TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Hai người sóng vai mà đi, nhìn thấy Trần Vũ Hà càng chạy càng xa, thân ảnh dần dần biến mất, Mạc Kiều Lan bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Này, lợn rừng lớn như vậy ba chúng ta nhất định ăn không hết, cũng không gửi được ở đâu.

Chi bằng đưa tới nhà hàng chỗ tôi đi, tôi bán giúp cậu?”
“Thứ này đáng giá sao?” Phạm Văn Phong hỏi.
Mạc Kiều Lan cười: “Hiện tại thịt heo mắc như vậy, thịt heo rừng đương nhiên sẽ đắt hơn rồi.

Một cân bán giá cao hơn thịt thường, phỏng chừng không có vấn đề gì đâu.”
Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút, trừ đầu heo, chân, nội tạng thì con lợn này ít nhiều cũng có thể ra được hai trăm cân thịt, tính ra cũng được kha khá tiền.
Tuy nhiên anh lại nghĩ tới lần trước đã chia cho mọi người thịt sói rồi, lần này giết được lợn rừng mang về, người dân trong thôn đương nhiên sẽ thấy, nếu như không chia cho mỗi nhà một chút e rằng cũng không hay cho lắm.

Nghĩ vậy nên anh lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, tôi cũng không thiếu chút tiền đó.

Mang về chia cho mỗi người một ít thôi.”
“Vậy cũng được, nghe lời cậu.” Mạc Kiều Lan gật đầu nói.
Câu nói đơn giản nhưng lọt vào tai Phạm Văn Phong lại có một ý vị khác.
Một cô gái nghe theo lời anh quyết định đương nhiên sẽ khiến anh có chút cảm giác mềm mại hưng phấn.

Vì vậy anh nhịn không được kéo tay Mạc Kiều Lan lại: “Kiều Lan, mặc kệ chị gặp phải khó khăn gì tôi cũng sẽ luôn ở bên chị.

Mong muốn tương lai có cơ hội có thể giúp chị.”
Bàn tay nhỏ bé bị nắm, Mạc Kiều Lan có chút ngoài ý muốn, đồng thời trên mặt hiện lên chút sắc đỏ, cô cúi đầu nói: “Tôi biết, mặc kệ tương lai ra làm sao, chỉ cần thành ý của cậu cũng khiến tôi rất cảm động rồi.”
Phạm Văn Phong cười nhưng cũng không buông tay ra, cứ như vậy dắt tay cô đi ra khỏi đường núi.
Hai người tình tứ nắm tay nhau bước chậm trên đường núi, tuy rằng không nói lời nào nhưng dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ lưu chuyển giữa lòng bàn tay hai người, hương vị này chỉ có tình cảm chân chính mới có thể cảm nhận được thôi.
Đáng tiếc con đường không phải là vô tận, cảm giác chưa đi được bao lâu hai người họ đã đến cửa thôn.
Mạc Kiều Lan nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, nói: “Vũ Hà nhất định đang sốt ruột chờ ở thôn rồi, chúng ta nhanh lên một chút đi.”
Nhìn bóng lưng cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, Phạm Văn Phong trong lòng thầm than, hai người đều thích, hai người đều muốn mình quan trọng, liệu có thể trách ai đây?
Anh bước nhanh đuổi kịp Mạc Kiều Lan, hai người về đến nhà, vừa đưa mắt nhìn quả nhiên đã thấy Trần Vũ Hà có chút không nhịn được, cô ta đang ngồi trên xe ba bánh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.
“Không cần gọi, chúng tôi trở về rồi.” Phạm Văn Phong hô lên.
“Chậm quá vậy, không phải hai người cố ý đi chậm đấy chứ?” Trần Vũ Hà hỏi.
“Ai nói vậy, vì để cho cô nhanh được ăn thịt heo rừng, tôi còn cố ý chạy về thôn đó!” Phạm Văn Phong cười nói.
Trần Vũ Hà không quan tâm lời này thật hay giả: “Vậy thì nhanh làm việc đi.”
“Chờ tôi mấy phút, con heo quá lớn, cần dụng cụ chuyên nghiệp mới làm được!” Phạm Văn Phong nói một câu, bước nhanh vào một nhà trong thôn.
Đến nhà ông Tôn, Phạm Văn Phong ở phía bên ngoài cổng la lớn: “Chú Tôn, chú có ở nhà không?”

“Ở đây, chuyện gì đấy?” Ông Tôn từ trong phòng đi ra hỏi.
“Chú Tôn, cháu giết được con heo.

Muốn mượn mấy con dao chuyên mổ của chú một chút.” Phạm Văn Phong cười nói.
Ông Tôn là người giết lợn nổi tiếng trong thôn, mùa đông năm ngoái nhà ai giết lợn cũng phải tới nhờ ông ấy hỗ trợ nên đương nhiên ông ấy sẽ có sẵn dao mổ chuyên dụng.
Nghe Phạm Văn Phong vừa nói như vậy, ông Tôn cười nói: “Hôm nay giết lợn hả? Mượn dao mổ làm cái gì? Lần trước cậu giúp tôi một lần còn chưa trả ơn, để tôi mổ lợn giúp cậu là được!”
Nói xong ông ta xoay người trở lại trong phòng, rất nhanh mang theo mấy con dao chuyên dụng ra.
Phạm Văn Phong đương nhiên cầu còn không được, có ông ta hỗ trợ quả thực tiết kiệm không ít sức lực.
Một già một trẻ nhanh chóng quay trở về, lúc sắp tới cửa nhà, từ xa ông Tôn nhìn thấy con lợn rừng nằm đó liền lập tức trợn tròn cặp mắt: “Cậu nói lợn, là con này hả?”
“Đúng vậy, lợn rừng cũng là lợn mà chú!” Phạm Văn Phong cười nói.
Ông Tôn há hốc mồm: “Cậu, làm sao cậu bắt được nó thế?”
“Cháu mất kha khá sức đấy, thiếu chút nữa là nó giết cháu rồi.

May mà cháu nhanh tay!” Phạm Văn Phong cố ý làm bộ trong lòng vẫn còn sợ hãi mà kể lại.
“Ây, thằng nhóc cậu quả nhiên thật sự có tài, lần trước giết sói lần này giết lợn rừng, xem lần sau còn giết được con nào nữa không?” Ông Tôn cười nói.

Phạm Văn Phong biết đây là nói giỡn, lập tức hì hì cười tiếp lời rồi lôi con lợn xuống đặt lên tấm thớt.
Chỉ riêng lực ở cánh tay anh cũng đủ làm ông Tôn sửng sốt một chút, lát sau mới tiến lên nói: “Cừ thật, chỉ riêng khí lực này mà không đi làm thợ săn quả thực là đáng tiếc!”
“...“
Phạm Văn Phong không ngờ ông Tôn còn có thể hài hước như vậy, cười rồi đáp: “Làm nhanh đi chú.

Đợi lát nữa mổ xong cháu định mang đi phân phát cho mọi người.”
“Thằng nhóc nhà cháu thật có lương tâm, không cần phải gấp gáp, thời gian vậy là đủ rồi!“
Ông Tôn chà xát dao trong tay, trong mắt lóe lên ánh sáng rực, lúc sau rút ra rồi lẩm bẩm: “Không ngờ hôm nay có thể được mổ một con lợn như vậy.”
Ánh dao sáng loáng như tuyết lóe lên, cổ lợn rừng lập tức bị rạch ra một lổ hổng lớn!
“Phạm Văn Phong tới đây hỗ trợ đi, hướng cái bụng nó lên trời đi!” Ông Tôn hô.
Phạm Văn Phong từ nhỏ đến lớn xem qua không biết bao nhiêu lần giết lợn nên tương đối thông thạo quá trình, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.
Một già một trẻ linh hoạt cùng làm, chỉ chốc lát sau thân thể lợn rừng khổng lồ đã bị chia làm từng khối.
Tất cả đồ mổ chuyên dụng đều bị lôi ra hết, Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà cùng tiến tới lấy hết chậu lớn chậu nhỏ ra nhưng vẫn không đựng được hết số thịt heo.
Người trong thôn vừa đi ngang qua tò mò vây xem, Phạm Văn Phong đã nhanh nhẹn hô: “Đừng đứng đó.

Giúp tôi chia thịt đi.

Nhiều quá không có chỗ để rồi!”
“Sao không nói sớm đi, tôi chờ câu này lâu lắm rồi.” Người đó nói rồi nhanh chóng chạy đi.

Một lát sau người trong thôn đều tới, thấy hai người đàn ông đang mổ xẻ bận bịu, hai cô gái cũng không giúp gì được, họ sấn tới tiến hành thu gom nội tạng rồi chia những khối thịt lớn thành các miếng nhỏ.

Bỗng chốc cả nhà Phạm Văn Phong lại náo nhiệt hẳn lên.
Nhiều người cùng làm nên tương đối thuận lợi, mọi thứ đều chia đều, từng gia đình bưng chậu tới nhận nhưng sau khi mang về tới nhà, được nhiều hay được ít còn phải dựa vào bản lĩnh của người đó.
Sau một hồi ồn áo náo loạn phân chia chỉ còn lại ít xương heo và chút thịt cùng với hai chân lợn rừng.
“Chú Tôn, chú cầm một chân heo về đi.

Ướp chút rồi luộc lên nhắm rượu!” Phạm Văn Phong lên tiếng nói.
Kết quả ông Tôn khoát tay: “Không cần, cậu cứ cầm đi, tôi chỉ lấy cái này thôi.”
Nói xong ông ta lôi tim heo giấu dưới bàn ra nói: “Đây mới là thứ tôi thích nhất này.”
“Vậy chú lấy thêm ít xương đi.” Phạm Văn Phong nghĩ một quả tim heo thì quá ít, hơn nữa còn lại nhiều như vậy bọn họ ăn cũng không hết, để qua đêm sợ sẽ không còn ngon như bây giờ nữa.
“Không cần, còn dư lại chút cậu tự chế biến đi.

Tôi được quả tim này là vui lắm rồi.”
Ông Tôn nói rồi thu thập một số dụng cụ, mang theo tim heo nhanh chóng đi về nhà.
Nhìn đống thịt lớn trước mặt, Phạm Văn Phong bỗng cảm thấy nhức đầu, xoay người nhìn Mạc Kiều Lan: “Bằng không chúng ta cứ nấu xong cơm tối rồi còn dư lại thì đưa vào trong trấn nhé.”
Mạc Kiều Lan mỉm cười nói: “Đều nghe cậu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi