TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Hào quang nam chính rốt cuộc kéo dài bao lâu, đến tận khi tan học, Thanh Nhiễm cũng không đo được.

Từ sau khi thi giữa kỳ, bài tập với đề thi của các môn đều được giáo viên phát xuống chất lên như núi.

Chuông tan học reo chưa được năm phút, Thanh Nhiễm còn chưa kịp cất hết đề vào cặp sách, Tống Thời Trạch đã đứng ở cửa lớp một rồi.

Học sinh lớp một còn mấy người chưa về, thấy Tống Thời Trạch, tất cả đều kinh ngạc sau đó vô tình nhìn về phía Thanh Nhiễm.

Nói cho cùng Tống Thời Trạch khoa trương theo đuổi Lý Thanh Nhiễm, nhưng không đuổi được nê cô sớm đã thành bạch nguyệt quang, nốt chu sa trong lòng cậu.

Thanh Nhiễm lại không cho rằng Tống Thời Trạch đến tìm cô, bây giờ cậu ta đang là bạn trai Nguyễn Nhuyễn, đến tìm người thì cũng là tìm Nguyễn Nhuyễn mới phải.

Tên ví dụ tiêu cực Tống Thời Trạch lớp nào cũng nghe rồi, chưa kịp nghe thì đi dạo diễn đàn trường một vòng cũng sẽ thấy thành tích khủng của cậu ta.

“Tạ Ánh An, ra đây!” Tống Thời Trạch ngoài cửa lớp gọi với vào.

Học sinh lớp một tức khắc cảm thấy đầu trống rỗng, từ lúc nào mà Tống nhị thế tổ với An ca lại chơi với nhau vậy?

-

Ngay cả Lý Thanh Nhiễm cũng có chút nghi ngờ, nói cho cùng thì dạo này cũng không nghe nói Tống Thời Trạch với Tạ Ánh An có qua lại gì, hai người căn bản không chơi trong cùng một vòng.

Tống Thời Trạch ghét học sinh giỏi hơn lại còn đẹp trai hơn cậu ta.

Tạ Ánh An cũng chẳng ưa gì Tống Thời Trạch cái loại ăn xong chờ chết, thỉnh thoảng đi gây sự khắp nơi.

Hai người vừa gặp mặt đã chẳng ai ưa ai, đến tận bây giờ không dễ dàng gì mới miễn cưỡng chung sống yên ổn, chẳng lẽ lại còn có thể thân thiết hơn một bước, chính thức trở thành bạn bè sao?

Thanh Nhiễm nghi hoặc nhìn qua Tạ Ánh An, Tạ Ánh An nhìn Tống Thời Trạch ngoài cửa lớp, cậu cụp mắt tiếp tục nhìn điện thoại, thần sắc rất lạnh nhạt, căn bản không có ý định ra ngoài.

“Tạ Ánh An!!!” Tống Thời Trạch gầm lên, có lẽ cậu sợ gọi lần thứ hai này mà Tạ Ánh An còn không ra, cậu ta sẽ mất mặt nên nói thêm: “Tôi đến lớp một tìm người không tuân thủ quy tắc trò chơi, cậu không giúp à?”

Lúc này Tạ Ánh An mới buông điện thoại xuống, nhìn Thanh Nhiễm rồi đứng dậy ra khỏi lớp.

Hai thiếu niên đứng ngoài cửa không biết đang nói gì, ở góc độ này của Thanh Nhiễm chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Tạ Ánh An.

Thiếu niên hơi cụp mắt, góc độ này càng làm rõ chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hồng, tóc mái đen mềm mại che chiếc trán.

“Mẹ nó! Tôi mê chết mất cái nhan sắc này của An ca, đặc biệt là cái góc nghiêng này, đẹp quá!” Phía sau truyền đến tiếng của Trịnh Xuân Minh.

“Xì!” Lý Sách ngồi cùng bàn hừ lạnh một tiếng: “Lần trước bà còn chết mê nhan sắc của tiểu học đệ năm nhất, chẳng phải bà bảo bà thích chó sữa nhỏ sao?”

“Cái này sao  giống nhau được?” Trịnh Xuân Minh phản bác: “Chó sữa nhỏ sao có thể so với An ca chứ?”

“Ha!”

Lý Sách cười lạnh: “Nghe nhị thế tổ vừa nói gì chưa? Người không tuân thủ quy tắc trò chơi? Hôm đó bà có tham gia bỏ phiếu không?”

“Có tham gia, có điều tôi khẳng định Thanh Nhiễm có thể thi vào top mười, cô ấy ngồi trước tôi lâu như vậy, tôi còn không thấy sự nỗ lực của cô ấy sao?” Trịnh Xuân Minh dương dương đắc ý.

Lần này Lý Sách không trả lời.

“Ài, Giấy Vệ Sinh?’’ Trịnh Xuân Minh hỏi Lý Sách: “Đừng bảo cậu bỏ phiếu cho Thanh Nhiễm không thi vào được nhé?”

“Sao có thể chứ?” Giọng Lý Sách có hơi lớn, sau lại nhanh chóng đè thấp xuống: “Cái loại trò chơi nhàm chán này tôi căn bản không tham gia.”

Trịnh Xuân Minh không tin: “Hừ, tôi thấy cậu sợ thua thôi.”

Hai người ngoài cửa rất nhanh đã thương lượng ra kết quả, hai người cùng nhau rời lớp một.

Đợi bóng lưng bọn họ đi xa rồi, Nguyễn Nhuyễn mới chạy qua chỗ Thanh Nhiễm, oán trách: “Bình thường cũng cảm thấy Tống Thời Trạch xấu, nhưng vừa rồi đứng cạnh An ca, mình mới nhận ra Tống Thời Trạch phải là cực xấu.”

Thanh Nhiễm đeo cặp sách cùng cô ra ngoài: “Làm gì mà khoa trương vậy?”

Tống Thời Trạch thực ra cũng khá đẹp, nhưng con người cậu ta quá không đứng đắn, bình thường đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, người ta nhìn thì cậu ta mắng, cứ thế làm người ta dễ dàng bỏ qua diện mạo cậu ta.

“Thế mà khoa trương?” Nguyễn Nhuyễn đầy mặt ghét bỏ: “Nhiễm Nhiễm, tình đầu là cái loại như này, mình lỗ nặng rồi.”

Thanh Nhiễm bật cười, khó có dịp nói đùa: “Không sao, lần sau tìm một người đẹp trai hơn.”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu, cười lớn: “Mình nghe nói soái ca ở đại học nhiều lắm, thật mong đợi.”

-

Kiếp trước chồng của Nguyễn Nhuyễn như nào, Thanh Nhiễm không còn nhớ rỗ, nhưng chắc chắn không phải Tống Thời Trạch.

Tống Thời Trạch không ở với ai, tình sử của cậu ta chưa từng bị ngắt quãng, cậu ta xuyên qua vạn bụi hoa sao có thể dừng lại vì một chiếc lá?

Mà Nguyễn Nhuyễn lại hướng về một cuộc sống bình thường, một vợ một chồng, một nam một nữ, ban ngày đi làm, tối về nghỉ ngơi.

Vì thế kiếp trước Nguyễn Nhuyễn với Tống Thời Trạch không có quan hệ gì, hai người như hai đường thẳng song song, gặp qua mấy lần rồi mỗi người một đường.

Bên ngoài sân vận động vẫn truyền đến tiếng ồn ào như cũ, hôm nay Nguyễn Nhuyễn lại không có hứng thú đi xem.

“Vô vị,” cô nói: “Cả quá trình đều là tên Tống ngu ngốc kia giả vờ giả vịt, làm như người thắng chỉ có mình cậu ta vậy.”

Thanh Nhiễm không quan tâm chuyện đánh cược này, kệ bọn họ chơi thôi.

Thanh Nhiễm hỏi: “Ở sân vận động náo nhiệt như vậy mà giáo viên không ai quản sao?”

“Quản?” Nguyễn Nhuyễn nghĩ một chút, biểu cảm dần biến đổi, cô chỉ về phía lầu bốn: “ Hôm qua sau khi tan học, mình đứng chỗ kia nửa ngày, có mấy giáo viên cả chủ nhiệm giáo dục cũng qua xem, khoảng cách xa như này mình còn thấy được chủ nhiệm giáo dục cười răng trắng bóng, vỗ vỗ vai Tống Thời Trạch, có lẽ cảm thấy tháng này không cần thuê người dọn vệ sinh nữa, vui mừng còn chẳng kịp.”

Thanh Nhiễm: “......”

Biểu cảm của Thanh Nhiễm một lời khó nói hết, cô vạn vạn không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy.

“Có điều Nhiễm Nhiễm, cậu cũng thật quá lợi hại rồi, từ người đứng thứ năm vọt lên đứng thứ hai, nghe nói lão nhị vạn năm Phương Cẩm lần này tìm đến nửa ngày mới thấy tên, không ngờ tới cô ấy từ thứ hai rớt xuống thứ tư.”

“Chỉ cần cố gắng sẽ đạt được thôi,” Thanh Nhiễm vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, học theo ngữ khí của lão Ngô: “Nhuyễn Nhuyễn, đề thi giữa kỳ lần này khó hơn một chút, em không thụt lùi chính là tiến bộ, cố lên!”

Nguyễn Nhuyễn ngẩn ra, rùng mình một cái.

“Oaaaa!” Đợi Nguyễn Nhuyễn phản ứng lại, đã chạy qua bá vai Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, ngữ khí vừa rồi của cậu giống lão Ngô đến mấy phần đó.”

Hai người ra đến cổng trường thì gặp Ôn Tư Kỳ.

Lần này Ôn Tư Kỳ khiêm tốn hơn lần trước không ít.

Cô ta nhận ra Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn, thấy bọn họ thì mày liễu hơi nhướn lên: “Ây! Các cô có nhìn thấy Ôn Thập Nhất không?”

Tình địch gặp nhau đỏ cả mắt, Nguyễn Nhuyễn nhướn mày còn cao hơn cô ta: “Kể cả có thấy thì sao lại phải nói cho cô?”

Ôn Tư Kỳ tức đến trợn mắt, tiến lên mấy bước đến trước mặt Nguyền Nhuyễn: “Cô kiếm chuyện phải không?”

Nguyễn Nhuyễn lười không thèm trừng lại cô ta.

Thanh Nhiễm cười đáp: “Không phải cô hỏi bọn tôi trước sao? Trả lời hay không, thậm chí là trả lời thế nào cũng là quyền lựa chọn của bọn tôi.”

Ôn Tư Kỳ ôm cánh tay hừ lạnh: “Ít mấy nói lời văn hóa vớ vẩn lại đi, nghe nói lần này Ôn Thời Nghi thi không tốt, hai ngày nay chưa về nhà rồi, điện thoại cũng không nghe, mẹ tôi bảo tôi đến xem xem nó có đi học không, các cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng xem có hay không thôi.”

Nguyễn Nhuyễn co rút khóe miệng: “Đứng thứ ba của trung học F mà gọi là thi kém?”

“Không kém sao?” Ôn Tư Kỳ hiển nhiên không có khái niệm gì về xếp hạng: “Trước đây Ôn Thập Nhất đều xếp thứ nhất, lần này xếp thứ ba, đương nhiên ba tôi tiếp thu không nổi.”

Thanh Nhiễm ngẩn ra.

Trong đầu đột nhiên nhớ ra, sau khi Ôn Thời Nghi trong sách chuyển trường, thành tích cũng trở thành lão nhị vạn năm, lúc đó trong lòng cô cũng nản đến cùng cực, thường xuyên hỏi bài Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An trong sách cũng không lạnh lùng với Ôn Thời Nghi như hiện tại, dù cho không phải cứ hỏi tất đáp nhưng hai người cũng có thường xuyên cùng ngồi giải đề.

Suy nghĩ xoay chuyển trăm ngàn hồi nhưng cũng chỉ qua vài phút, Thanh Nhiễm nói với Ôn Tư Kỳ: “Thời Nghi than gia thi Vật lý, bây giờ đang học rồi, tiêt này có lẽ một tiếng nữa mới xong.”

Ôn Tư Kỳ kéo kéo khóe miệng lọ ra nụ cười giả tạo: “Cảm ơn nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi