TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Thứ tư, lớp một có tiết thể dục.

Trùng hợp thay, lớp bảy cũng có một tiết thể dục, vừa hay học cùng lớp một luôn.

Giáo viên thể dục của lớp một cho học sinh chạy quanh sân vận động hai vòng, nam thì còn ổn chứ nữ thì chạy mệt bở hơi tai.

Chạy xong hai vòng, Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống thở gấp, mấy nữ sinh quanh cô cũng vậy.

Thanh Nhiễm kéo cô: “Mau dậy nào, phải chầm chậm đi bộ mới tốt.”

Nguyễn Nhuyễn nói cũng không ra lời nữa,  xua tay với Thanh Nhiễm.

Giáo viên thể dục phía bên kia thổi một hồi còi gọi, “Các bạn học, chạy xong không được ngồi xuống, mau đứng dậy đi.”

Lúc này Nguyễn Nguyễn mới không tình không nguyện mà đứng dậy, cô dựa vào người Thanh Nhiễm, nhỏ giọng oán trách: “Nhiễm Nhiễm, sao cậu không cảm thấy mệt hả?”

Mặt Thanh Nhiễm đỏ hồng: “Mình cũng mệt chứ, nhưng thể lực của mình tốt hơn cậu một chút.”

Nguyễn Nhuyễn thật muốn khóc: “Tại sao rõ ràng là mình đã huấn luyện quân sự xong rồi mà vẫn phải chịu loại đau khổ này?”

Thanh Nhiễm cười cô: “Cậu cũng nên vận động nhiều chút, tốt cho sức khỏe mà.”

Nguyễn Nhuyễn: “Không, mình chỉ muốn nằm liệt như Cát Ưu cả đời.”(Cát Ưu: một diễn viên Trung Quốc)

Người thật sự không mệt cũng chỉ có Ôn Thời Nghi, người ta chạy xong hai vòng mà mặt cũng không đỏ: “Thanh Nhiễm, Nguyễn Nhuyễn, hai cậu đi đâu đấy?”

Nguyễn Nhuyễn vừa thấy Ôn Thời Nghi đã ch4y nước mắt ngưỡng mộ: “Thập Nhất, cậu cũng quá khỏe rồi.”

Ôn Thời Nghi cười thẹn thùng: “Lúc sống ở nhà bà ngoại, mình thường xuyên leo núi.”

Thanh Nhiễm hơi cúi đầu, điểm này trong sách cũng nói qua, Ôn Thời Nghi tự lập tự cường, bởi vì nhà bà ngoại cô cũng không khá giả gì.

Nhà bà ngoại Ôn Thời Nghi ở một trấn nhỏ, dựa núi sống nhờ núi, dựa nước sống nhờ nước.

Ôn Thời Nghi từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, lớn lên thì giúp bà ngoại gánh vác rất nhiều việc, lên núi tìm củi hái nấm, xuống nước mò cá kiếm tiền.

Ba Ôn không đưa cho bà cháu hai người sinh hoạt phí, cuộc sống của họ cứ trôi qua khó khăn như vậy.

Sân bóng rổ phía xa truyền đến từng trận ồn ào, mấy cô gái cùng qua đó xem, người ở hai lớp vây xung quanh xem đánh bóng đông kín đến mức con kiến cũng không lọt.

Nguyễn Nhuyễn hưng phấn chen vào, chân cũng không thấy đau, eo cũng không thấy mỏi nữa, ngay cả thở gấp cũng hết luôn.

Cô tay trái kéo Ôn Thời Nghi, tay phải kéo Thanh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, Thập Nhất, đi đi đi, chúng ta cũng đi xem xem.”

Nguyễn Nhuyễn dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn, cứng rắn kéo theo Thanh Nhiễm với Ôn Thời Nghi chen lên trước.

Hai đội là các chàng trai của lớp một và lớp bảy, giáo viên thể dục của lớp bảy đứng giữa bộ dáng như trọng tài.

Nguyễn Nhuyễn thầm mắng: "Trời ạ, cái tên Tống ngu ngốc này lại bắt đầu tìm đường vào chỗ chết rồi."

Đối với cách đặt biệt danh cho người khác của Nguyễn Nhuyễn, Thanh Nhiễm  đã bật chế độ điếc có chọn lọc.

Ôn Thời Nghi cũng căng thẳng: "Nhìn tình hình này, hai lớp sắp có trận đấu bóng rổ rồi."

Chậc, đấu bóng rổ, tình tiết không rời trong truyện thanh xuân vườn trường.

Thanh Nhiễm không xem đến cuối cũng đoán ra chắc chắn Tạ Ánh An sẽ thắng.

Nam chính sao có thể thua một nam phản diện số hai được.

Theo tiếng còi của giáo viên thể dục, trận đấu giữa hai lớp bắt đầu.

Tống Thời Trạch cong lưng, quả bóng rổ trong tay cậu đập liên tục qua trái rồi qua phải tiến dần về phía trước, Tạ Ánh An đang đối diện cậu ta trong tư thế phòng ngự.

Hai mắt Tống Thời Trạch liên tục chuyển động muốn tìm cơ hội đột phá, nhưng Tạ Ánh An phòng thủ rất chắc chắn, chưa đẻ cho cậu ta tìm được cơ hội nào.

Đột nhiên cậu ta tăng nhanh tốc độ, bước qua trái rồi lại qua phải, vượt qua hai hàng phòng ngự, mang theo quả bóng rổ nhảy một cái, quả bóng rổ bay lên không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp rồi chính xác lọt xuống lưới.

Lớp bảy được một điểm.

Nữ sinh lớp bảy hưng phấn hò hét.

Nguyễn Nhuyễn chậc.chậc hai tiếng, cảm thán: "Xem ra tên Tống ngu ngốc này cũng có.chút thực lực."

Tống Thời Trạch đang cười đến vô cùng kiêu ngạo, tự phụ để khiêu khích Tạ Ánh An.

Nữ sinh lớp một phát bực, có người chụm hai tay lại hô: "Các bạn nam đẹp trai lớp một ơi, cố lên nhé!"

Tầm mắt Tạ Ánh An lướt qua đoàn người một vòng rồi dừng lại chỗ Thanh Nhiễm, không rời đi nữa, khóe miệng thiếu niên nhếch lên một độ cong xinh đẹp, đôi mắt đen láy thường ngày nay dường như có ánh sáng bên trong.Nữ sinh xung quanh bùng nổ rồi, ngay cả lớp bảy cũng có rất nhiều nữ sinh chao đảo.

"A a a a a —-"

""Bé An nhà ta vừa nhìn tôi cười kìa, mẹ ơi……."

"Trời ai, a a! Hồn tôi bị giáo thảo câu mất rồi."

"Aaaaa, đến tuổi hợp phát, tôi nhất định phải sinh khỉ con cho giáo thảo!!!"

Nguyễn Nhuyễn ngốc luôn: "Mấy,mấy cái người này sao còn điên cuồng hơn mình nữa vậy?"

Ôn Thời Nghi cũng ngây ngốc: "Chỉ  chỉ.là cười một cái, dù đẹp thì có đẹp, nhưng không cần……"

Quá điên cuồng rồi.

Lời của.Ôn Thời Nghi còn chưa nói hết, Nguyễn Nhuyễn đã chân chính phát cuồng: "A!!! Ghi một bàn rồi, ghi một bàn rồi, An ca nhà ta trâu bò!"

……

Tạ Ánh An từ trước đến nay không làm người thất vọng, hai bên chiến đấu đến ngang tài, Tống Thời Trạch học tập không tốt nhưng về mặt vận động cậu ta chẳng dễ ăn chút nào.

-

Trong lòng Thanh Nhiễm có một dự cảm không tốt, trong tiếng hò reo ngày càng lớn, cô căn bản không có biện pháp làm bản thân bình tĩnh lại.

Đến tận khi có một thành viên lỡ tay, quả bóng theo đường parabol bay về phía Thanh Nhiễm, động tác nhanh đến mức làm người ta căn bản không có thời gian phản ứng.

"Bịch" một tiếng, Ôn Thời Nghi còn chưa kêu lên tiếng nào đã trực tiếp ngả thẳng xuống đất.

"A!" Xung quanh truyền đến tiếng kêu kinh hãi của nữ sinh, nhóm người lại một lần nữa ồn ào.

Tạ Ánh An với mấy nam sinh nữa chạy về phía này.

Vừa chạy đến, việc đầu tiên Tạ Ánh An làm là nhìn Thanh Nhiễm một lượt, màu môi hơi nhợt nhạt.

Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi: "Cậu có sao không?"

-

Giáo viên thể dục cũng chạy qua bên này, vừa chạy vừa hô: "Nhanh, bạn nam giúp tôi đưa bạn học kia xuống phòng y tế, nhanh lên, nhanh lên."

Thanh Nhiễm thấy rõ ràng Tạ Ánh An đứng phía trước nhất hơi lùi lại một bước, Tô Sâm ở bên cạnh bất đắc dĩ phải bước lên cõng Ôn Thời Nghi.

Tiết thể dục là tiết cuối cùng của buổi chiều, sau khi hết tiết là có thể về nhà rồi.

Bác sĩ nói Ôn Thời Nghi chỉ là đột nhiên chịu một lực lớn, tiến vào hôn mê tạm thời, đã kiểm tra xong, cũng không có vấn đề gì lớn cả.

Trên đường về nhà, Thanh Nhiễm lại cảm thấy đau đầu rồi, về đến nhà, cô nằm dài trên sô pha, yên lặng đợi cơn đau biến mất.

Quả nhiên, khi cơn đau biến mất, những kí ức hỗn loạn đã hợp lại rõ ràng.

Trên sân vận động, hai đội bóng thi đấu như cũ.

Lý Thanh Nhiễm trong sách đứng giữa đám người cổ vũ cho Tạ Ánh An,Ôn Thời Nghi đứng ngay sau cô.

Tạ Ánh An ghi điểm, Lý Thanh Nhiễm với một đám nữ sinh cao hứng hò hét không cần mạng.

Đúng lúc đó, quả bóng bay thẳng về phía Lý Thanh Nhiễm, Lý Thanh Nhiễm bị dọa, trong lúc hoảng loạn, không biết ai đẩy cô một cái, cô tránh được quả bóng nhưng người phía sau lại bị bóng đập trúng.

Tạ Ánh An chạy qua, cậu nhìn Lý Thanh Nhiễm rồi nhìn Ôn Thời Nghi nằm ngất dưới đất, vì chạy quá nhanh, lồng nguc cậu phập phồng dữ dội.

Trong đám người hỗn loạn, Hoang Thiên Dũ đột nhiên hét lên, giọng nói vô cùng rõ ràng: "Tôi nhìn thấy là Lý Thanh Nhiễm, là Lý Thanh Nhiễm tránh xa nên bóng mới đập vào học sinh mới."

Xung quanh có vài lời phụ họa.

"Tôi, tôi cũng nhìn thấy, nếu Lý Thanh Nhiễm không tránh ra, bóng sẽ không đập trúng Ôn Thời Nghi."

Trong cảnh hỗn loạn,Lý Thanh Nhiễm đứng như trời trồng, không biết phải nói gì.

Tạ Ánh An nhìn đám người, trong mắt có chút phát hỏa: "Im miệng!"

Nói xong thì ngồi xuống kéo Ôn Thời Nghi lên lưng cõng xuống phòng ý tế.

Trước khi đi cậu còn nhìn qua phía Tống Thời Trạch, nói gì đó.

Tống Thời Trạch nhíu mày nhìn đám người, rồi mới đi qua.

Xung quanh vẫn ngập tràn lời lên án như cũ, Tống Thời Trạch cầm quả bóng ném về phía một nữ sinh, cô gái kia hét lên rồi tránh đi.

Quả bóng đạp vào người cậu nam sinh phía sau, nam sinh không dám kêu đâu, chỉ xoa xoa đầu gọi "Trạch ca".

Tống Thời Trạch cười như không cười chế nhạo: "Ồ, vừa rồi không phải lớn tiếng lắm sao, tránh gì mà tránh?"

Nữ sinh đang ngồi phẫn nộ cùng xấu hổ đỏ mắt.

Tống Thờ Trạch từ trước đến nay là một tên không biết thương hoa tiếc ngọc, cậu ta ôm quả bóng, chậm chạp nhìn qua đám người: "Ai nhìn thấy bóng bay qua mà không tránh thì đứng ra đây! Hôm nay ông đây muốn xem xem, có vị hảo hán nào không."

Một mảnh an tĩnh, mấy nữ sinh nhìn nhau, không nói gì Lý Thanh Nhiễm nữa.

Tống Thời Trạch nhíu mày, cười đến quái dị: "Đừng sợ mà, nhà tôi cái khác thì không có chứ tiền thuốc men vẫn chi trả được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi