ, gọi biểu tỉ mau."

Lý Thanh Mặc cười cười ngồi xuống cạnh Thanh Nhiễm, cậu khinh bỉ nhìn Liễu Lạc Khê: "Liễu Lạc Khê, chị nhìn xem chị có chút xíu dáng vẻ nào của chị gái không? Muốn làm chị gái cũng phải khiến em khâm phục chứ. Dùng bạo lực làm em khẩu phục thì có tác dụng gì? Phải làm em tâm phục khẩu phục mới được."

Liễu Lạc Khê: "Ý của em là chị đánh đến khi em cầu cứu chỉ khiến em khẩu phục thôi, còn trong lòng vẫn không phục?"

Lý Thanh Mặc: "Chẳng qua em thấy chị là con gái nên mới nhường chị, nếu không em chỉ cần ba quyền là đánh ngã được chị."

Liễu Lạc Khê: "Được đấy, khẩu khí không nhỏ, còn đòi nhường chị hả? Lý Thanh Mặc, chị còn không biết rõ năng lực của em à, có giỏi thì đừng có nhường chị, đánh đơn đi."

Lý Thanh Mặc đứng dậy chạy ra cửa: "Sợ chị chắc? Đánh đơn thì đánh đơn." 

Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê chắc là bát tự không hợp, hai người ở cùng nhau nhiều nhất nửa tiếng là lại đánh nhau rồi.

Lúc nhỏ Liễu Lạc Khê là nhóc mập, Lý Thanh Mặc thì gầy nhỏ, không nói Liễu Lạc Khê còn lớn hơn Lý Thanh Mặc nửa năm, hai người đánh nhau thì Liễu Lạc Khê chính là đơn phương chèn ép mà dành thắng lợi.

Lý Thanh Mặc cảm thấy một người đàn ông mà để cô gái đánh bại quá mất mặt nên mới lên năm đã khóc nháo đòi đi học taekwondo, Liễu Lạc Khê nghe nói tên bại tướng muốn đi học võ thuật cũng khóc nháo đòi đi học vì sợ có một ngày bị phản công.

Lý Thanh Mặc có phản công hay không không ai biết được, Liễu Lạc Khê thì thật sự phản công, cô bé mập ngày đó nay đã trở thành thiếu nữ mảnh mai, duyên dáng rồi.

Hai người họ cuối cùng cũng không chạy ra ngoài đánh nhau, bọn họ quyết định chơi game phân thắng bại.

-

Tạ Ánh An đưa cô ly nước ấm, cô nhận lấy rồi uống từng ngụm nhỏ.

Triệu Diễm không có con gái, yêu chết mất cái dáng vẻ say rượu của Thanh Nhiễm, bà muốn ngồi vào giữa Tạ Ánh An với Thanh Nhiễm bèn chỉ Tạ Ánh An: "Con trai, đổi chỗ đi."

Tạ Ánh An đang nhìn chiếc điện thoại hồng phấn trong tay, đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn, mắt dán vào điện thoại, cậu từ chối: "Không đổi." Sau khi Triệu Diễm biết tửu lượng của Thanh Nhiễm chỉ cần một ly là gục, lần nào tụ hội bà cũng tìm đủ loại lý do để chuốc say cô bé, sau khi cô bé say thì dụ dỗ người ta gọi mình là mẹ.

Thanh Nhiễm sau khi bị lừa uống say thì vô cùng nghe lời, bình thường Triệu Diễm bảo cô làm gì thì cô sẽ làm cái đó, điều này lại càng làm cho Triệu Diễm yêu thích, cũng may rượu đều là rượu hoa quả, tác dụng không lớn lắm, cũng không gây hại cho thân thể nên Lý Thanh Mặc với ba Lý cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Triệu Diễm đến gần Tạ Ánh An thương lượng: "Đừng nhỏ mọn như thế chứ, mai mẹ phải đi rồi, mấy tháng sau cũng không thể giành con bé với con."

"À" Tạ Ánh An vô cảm gật đầu, không thèm ngẩng đầu: "Không đổi."

"Thằng nhóc thối tha." Triệu Diễm đánh cậu một cái, lại nhìn thấy con trai mình để lại điện thoại của con gái nhà người ta vào trong cặp,  bà muốn nói lại thôi: "Con trai, con xem điện thoại của người ta như này không tốt lắm đâu."

"Cô ấy đồng ý rồi." Tạ Ánh An kéo khóa cặp cho Thanh Nhiễm rồi lấy điện thoại của mình trong túi áo ra, ngón tay ấn rất nhanh, nhìn trang trò chuyện trống không rồi cậu mới thu lại điện thoại.

Xong cậu nhìn cô gái bên trái đang mỉm cười tròn mắt nhìn động tác của cậu, mềm mại vô hại, lúc cô còn tỉnh táo chắc chắn sẽ không có biểu cảm này, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một chút quyến luyến.

Triệu Diễm cảm thấy cậu con trai nhà mình quá vô vị, mắt thấy không thể trêu chọc được tiểu cô nương đành quay sang trò chuyện với mấy vị phu nhân giám đốc.

Tạ Ánh An xoay người che lại tầm mắt của Triệu Diễm, cùng với Thanh Nhiễm, Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê tạo thành một vòng nhỏ, mấy người lớn cùng nhau thảo luận sự phát triển của công ty cùng xu hướng tương lai nên không chú ý đến góc này của bọn họ.

Tạ Ánh An cầm lấy bàn tay đang đặt quy củ trên chân của Thanh Nhiễm, cô gái nhỏ lớn rồi, ngón tay không còn nhiều thịt như lúc bé nữa mà trở nên thon mảnh hơn, có điều cảm giác vẫn tốt như vậy.

Cậu từ từ tách ngón tay ra rồi lồng bàn tay mình vào bàn tay cô, mười ngón tay đan nhau, lúc này khuôn mặt lạnh lùng đã có chút ý cười: "Nhiễm Nhiễm, tôi là ai?"

Giọng anh trầm khàn kèm theo chút dụ dỗ.

Thanh Nhiễm ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá: "Tạ Ánh An."

Tạ Ánh An lại ghé lại gần cô chút nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô chỉ có hình bóng cậu, cậu được một tấc lại muốn thêm một thước: "Tạ Ánh An là ai?"

"Tạ Ánh An?" Thanh Nhiễm nhỏ giọng nghi hoặc, hỏi lại một câu: "...Tôi nên biết sao?"

Tạ Ánh An lộ vẻ mặt đầy ý cười, cậu xiết chặt bàn tay của hai người dưới bàn, nghe thấy tiếng kêu đau nhẹ của cô, cậu cũng không buông ra: "Ồ, nhớ kĩ lại xem."

Thanh Nhiễm sau khi uống rượu chính là một tờ giấy trắng, cô không biết Tạ Ánh An nói cô nhớ kĩ lại xem là muốn cô nhớ đến cái gì, nhưng cô vẫn nghe lời như cũ cố gắng nhớ lại một vài đoạn ngắn trong sách.

Trong sách, Thanh Nhiễm lúc sắp bị gả đi đã trốn khỏi nhà, cô quen đường quen lối tìm đến nhà Tạ Ánh An nhưng Tạ Ánh An không muốn gặp cô. Lúc cô không biết phải đi đâu thì trùng hợp lại gặp Ôn Thời Nghi.

Trong sách kể lại cô khóc lóc với nữ chính nói cô không muốn gả cho tên giáo sư không quen biết kia, cô sẽ không đến làm phiền cuộc sống của Ôn Thời Nghi với Tạ Ánh An nữa, cầu xin bọn họ tha cho cô.

Ôn Thời Nghi trong sách mặt không cảm xúc nhìn Thanh Nhiễm khóc, cô ta nói, lúc cô ta bị đám đàn ông với nụ cười đầy ác ý trói tay trói chân, từ từ c0i quần áo, cô ta khóc còn thương tâm hơn so với cô bây giờ, nhưng có ai đến cứu cô ta?

Cô ta nói Lý Thanh Nhiễm, đây chính là báo ứng của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi