TIỂU THỊT VIÊN CỦA Y PHI PHÚC HẮC



Chỉ thấy nàng không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không kinh hãi cũng không mừng rỡ, đang ở chỗ của Mặc Quốc Thiên kê thuốc.

Làm việc lao lực quá mức, cần phải nghỉ ngơi.

Về bài thuốc, chườm ấm các loại thuốc Đông Y sẽ tốt hơn.

Ngoại trừ việc này ra, các loại thực phẩm bổ cũng phải dùng cùng nhau mới được.

Trong lòng Vân Khương Mịch đã có mục đích chính, sau khi nói ra suy nghĩ của nàng, Mặc Quốc Thiên vẫy tay: “Con vừa nói con là đại phu! Những việc này giao cho con quyết định, không cần hỏi đến ý kiến của trãm” Đây chính là sự tín nhiệm hoàn toàn đối với Vân Khương Mịch!
Đức phi liếc nhìn Vân Khương Mịch, trong lòng rất bất ngờ.


Thái độ của bà đối với Vân Khương Mịch, nhanh chóng đã trở nên rất phức tạp.

Đức phi đã gặp phải khó khăn.

Lưỡng lự suy nghĩ, sau này rốt cuộc nên đối xử với nhi tức này như thế nào, người từng làm bà hận đến thấu xương!
Đúng lúc này, Lý ma ma đi vào trong truyền lời, nói rằng Minh Vương đã đến rồi.

Vân Khương Mịch quay đầu lại nhìn, tận thấy khuôn mặt không cảm xúc của Mặc Phùng Dương bước vào cửa điện.

Sau khi Mặc Phùng Dương bước vào, mới vừa nãy tiếng chuyện trò còn rôm rả, thì bây giờ im bặt.

Trong lòng Vân Khương Mịch đã đặt cho hắn một biệt hiệu: Chúa nhạt nhẽo.

Đức Phi dùng ánh mắt ra hiệu với Mặc Phùng Dương, ý là quan tâm Mặc Quốc Thiên.

Nhưng hắn không nhận ra kí hiệu ánh mắt của bà, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Khương Mịch: “Trời cũng không còn sớm nữa, sao nàng còn chưa về Vương phủ?”
“Phụ hoàng thân thể không tốt, ta đi kê thuốc cho Người” Vân Khương Mịch cười đáp.

Ý ngầm ở đây là: Lão tử nhà ngươi long thể không tốt, mau quan tâm đi!
Nàng đúng là thiên hạ đệ nhất nàng dâu, dốc hết sức mình vì tương lai của phu quân đó!
Nhưng tên đầu heo này ngược lại còn chất vấn nàng: “Thân thể phụ hoàng không thoải mái, tự có thái y chăm sóc, nàng lộn xôn làm gì? Với chút y thuật đó của nàng cũng dám chữa cho phụ HSo?” Vân Khương Mịch: “….


.

” Nhất định não của Mặc Phùng Dương đã bị kẹp vào cửa rồi!
“Lão Thất, không phải trước đây con nói với trẫm, y thuật của Khương Mịch rất cao minh sao?” Mặc Quốc Thiên nhìn hắn với vẻ không đồng tình “Hôm nay Khương Mịch bắt mạch cho trãm, trãm thấy y thuật rất an tâm!”
“Tiểu tử nhà ngươi có được báu vật như thế, nhất định phải trân quý đấy” Mặc Phùng Dương lúc này mới cúi đầu, thành thật đáp: “Vâng, thưa phụ hoàng” Thấy sắc trời cũng tối dần, hai đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi Mặc Quốc Thiên căn dặn Vân Khương Mịch, “Khương Mịch, ngày mai đừng quên vào cung chẩn mạch cho trãm nhé”
“Vâng thưa phụ hoàng” Nàng kính cẩn đáp, hai người quay người rời đi.

Nhìn hình bóng lưng hai người, Đức Phi lần đầu cảm thấy…trông cũng thật xứng đôi.

Ra khỏi cửa cung, Vân Khương Mịch không nhịn được nữa.

Như lộ ra nanh vuốt, cấu mạnh Mạc Phùng Dương một cái: “Ngươi là cái đồ đầu heo sao, ta đã ra hiệu cho ngươi lâu thế mà ngươi vẫn không hiểu à?”
“Bổn vương tưởng mắt nàng bị chuột rút” Mạc Phùng Dương mặt không biến sắc.


Hắn vừa lướt qua tay của Vân Khương Mịch, đã bị giữ mạnh lấy và đè xuống.

“Mắt ngươi mới bị chuột rút, cả nhà ngươi mắt đều chuột rút ‘Vân Khương Mịch tức chết luôn rồi, “Ngươi có biết hôm nay ta ở trong cung bị mẫu phi gây khó dễ thế nào không? Mẫu Phi giữ ta ở Vĩnh Thọ đuổi đánh đúng nửa giờ Thìn đó!”
“Bổn Vương thấy nàng ở trong đó rất vui mà” Mặc Phùng Dương lườm nàng một cái.

“Cái gì?”
“Nàng còn nói mẫu phi đuổi nàng cả nửa giờ Thìn, nhưng bổn vương chỉ thấy mẫu phi bị chọc tức đến nổ phổi, mệt đến thở hổn hển luôn”
“Sao ngươi biết?” Vân Khương Mịch không còn tức giận nữa, mà hiếu kỳ nhìn hắn: “Ngươi nhìn thấy rồi?”
Mạc Phùng Dương không đáp.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi