TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Báo ứng của Tạ Ánh An đến cũng rất nhanh.

Buổi sáng cậu vừa xé thư tình của Thanh Nhiễm xong, buổi chiều lúc cậu lấy sách ra, năm sáu phong thư hồng phấn cũng thuận theo đó rơi xuống.

Thực ra Tạ Ánh An rất thường hay nhận được thư tình nhưng cậu sẽ không có hành động xé bỏ nó như lúc sáng xé thư của Thanh Nhiễm.

Thanh Nhiễm lành lạnh nhìn qua, nhanh hơn Tạ Ánh An một bước cúi người nhặt mấy bức thư kia lên.

Thần sắc Tạ Ánh ANn có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh sau đó đã trấn tĩnh lại, câu đưa hai phong thư chưa bị rơi xuống cho Thanh Nhiễm: “Xé hết đi,đi, phiền phức.”

Thanh Nhiễm cầm đống thư hồng phấn trong tay, hơi ngẩn ra.

Thiếu niên, thao tác này của cậu thật khốn nạn.

Tạ Ánh An bình tĩnh đợi Thanh Nhiễm xé thư tình.

Thanh Nhiễm đột nhiên không còn tâm trạng, cô không biết những nữ sinh viết bức thư này mang tâm trạng gì, nhưng tổng lại cũng là chờ đợi phản hồi, nhưng thư lại bị xé đi một cách vô tình sau đó bị ném vào thùng rác dơ bẩn.

Cô trả lại tập thư cho Tạ Ánh An: “Cậu tự mình xử lý đi.”

Tạ Ánh An nhìn cô nửa ngày mới cụp mắt nhìn đống thư hồng phấn kia, cầm lên xé đi rồi ném vào thùng rác.

Cây bút trong tay Thanh Nhiễm dừng lại, đầu bút để lại trên mặt giấy một chấm đen nhỏ.

Tạ Ánh An đột nhiên nghiêng người ghé sát lại gần cô, hương bạc hà mát lạnh phả qua cánh mũi, Thanh Nhiễm nghe cậu nói: “Tôi cũng không yêu sớm đâu, Lý Thanh Nhiễm.”

Cậu không yêu sớm nên tôi cũng không yêu sớm.

Thiếu niên nhỏ giọng, âm điệu có phần trầm khàn, Thanh Nhiễm đột nhiên xiết chặt cây bút trong tay, đầu bút để lại vết đen dài dài trên mặt giấy.

Thanh Nhiễm có chút hoảng loạn, có điều cô ép bản thân bình tĩnh lại, cô lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ồ.”

Ồ, tôi đợi sang năm cậu bị vả mặt.

Hiển nhiên Tạ Ánh An nhận ra Thanh Nhiễm không tin cậu, có điều loại việc như này cũng chẳng có cách nào chứng minh, chỉ có thể để thời gian nói lên tất cả thôi.

—----

Giáo bá là một học bá, em gái giáo bá cũng là một học bá, việc này làm cho những học sinh khác rất khó tiếp thu.

Mấy ngày nay vì chuyện của em gái giáo bá mà liên tục có người phải đến dọn vệ sinh sân vận động mỗi ngày.

Tống Thời Trạch giống như bị nghiện, người nào không đến vậy thì cậu đến tận cửa lớp người ta gọi.

Không cần biết là nam hay nữ chỉ cần bị cậu gọi ra thì không phải chỉ cần dọn dẹp một tối là có thể giải quyết được vấn đề.

Sau khi Thanh Nhiễm thi được thứ hai, hình như cốt truyện đã có chút thay đổi, không chỉ Lý Sách với Trịnh Xuân Minh, ngay cả những người khác cũng dần nhận ra sự khác thường của cô.

Đẹp đến khác thường.

Giống như trân châu sau khi rửa sạch bụi bặm lại một lần nữa nhìn thấy mặt trời.

-

Trên đường tan học, Hoàng Thiên Dũ vừa quăng nắm đất trong tay, vừa mắng: “Mẹ nó, Tống Thời Trạch là tên thần kinh.”

Trương Bình với Trần Tích Văn gật đầu công nhận, vòi nước trên sân vận động bị Tống Thời Trạch cắt nước rồi, bọn họ nhổ cỏ xong đến nước rửa tay cũng không có.

Năm nữ sinh ngồi một chỗ, ngay cả Vương Diễm Như lớp tám cũng ngồi cùng.

Đến chỗ vườn hoa, Hoàng Thiên Dũ lười đi tiếp, cô ta đặt mông ngồi bên một tảng đá, nhìn Tôn Hân: “Cậu, đi mua cho tôi mấy bình nước khoáng để rửa tay, tiền tôi sẽ chuyển qua wechat cho cậu.”

Hàng tạp hóa cách đây hơi xa, Tôn Hân gật đầu rồi ra ngoài trường, cửa hàng tạp hóa bên ngoài trường cách đây gần hơn.

Trương Bình với Trần Tích Văn nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Chỉ có Vương Diễm Như là không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô nhìn bóng lưng Tôn Hân rồi dịch dịch lại gần Trần Tích Văn: “Tôn Hân đắc tội Thiên Dũ?”

Trần Tích Văn gật đầu, nhỏ giọng: “Khuỷu tay Tôn Hân hướng ra ngoài, Thiên Dũ tức giận.”

Tình cảm giữa những nữ sinh, vừa lạnh lẽo lại mong manh.

Vương Diễm Như lẩm bẩm: “Chẳng trách.”

Tôn Hân cầm mười chai nước chạy về, trời tháng tư còn chưa nóng lắm, nhưng cô chạy đến cả người đầy mồ hôi, tóc mái ướt đẫm dính chặt vào trán.

Đã vậy rồi Trương Bình còn oán hận: “Sao đi chậm vậy hả?”

Sắc mặt Tôn Hân hơi đổi, nhìn qua Hoàng Thiên Dũ đang có chút không nhẫn nại, cô rốt cuộc cũng không nói gì.

Trần Tích Văn mở nắp chai nước đưa cho Hoàng Thiên Dũ cười: “Thiên Dũ, mình giúp cậu đổ nước, cậu rửa tay trước đi.”

Quả thật là vô cùng chân chó.(chân chó=tay sai, nịnh nọt)

Đợi mấy người Hoàng Thiên Dũ rửa tay xong, bình nước cuối cùng cũng hết, Tôn Hân muốn rửa tay cũng không được, ngồi ở một bên uống nước còn sót lại trong bình.

Hoàng Thiên Dũ cảm thấy chưa nghỉ ngơi đủ, ngồi lấy điện thoại ra chơi.

Hoàng Thiên Dũ không đi, những người khác cũng không dám đi.

Vương Triệu Diễm đột nhiên nói: “Ài, các cậu có phát hiện ra gần đây Lý Thanh Nhiễm ngày càng đẹp ra, có phải cậu ta trang điểm không?”

Trương Bình lắc đầu: “Nhìn không giống trang điểm, mình cảm thấy từ sau khi thi xong cô ta mới đẹp hơn, mình nghi ngờ cô ta đi phẫu thuật.”

“Không thể nào,” Trần Tích Văn không đồng ý: “Lý Thanh Nhiễm không xin nghỉ, mà kể cả có phẫu thuật thì cũng không thể khôi phục nhanh vậy được.”

Vương Diễm Như tiếp tục nói: “Tôi trước đây cảm thấy tướng mạo cô ta cũng chỉ có vậy, chỉ thanh tú hơn một chút, nhưng cũng khá bình bình, nlần này cả người cô ta đều thay đổi dọa tôi một trận.”

Hoàng Thiên Dũ nhíu mày nhìn Vương Diễm Như: “Mắt nhìn của cậu kiểu gì thế?”

Vương Diễm Như lập lập tức ngậm miệng, cô quên mất Hoàng Thiên Dũ ích kỷ, tuyệt đối không thể khen người khác xinh đẹp trước mặt cô.

Nhưng dạo này Lý Thanh Nhiễm thật sự đẹp lên mà.

Hiển nhiên không chỉ có một người phát hiện ra, ngay cả Nguyễn Nhuyễn gần đây cũng mê mệt điên cuồng nhan sắc của Thanh Nhiễm.

“Mẹ nó, Nhiễm Nhiễm của mình ơi!” Nguyễn Nhuyễn cầm điện thoại soi kỹ mặt Thanh Nhiễm: “Cậu nói cho mình biết, gần đây cậu dùng trộm sữa rửa mặt nào?”

Thanh Nhiễm đang ngồi làm bài, có chút mờ mịt: “Vẫn là loại lần trước cùng cậu đi mua.”

Nguyễn Nhuyễn không tin: “Không thể nào! Nhiễm Nhiễm, cậu nói trộm cho mình, mình thề tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai.”

Nói xong còn giơ ba ngón tay lên đầu.

“Thật mà,” Thanh Nhiễm đành chịu, cầm điện thoại vào nhà tắm: “Mình quay cho cậu xem.”

Trong lòng Nguyễn Nhuyễn, cô có nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa sạch nghi ngờ, nhưng cuối cùng nhìn thấy lọ sữa rửa mặt kia, Nguyễn Nhuyễn đã tin tưởng lời cô rồi.

“Hu hu!” Nguyễn Nhuyễn vờ khóc, lại còn to tiếng khóc: “Nhiễm Nhiễm, chắc chắn cậu lớn rồi, đến lúc nào mình mới lớn đây?”

Thanh Nhiễm cười: “Đừng vội, nói không chừng ngủ một giấc dậy, ngày mai là lớn rồi.”

“Ừm!” Nguyễn Nhuyễn lau nước mắt vốn không tồn tại, đột nhiên nói: “Mình đang bảo tại sao dạo này Quý thần lại đến tìm cậu, hóa ra Quý thần có hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra được cậu là tiểu mỹ nhân, ha ha~”

-

Dạo này bận thi cử, bận ôn tập, bận làm đề, cô không còn tinh lực nhớ tới Quý Ngạn Thần.

Nhân vật phản diện có vận mệnh giống cô, bây giờ đang tha hương ở nơi dị quốc xa xôi, ba năm sau anh liệu anh có dẫm lên vết xe đổ không?

Hay là vận mệnh của anh cũng như cô, đều có khả năng tìm ra huyền cơ để thay đổi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi