Không biết nảy sinh tâm tư gì mà Vương Tự Bảo lại nhìn về phía Lâm Khê.
Lâm Khê cảm thấy rất bất ngờ khi Vương Tự Bảo nhìn về phía cậu, thế nên mừng rỡ, mỉm cười với Vương Tự Bảo.
Tiểu tử này bình thường đều chưng ra bộ mặt soái khí, như thể có thù hận gì với người khác vậy. Nụ cười hiếm có này, có thể hù dọa người khác đấy, quả thật đúng là yêu nghiệt mà.
Tâm trạng của Vương Tự Bảo rất tốt nên vui vẻ nhận lời mời của Trịnh Tương Quân.
"Có điều, Trịnh tỷ tỷ, kỹ thuật cưỡi ngựa của tỷ giỏi hơn ta nhiều, lát nữa tỷ phải nhường ta đấy nhé."
"Vậy chúng ta thi hai vòng đi. Lát nữa ta sẽ nhường muội chạy trước mười trượng, sau đó mới đuổi theo muội. Còn nữa, Bảo Muội, chúng ta đã là đồng môn, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, muội đừng cứ mở miệng ra là Trịnh tỷ tỷ nữa, nghe có vẻ xa cách quá. Muội cứ gọi tên ta là được rồi."
Vương Tự Bảo thấy lời này có lý, liền nói: "Vậy được, sau này ta sẽ gọi tỷ là Tương Quân, gọi như thế nghe thân thiết hơn."
"Ừm. Ta cũng cảm thấy gọi như thế rất thân thiết. Vậy bây giờ chúng ta thi đấu thôi, lát nữa phải thi cho thật tử tế nhé. Chi bằng cá cược một chút chơi cho vui đi. Nếu như ta thắng, ngày mai muội phải mang sườn kho cho ta ăn, ngoài ra còn phải cống nạp thật nhiều gạo thơm nữa. Còn nếu như muội thắng, ta sẽ tặng đôi trâm hồ điệp mà ta mới mua hôm qua cho muội." Trịnh Tương Quân nhớ mãi không quên món sườn kho và gạo thơm của Hòa Thuận Hầu phủ, thật mong ngày nào cũng có thể ăn.
Vương Tự Bảo sảng khoải đồng ý, "Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi, không ai được chơi xấu."
"Được, nói lời giữ lời, đập tay tuyên thệ." Trịnh Tương Quân nói xong, giơ tay phải của mình lên.
Vương Tự Bảo mỉm cười đập tay với cô bé.
Mọi người thấy Vương Tự Bảo và Trịnh Tương Quân cùng đứng ở vạch xuất phát của cuộc đua, được biết hai người có đánh cược, lập tức dừng việc tập luyện của mình, xúm lại để xem.
Trong lớp có một người tên là Đặng Khang An, bình thường muốn xem náo nhiệt, quả thật ở đâu cũng không thiếu mặt, nơi đâu cũng muốn chen chân vào. Nhìn thấy hai nữ đồng môn xinh đẹp thi cưỡi ngựa, cậu ta lập tức chủ động nhận làm trọng tài.
Ngay lúc cậu ta hô lên "bắt đầu", Vương Tự Bảo tiên phong đạp chân cưỡi HS xông ra. Đại khái là phía sau cách đó mười trượng, Trịnh Tương Quân cũng cưỡi con ngựa màu đen thấp, bắt đầu xuất phát.
Mọi người đều bị hai cô gái nhỏ thu hút. Không ai chú ý tới Trình Phác Du đang ngồi chồm hỗm canh chừng bên cạnh. Lúc hai người bước vào vòng thi đấu thứ hai, cậu ta lôi một chiếc súng thun lấy từ chỗ của Ngũ hoàng tử từ mấy hôm trước ra, nhặt một hòn đá nhỏ dưới mặt đất rồi đặt lên tấm đệm của chiếc súng, sau đó nhắm chuẩn vào ngựa HS của Vương Tự Bảo đang sắp chạy qua.
Mà ngay lúc này, Trịnh Tương Quân đã thúc ngựa đuổi tới. Cô bé định vượt qua Vương Tự Bảo từ ngoài đường biên, thân dưới của ngựa đã đuổi tới đuôi ngựa của Vương Tự Bảo. Nếu như không có gì bất trắc, rất nhanh thôi cô bé sẽ có thể vượt qua Vương Tự Bảo.
Thắng lợi trong tầm tay, gương mặt Trịnh Tương Quân lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Đột nhiên, ngựa của Trịnh Tương Quân nhảy hai chân trước lên cao, suýt chút nữa thì khiến Trịnh Tương Quân ngã xuống. Tiếp theo đó là tiếng thét thảm thiết, rồi con ngựa bắt đầu chạy điên cuồng.
Trịnh Tương Quân không ngừng nghiêng ngả trên lưng ngựa, cố gắng nắm chặt dây cương để ngồi vững. Cô bé lại lợi dụng kỹ thuật cưỡi ngựa, định khống chế thật chắc thân dưới của ngựa, nhưng không thể nào làm được.
Nhất thời, cô gái nhỏ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Cô bé vốn là người có kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt nhưng bây giờ những kỹ thuật đó chỉ dùng để trang trí. Trịnh Tương Quân hoảng sợ hét lên "cứu mạng".
Vương Tự Bảo thấy thế, trong lòng bỗng hồi hộp: Tiêu rồi, vẫn ứng nghiệm rồi. Cưỡi ngựa quả nhiên là môn vận động có tính nguy hiểm cao. Không biết lát nữa có xuất hiện tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển hay không nữa.
Cho dù cưỡi ngựa không giỏi, nhưng Vương Tự Bảo vẫn đuổi kịp. Trong lúc đuổi tới, cô bé không quên quay đầu nhìn lại phía rừng cây nhỏ bên cạnh.
Quả nhiên không ngoài suy đoán, cô bé nhìn thấy một bóng dáng béo lùn hoảng hốt lo sợ đang tìm cách chạy trốn.
Vương Tự Bảo cắn răng nghiến lợi hét lên một câu: "Tiểu Phì Ngư, ngươi đợi đấy cho ta!"
Trình Phác Du giật mình, lập tức bị trượt chân, hoảng sợ quên cả đường. Tiêu rồi, lần này chơi hơi quá. Cậu ta vốn chỉ muốn bắn vào mông ngựa của Vương Tự Bảo, không ngờ rằng lại bắn trúng mắt ngựa của Trịnh Tương Quân. Bình thường có bao giờ cậu ta bắn súng thun chuẩn thế đâu.
Lần này nguy rồi, nếu như Trịnh Tương Quân có mệnh hệ gì, cho dù mẫu thuẫn cậu ta là Trưởng Công chúa, ước chừng cũng khó tránh bị trừng phạt rồi.
Bên này xảy ra chuyện, Đồng tiên sinh Đồng Bác Viễn phụ trách giảng dạy, lập tức nhảy lên lưng ngựa đuổi tới. Còn có mấy học sinh lớp C chạy theo sau.
Tuy Lâm Khê không ở trên đường đua nhưng vẫn ở bên cạnh Vương Tự Bảo, sợ cô bé gặp bất trắc. Dù sao thì Vương Tự Bảo cũng không thông thuộc con đường này.
Sau khi thấy ngựa của Trịnh Tương Quân gặp chuyện, cậu vốn định đi trừng trị kẻ gây chuyện là Trình Phác Du, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tự Bảo đuổi tới, vì lo cho Vương Tự Bảo mà cậu đành tha cho Trình Phác Du bỏ chạy.
Lâm Khê bất chấp vung chiếc roi ngựa trong tay quất vào mông ngựa Ô Vân của mình.
Ô Vân bị đau, lập tức điên cuồng đuổi theo.
Lại nói về Trịnh Tương Quân, cô bé sớm đã chạy ra khỏi đường đua, không nhìn thấy bóng dáng của người phía sau.
Cô bé càng lúc càng không khống chế được thân sau của ngựa, có thể sẽ bị ngã xuống bất cứ lúc nào. Vì thế chỉ đành buông xuôi bỏ mặc cho ngựa chạy điên cuồng về phía trước.
Tương Quân thầm nghĩ: Lần này tiêu rồi, nếu như có thể chết ngay thì còn đỡ, nhưng nếu gãy tay, gãy chân các kiểu thì rắc rối rồi. Nếu thật sự như thế, chi bằng chết ngay cho xong.
Ngay lúc cô bé mất hết hy vọng, một bóng người xuất hiện từ trong cánh rừng nhỏ bên cạnh.
Trịnh Tương Quân vốn định hét lên bảo bọn họ tránh ra, nhưng một trong số hai người kia đột nhiên nhảy lên, ngồi đằng sau lưng ngựa của cô bé. Tiếp đó không quan tâm tới sự bất tiện giữa nam nữ, vòng qua phía sau cô bé, giúp cô bé giữ chặt dây cương.
"Ngươi thả chân đạp trước đi, lát nữa ta sẽ kéo ngươi cùng nhảy xuống." Giọng nói lạnh lùng truyền từ phía sau Trịnh Tương Quân tới.
Trịnh Tương Quân lại cảm thấy giọng nói này giống như âm thanh tự nhiên vậy. Vì thế gật gật đầu nghe theo: "Được."
Thấy cô bé đáp lời rồi bỏ chân đạp ra, người ngồi đằng sau kéo lấy cánh tay cô bé, hô lên một tiếng "Đắc tội rồi."
Tiếp đó người đó kéo cô bé từ trên lưng ngựa xuống.
Hai người cùng rơi xuống đất, cứ thế lăn mấy vòng trên bụi cỏ bên cạnh, tốc độ lăn chậm dần chậm dần.
"Hự hự." Sau khi dừng lại, người kia khẽ ho khan một tiếng.
"Ân công, huynh sao rồi? Chẳng lẽ huynh bị thương rồi sao?" Trịnh Tương Quân cũng chẳng quan tâm tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, từ trong lòng người kia quay đầu lại, kiểm tra cơ thể của đối phương.
"Không sao, là bệnh cũ của ta. Ngươi sao rồi? Giọng nói vẫn lạnh lùng như thế, nhưng lời nói lại vô cùng nhã nhặn.
"Ta không sao." Vừa nãy hoảng sợ, sau khi ổn định lại, Trịnh Tương Quân mới phát hiện mình vẫn ở trong lòng của đối phương.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức ửng đỏ vì thẹn thùng, cô bé luống cuống xuống khỏi người đối phương, chẳng biết vì sao tay phải lại chống lên ngực của đối phương nữa.
"Hụ hụ hụ." Lần này đối phương ho khan không ngừng.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không hề cố ý." Trịnh Tương Quân vung loạn cánh tay của mình, định chứng minh mình quả thật không cố ý đè lên đối phương.
"Không sao, đây quả thật là bệnh cũ của ta, không liên quan đến ngươi." Đối phương cũng tùy ý khoát tay, tiếp đó lại là một trận ho khan liên tục.
"Vậy để ta đỡ huynh dậy nhé?" Trịnh Tương Quân ân cần hỏi.
"Không cần, bằng hữu của ta ở bên kia. Một cô bé như ngươi làm sao có thể đỡ nổi ta cơ chứ. Còn nữa, nếu để người khác nhìn thấy cũng không hay." Đối phương quả thật là người rất lo nghĩ cho người khác, khiến người ta bất giác mà yên lòng hơn.
Trịnh Tương Quân lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục bị bẩn, rồi xem sơ qua phía dưới, để mình trông chỉnh tề hơn một chút.
Tranh thủ thời gian, Trịnh Tương Quân nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ưu nhã của bằng hữu đối phương đi tới, rồi đỡ vị ân nhân cứu mạng mình lên.
Tuổi của vị ân nhân cứu mạng này không lớn, cũng độ mười một, mười hai tuổi mà thôi. Tuy tướng mạo không đẹp bằng Tạ Huyền - người đỡ cậu lên, nhưng mà khí chất ôn hòa, cử chỉ tao nhã, có sự cao quý không nói ra bằng lời được.
Vào lúc cô bé đang suy nghĩ lung tung, đối phương lại nhã nhặn nói một câu: "Chúng ta phải đi rồi, lát nữa nếu có người hỏi, thì ngươi cứ nói là tự mình nhảy xuống ngựa. Những chuyện xảy ra hôm nay, chúng ta hãy xem như chưa xảy ra gì cả, đừng ai nhắc tới nữa nhé."
Trịnh Tương Quân biết đối phương là vì muốn bảo vệ danh tiết cho mình nên mới phủi sạch chuyện này. Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, e là cô bé không gả cho đối phương thì không được rồi.
Nhưng mà, không biết vì sao cô bé lại cảm thấy có chút thất vọng.
Trong lòng có một giọng nói đang nói với cô bé, nếu như sau này có thể gả cho cậu hình như cũng không tồi.
Ngay lúc cô bé đang có khúc mắc, Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã cùng cưỡi ngựa chạy tới.
"Tương Quân, tỷ không sao chứ?" Từ xa nhìn thấy Trịnh Tương Quân đang đứng đực ra ở nơi đó, Vương Tự Bảo hỏi lớn.
Trịnh Tương Quân tìm Tạ Huyền và ân công khắp nơi trong vô thức, nhưng phát hiện ra hai người sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tới lúc Vương Tự Bảo đi tới trước mặt, xuống ngựa tới xem cô bé biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt Trịnh Tương Quân lọt vào mắt của Vương Tự Bảo.
Rốt cuộc Trịnh Tương Quân thất vọng vì cái gì chứ? Tuy trong lòng Vương Tự Bảo có nghi hoặc nhưng lại không làm rõ.
Cô bé bước lên kiểm tra Trịnh Tương Quân tỉ mỉ, khẩn trương hỏi thăm: "Tương Quân tỷ bị thương ở đâu rồi? Mau nói cho ta biết. Bây giờ có cần đi tìm lang trung? Hay là trực tiếp vào cung mời một thái y kiểm tra?"
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Vương Tự Bảo, Trịnh Tương Quân thấy vô cùng ấm áp. Trịnh Tương Quân mỉm cười nói: "Cũng may ta trong cái khó ló cái khôn kịp thời nhảy từ lưng ngựa xuống, nếu không đúng là không thể nói trước rồi. Muội xem, ngoại trừ y phục có hơi bẩn thì ta chẳng bị thương ở đâu cả."
Vương Tự Bảo nhìn dấu vết bụi cỏ bị đè nát phía sau vị trí của Trịnh Tương Quân, thì biết vừa rồi nguy hiểm biết bao. Vì thế vỗ ngực nói: "Cũng may là tỷ không sao, nếu không ta sẽ áy náy chết mất."
"Không liên quan đến muội, đều tại ta Bảo Muội thi cưỡi ngựa nên mới xảy ra chuyện. Nếu nói, là do ta khởi xướng. Cũng may người xảy ra chuyện không phải là muội, nếu không ta mới phải áy náy đấy." Trịnh Tương Quân kéo lấy cánh tay, an ủi Vương Tự Bảo.
"Không, đều là chuyện do ta gây ra. Tỷ không biết thôi, lúc nãy nơi mà tỷ xảy ra chuyện, ta đã nhìn thấy Trình Phác Du. Đoán chắc là cậu ta muốn hại ta, không ngờ lại khiến tỷ gặp nạn." Vương Tự Bảo lựa chọn nói sự thật, không giấu giếm bất kỳ điều gì.
"Trình Phác Du? Sao cậu ta lại tới chứ?" Trịnh Tương Quân cũng rất nghi hoặc, đang yên lành, chẳng ai chọc đến tên hung thần đó cả.
"Có thể là muốn nhân lúc các ca ca của ta không ở đây nên muốn ngấm ngầm ra tay đấy."