TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Không khí học tập của lớp hai năm ba vô cùng đè nén, căng thẳng.

Sắp thi đại học rồi, mỗi ngày bọn họ đều làm không hết đề, chìm ngập trong biển bài tập, không còn phân rõ ngày đêm nữa.

Đề chất thành núi, cúi đầu xuống căn bản không nhìn thấy người đâu, chỉ thấy toàn sách với đề thôi.

Nhưng trong đó vẫn có một ngoại lệ.

Quý thần lớp hai năm ba chính là người chuyên môn phát tán năng lượng tiêu cực, tất cả bạn học đều chìm trong biển bài tập, anh cả ngày đến cả bút cũng không cầm lên.

Vương minh ngồi phía sau anh ném cây bút bi trong tay cạch một cái, tay trái nắn b0p tay phải, lặp đi lặp lại.

Vương Minh xé tờ đề làm hai, mệt mỏi tựa vào bàn sau: “Không làm nữa, không nộp nữa.”

Bạn cùng bàn của anh-Kỷ Hạ cũng buông bút, xoay xoay cổ tay ê ẩm, xoa xoa mi tâm, hỏi Vương Minh: “Làm sao thế?”

Vương Minh thở dài, “Mỗi ngày mở mắt ra là bài tập làm không xong, sắp điên mất thôi, bây giờ tôi thật hi vọng ngày mai thi đại học luôn.”

Bây giờ tất cả học sinh trong lớp đều như nhau, mỗi dây thần kinh đều căng thẳng như đạn đã lên nòng.

Kỷ Hạ lắc đầu: “Sắp rồi, sắp rồi, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa thôi là tốt rồi.”

Vương Minh nhìn Quý Ngạn Thần ngồi phía trước đầy ngưỡng mộ: “Thật ngưỡng mộ Quý thần.”

Không khí trong lớp căng thẳng như vậy dường như không liên quan gì đến Quý thần vậy.

Bây giờ ở lớp hai năm ba, Quý thần chính là năng lượng tiêu cực làm cho các học sinh khác lung lay ý chí kiên định, có hình ảnh Quý thần không cần học, cảm giác nguy cơ của các học sinh khác tự nhiên giảm xuống.

Nhưng bọn họ căn bản đã quên mất, Quý thần bình thường không cần học tập.

Kỷ hạ tháo kính, vỗ vai Vương Minh, lời nói đầy thấm thía: “Cậu so được với Quý thần sao? Quý thần người ta có bao giờ làm đề đâu? Thế giới này chính là không công bằng như vậy đấy, cậu xem, chúng ta còn chưa bắt đầu chạy, cậu ta đã ở đích rồi.”

Vương Minh gạt đi giọt lệ ghen tị, lại nhặt cây bút vừa mới ném đi: “Haiz, không nói nữa, ba mẹ không sinh tôi ra với bộ não như Quý thần, chỉ có thể học đến chết thôi.”

Kỷ Hạ cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ rồi, cũng cầm bút lên chuẩn bị tiếp tục chìm ngụp trong biển đề, anh còn chưa làm xong một bài thì tiếng chuông tan học vang lên.

Các bạn đều yên tĩnh, giống như không nghe thấy tiếng chuông vậy, tiếp tục cặm cụi làm bài.

Nhưng rong cảnh yên tĩnh đấy, tiếng ma sát của chân ghế với mặt đất vang lên, Quý thần đứng dậy, quay người ra phòng học.

Kỷ Hạ dừng bút: “Mẹ nó!”

Tay cầm bút của Vương Minh run lên: “vậy là đi rồi sao?”

Kỷ Hạ vung tay: “Không thì sao? Lẽ nào ở lại học giống chúng ta?”

Tâm tình hai người giờ phút này trộn lẫn giữa ngưỡng mộ, ghen tị, hận, không thể nói rõ được.

Từ lúc tấm ảnh Quý thần làm diễn đàn trường bùng nổ, bây giờ anh đi đến đâu cũng là tiêu điểm.

Mọi người cũng biết tính cách anh cô độc, dù thích đến máy cũng không dám lại gần, cũng không có ai dám chạy đến trước mắt anh.

Nhưng luôn có một, hai người to gan, một nữ sinh tóc ngắn dưới lời động viên của bạn bè đã chạy đến trước chặn Quý Ngạn Thần lại.

Phía trước bị chặn đường, Quý Ngạn Thần lạnh nhạt nhìn cô bé tóc ngắn trước mặt, không đợi cô bé mở miệng, anh đã lách qua người cô bước đi, ngay cả góc áo cũng không chạm nhau, tiếp tục tiến về phía trước.

-

Quý thần……học trưởng Quý, chào anh, em là Hà Huệ lớp chín năm hai, cố thể kết bạn với anh không?”

Không biết là sợ hay ngại ngùng, Hà Huệ cũng không dám duỗi tay ra.

Quý Ngạn Thần lại lạnh lùng nhìn anh, trong đôi mắt màu nâu của anh không có chút dập dờn, một mảnh tĩnh lặng, tóc mái che đi khuôn mặt, một chút biểu cảm cũng nhìn không ra, anh không nói chuyện, tránh Hà Huệ tiếp tục bước đi.

Hà Huệ ngây ngẩn quay người nhìn bóng lưng Quý thần, cuối cùng không dám đuổi theo nữa.

Bạn tốt của Hà Huệ từ xa chạy lại, hiếu kỳ hỏi: “Huệ Huệ, vừa rồi Quý thần nói gì với cậu vậy?”

Hà Huệ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn thất vọng: “Quý thần giống y như lời bọn họ nói vậy, là thần cao ngạo trên mây, phàm phu tục tử như chúng ta căn bản anh ấy không để……”

Đang nói, Hà Huệ đột nhiên dừng lại.

Trước mắt cô chưa đến mười mét,  Quý thần dừng bước chân, không biết chiếc mũ trên đầu anh đã bị bỏ xuống từ bao giờ, nhưng khoảng cách xa quá, nhìn không rõ nhan sắc.

“Oa oa!!! Quý thần lại lộ mặt kia, nhanh nhanh, Huệ Huệ, chúng ta qua xem đi.”

Bạn tốt kéo cánh tay Hà Huệ, Hà Huệ loạng choạng chạy theo.

Thanh Nhiễm đang thử làm đề cách Ôn Thời Nghi khoảng hai mươi mét, nơi này không đủ bí mật, đa số học sinh qua lại đều quay đầu nhìn cô.

Nhưng Thanh Nhiễm đang chìm đắm trong biển đề, không để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

Cô nghe thấy âm thanh bàn tán của mọi người xung quanh nhưng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt à khuôn mặt Tạ Ánh An, cô ngẩn ra, không tự giác hỏi: “Tan học rồi?”

Một tiếng trôi qua nhanh vậy sao?

Tạ Ánh An nghiêng đầu nhìn cô, cảm xúc trong ánh mắt thiếu niên còn chưa rút hết, cậu kéo khóe môi, nụ cười có chút cứng lại: “Sao lại ngồi đây làm đề?”

-

Cũng may Tạ Ánh An không bắt cô giải thích, cậu nhìn qua tờ đề trong tay cô: “Vẫn còn hai bài nữa, làm nốt đi, tôi đợi cậu.”

Phía sau Tạ Ánh An hình như có bóng người đang đứng, Thanh Nhiễm không nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục làm nốt bài.

Tạ Ánh An quay đầu, đối mặt với Quý Ngạn Thần, hai thiếu niên cao ngang nhau, không nói gì cả, trong đêm tối trao đổi ánh mắt.

“Tách’’ hình ảnh này được Hà Huệ chụp lại.

Tạ Ánh An vô cùng cảnh giác, cậu quay đầu lại nhìn, mấy nữ sinh thấy cậu nhìn qua đây nhanh chóng tản ra.

Quý Ngạn Thần không quen bị nhiều người chú ý, cuối cùng cũng chỉ có thể cách Tạ Ánh An  nhìn góc áo lộ ra của Thanh Nhiễm, trời chưa tối hẳn, anh đội mũ lên, quay người rời đi.

Đợi Thanh Nhiễm làm xong hai bài cuối, cô bỏ đề vào cặp, cùng Tạ Ánh An đi ra phía cổng trường.

Giờ này, những học sinh phải về đã sớm về rồi, rất ít người còn đi lại trong trường.

Đến cổng trường, Tạ Ánh An cầm cặp sách trong tay Thanh Nhiễm, cả đường đều trầm mặc.

Trời tối dần xuống, đèn đường trên đỉnh đầu được bật sáng, bóng hai người đổ dài trên mặt đất.

Mượn ánh đèn đường, Thanh Nhiễm trộm nhìn Tạ Ánh An.

Lần đầu Tạ Ánh An nhận thấy mắt cô, sắc mặt cậu rất ôn hòa, cậu nghiêng đầu hỏi Thanh Nhiễm: “Muốn nói gì à?”

“Ngày mai cậu đi du xuân không?” Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Thanh Nhiễm không thể không hỏi nhiều.

“Có đi.” Tạ Ánh An gật đầu.

Nghĩ một chút rồi giải thích: “Bài tập ngày mai, hôm nay làm xong hết rồi.”

Ồ, hóa ra giờ nghỉ ngơi buổi trưa bị gội đi để bù cho bài ngày mai.

Thanh Nhiễm đắn đo một lúc mới cẩn thận thương lượng với Tạ Ánh An: “Là như vậy, ngày mai Nguyễn Nhuyễn muốn nhờ cậu giúp đỡ, tôi chuyển lời hộ cô ấy, hỏi xem cậu có đồng ý không?”

Tạ Ánh An hơi nhướn mày, “Có chuyện gì?”

Thanh Nhiễm kể cho cậu chuyện Nguyễn Nhuyễn đánh cược với Tống Thời Trạch, kể hoàn chỉnh một lượt, cô lại nói: “Nguyễn Nhuyễn nói cô ấy muốn thắng.”

Vì vậy muốn tìm cậu giúp đỡ.

Biểu cảm Tạ Ánh An có chút một lời khó nói hết, cậu cũng không đi tiếp, đứng lại hỏi Thanh Nhiễm: “Điều kiện Nguyễn Nhuyễn thắng là yêu cầu Tống Thời Trạch làm bạn trai cô ấy?”

Thanh Nhiễm cũng dừng chân, tâm trạng có chút chán nản: “Tôi cũng không biết Nguyễn Nhuyễn nghĩ gì nữa, hỏi cô ấy cũng không muốn nói.”

Trên đường từ nhà ăn quay về, Thanh Nhiễm cố ý hỏi Nguyễn Nhuyễn mấy lần, Nguyễn Nhuyễn trả lời rất khẳng định, cô chính là muốn Tống Thời Trạch làm bạn trai cô.

Cô còn nói: “Đợi mà xem, Nhiễm Nhiễm, đợi mình làm bạn gái cậu ta, mình phải tận tay vặn hết mấy đóa hoa đào bên cạnh cậu ta, để cậu ta trải nghiệm cảm giác ở cùng người mình không thích, ha ha.”

Tạ Ánh An hơi mỉm cười: “Trừ hại cho dân, Nguyễn Nhuyễn làm rất tốt.”

Thanh Nhiễm lại tiếp tục sóng bước cùng cậu; “Vậy là cậu đồng ý rồi?”

Tạ Ánh An không trả lời, đợi đến cổng nhà Thanh Nhiễm, cậu đưa cặp sách lại cho cô, đột nhiên cúi người xuống.

Thanh Nhiễm lùi về phía sau một bước, lưng chạm vào cửa, cô trợn tròn hai mắt, có chút kinh hãi: “Làm, làm gì thế?”

Khoảng cách hai người rất gần, đôi mắt đen láy của Tạ Ánh An lấp lánh ý cười, cậu nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng đánh cược đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi