TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Tiết Trung Nguyên lau mồ hôi trên trán, nói sơ lược về tình huống của Lâm Khê với mọi người.

Dù sao cũng chỉ là ngoại thương, vùng thắt lưng hơi nghiêm trọng một chút, hơn nữa chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Cuối cùng ông lại băng bó vết thương cho Lâm Khê.

Từ đầu đến cuối, Lâm Khê không vì đau đớn mà phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhưng từ cơ thể thỉnh thoảng lại cứng ngắc, run rẩy và cái trán ướt mồ hôi lạnh của cậu là có thể thấy được, tên nhóc này không phải không đau, mà là một mực kiềm chế.

Nhàn vương tiến đến, thỉnh thoảng trêu ghẹo Lâm Khê để phân tán sự chú ý của cậu.

Đợi Tiết Trung Nguyên xử lý xong vết thương của cậu, người Lâm Khê đã giống như bị ngâm trong nước.

Vĩnh Thịnh đế lại gọi cung nhân lau chùi thân thể và thay quần áo cho Lâm Khê.

Lâm Khê từ chối cung nữ hầu hạ, chỉ cho phép thái giám tới gần.

Cuối cùng Tiết Trung Nguyên hỏi ra thắc mắc của mình, đương nhiên cũng là thắc mắc của tất cả mọi người ở đây.

Vì sao vết thương của Lâm Khê và Vương Tự Bảo thoạt nhìn đều rất nghiêm trọng, nhưng phần đầu của hai người bọn họ lại không bị tổn thương?

Ở trước mặt người ngoài, Lâm Khê không phải là người hay nói, vì vậy tất cả mọi người vẫn là từ lời tự thuật ngắn gọn đơn giản của Vương Tự Bảo mới biết lúc đó hai người đều vì suy nghĩ cho đối phương, nên mới bảo vệ đầu nhau không bị thương tổn.

Nghe xong lời này, phu thê Vương Tử Nghĩa nhìn Lâm Khê và con gái nhỏ nhà mình lại càng không biết phải làm sao cho đúng.

Đợi sau khi thuốc của Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã sắc xong, Tưởng thị tự tay cho Vương Tự Bảo uống.

Còn Lâm Khê thì do tiểu thái giám Vĩnh Thịnh đế đặc biệt chỉ định cho cậu hầu hạ uống thuốc.

Thấy ở đây không xảy ra chuyện gì lớn, Tưởng Thái hậu trở lại phía trước tiếp tục nhận lời chúc thọ của mọi người. Vĩnh Thịnh đế thì dẫn Nhàn vương Hạ Diên Hách và Vương Tử Nghĩa tới Ngự Thư Phòng.

Sau khi vào Ngự Thư Phòng, hai người Hạ Diên hách và Vương Tử Nghĩa hành lễ với Vĩnh Thịnh đế.

Vĩnh Thịnh đế làm bộ đỡ một cái, "Ban ngồi."

"Tạ ơn Hoàng thượng!"

Hạ Diên Hách mơ hồ hiểu được mục đích Vĩnh Thịnh đế gọi hai người bọn họ tới đây. Còn Vương Tử Nghĩa thì lại mù mờ không biết chuyện gì.

Vì vậy trong hai người này, một người vẫn lộ ra vẻ mặt bất cần đời theo thói quen, ngồi thoải mái ở chỗ kia. Một người khác thì hơi nghi ngờ, nghiêm túc ngồi ở chỗ của mình.

Vĩnh Thịnh đế đắn đo, sau đó mở miệng nói: "Thập đệ, chuyện phong Lâm Khê làm Nhàn vương Thế tử đệ đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Nhàn vương lập tức đứng dậy trả lời: "Rồi ạ. Những năm gần đây, trong hậu viện không ai có thể mang thai con nối dõi của thần đệ, e rằng vấn đề nằm trên người thần đệ. Cho nên thần đệ đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì về việc sẽ có con nối dõi. Nếu Lâm Khê đã là nghĩa tử của thần đệ, nó làm Thế tử cũng coi như giải quyết được nỗi tâm sự gần đây của thần đệ. Còn liệu tương lai có sự lựa chọn thích hợp nào hay không, thần đệ đang từ từ quan sát."

Hậu viện của hắn hiện tại không yên ổn, rất nhiều người đều đang tính toán muốn thực hiện ý đồ xấu xa. Chuyện Thế tử chính là một trong số đó. Vẫn cứ chọn một người trước rồi nói sau. Về phần sau này Lâm Khê rời đi, hắn vẫn đang từ từ lựa chọn một người trong hoàng tộc làm con thừa tự.

Sở dĩ Nhàn vương khẳng định nhiều năm qua không có con nối dõi là do vấn đề của bản thân, chủ yếu vẫn là năm đó có người hạ độc trong đồ ăn của Vĩnh Thịnh đế bị Hạ Diên Hách khi đó còn chưa trưởng thành ăn phải. Hắn cũng coi như gián tiếp ngăn cản một tai họa thay Vĩnh Thịnh đế.

Thái y chẩn bệnh khi ấy đã nói, bên trong thức ăn có thuốc làm cho người ta không thể sinh con, chẳng qua là vì muốn tuyệt đường con nối dõi của Hạ Minh Càn vừa mới thành thân không lâu.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Vĩnh Thịnh đế đều sẽ thổn thức không thôi, tự nhiên cũng cảm thấy áy náy với Hạ Diên Hách. Cũng bởi vậy mà nhiều năm qua, Vĩnh Thịnh đế đều tương đối nhân nhượng vị hoàng đệ này của mình. Nhàn vương có yêu cầu gì bình thường Vĩnh Thịnh đế cũng sẽ không từ chối.

"Nữ nhân trong hậu viện của đệ tuy nhiều, nhưng sau khi chính phi của đệ qua đời, đệ một mực không chịu lập phi nữa. Không bằng hôm nay trẫm thay đệ làm chủ, tứ hôn cho đệ. Nói cho trẫm biết đệ vừa ý cô nương nhà nào, bất kể là ai, trẫm cũng sẽ cưới về giúp đệ."

Nghe được câu nói này, Hạ Diên Hách vội vàng cười ha hả nói: "Hoàng huynh, mấy năm nay thần đệ vẫn chưa chơi chán đâu, nào cần chính phi gì đó quản lý nữa chứ. Nếu quả thật có người vừa ý, đến lúc đó đệ sẽ nói với hoàng huynh."

"Bỏ đi, bản thân đệ cũng phải tự có tính toán." Mỗi lần chỉ cần ông hỏi tới chuyện cưới kế phi là hắn lại nghĩ cách từ chối. Thời gian dài, Vĩnh Thịnh đế cũng đã quen. Ông bèn khoát khoát tay cho Nhàn vương ngồi xuống, rồi tiếp tục hỏi một chuyện khác, "Trẫm hỏi tiếp đệ, phụ thân của Lâm Khê rốt cuộc có tính toán gì với nó?"

Hạ Diên Hách nhìn Vương Tử Nghĩa, nếu hoàng huynh đã gọi hắn tới thì e rằng là muốn thông qua miệng hắn nói tình hình thực tế cho Hòa Thuận Hầu phủ biết. Đây là bởi hai ngày trước hắn tiến cung bàn bạc với Hoàng đế và Tưởng Thái hậu chuyện lập Lâm Khê làm Thế tử, và hy vọng nhân dịp mình ra ngoài du ngoạn lần này, giúp Lâm Khê xác định xong chuyện với Vương Tự Bảo.

Thứ nhất, có thể phó thác Lâm Khê cho Vương Tử Nghĩa. Thứ hai, coi như là hoàn thành một hiệp định giữa hai nước.

Chỉ là thời gian hoàn thành hiệp định này có phải hơi sớm quá rồi không. Quyết định hôn sự cho Lâm Khê và Vương Tự Bảo lúc cả hai đứa vẫn còn chưa trưởng thành thật sự rất tốt sao?

Mặc dù lúc đó Hạ Diên Hách không nói rõ ràng, nhưng câu nào cũng không tách khỏi Hòa Thuận Hầu phủ. Vì vậy, trong lòng Tưởng Thái hậu và Vĩnh Thịnh đế đều đã có cân nhắc.

Chỉ có điều, Tưởng Thái hậu cảm thấy tuổi tác của hai người còn quá nhỏ, bà muốn đợi sau khi Vương Tự Bảo lớn lên mới quyết định, vì thế ngay lúc ấy vẫn chưa đồng ý.

Nhưng sau khi chuyện hôm nay xảy ra, Tưởng Thái hậu và Vĩnh Thịnh đế mơ hồ cảm thấy nếu không đồng ý chuyện này thì đúng là không được.

Bởi vậy Vĩnh Thịnh đế mới gọi Nhàn vương và Vương Tự Nghĩa tới Ngự Thư Phòng.

Nếu hoàng huynh nhà mình đã đồng thời gọi mình và Vương Tử Nghĩa tới thì có lẽ cũng chính là vì chuyện này. Thế là Hạ Diên Hách bèn không hề giấu giếm đem thân thế của Lâm Khê và sắp xếp đối với cậu lần lượt nói hết ra.

Cuối cùng sau khi vua tôi ba người bí mật bàn bạc một hồi, họ quyết định tiếp tục tạm thời giấu giếm thân phận thật sự của Lâm Khê với bên ngoài, do Nhàn vương đứng ra làm một hôn ước ngoài miệng cho Vương Tự Bảo và Lâm Khê.

Đương nhiên cuối cùng có thành hôn hay không vẫn phải chờ sau khi hai người lớn lên mới quyết định.

Như vậy cũng coi như để lại đường lui cho Vương Tự Bảo và Lâm Khê.

Cũng chỉ có như vậy, Vương Tử Nghĩa mới đồng ý chuyện hôn ước này.

Trừ chuyện đó ra, họ còn quyết định chuyện để Lâm Khê bái Vương Tử Nghĩa làm thầy.

Vương Tử Nghĩa căn bản không ngờ hôn sự của Bảo Muội nhà mình vẫn không thể do hai phu thê bọn họ, thậm chí là do Hòa Thuận Hầu phủ quyết định. Càng không nghĩ tới con gái ngoan nhà mình mới có năm tuổi đã bị lấy hôn sự ra làm điều kiện trao đổi, lại còn là một điều kiện ngay cả ông cũng không thể từ chối.

Có điều vô cùng may mắn là, thằng nhóc Lâm Khê này thoạt nhìn cũng thật sự không tồi, đối xử với Bảo Muội cũng tốt. Về phần tương lai có thủy chung như một với Bảo Muội hay không, tuổi tác còn nhỏ có thể từ từ đào tạo. Vương Tử Nghĩa cũng có lòng tin có thể bồi dưỡng Lâm Khê trở thành người thích hợp nhất dành cho Bảo Muội.

Nếu tương lai Lâm Khê thật sự không ổn, đến lúc đó lại tính toán sau.

Chẳng phải còn có rất nhiều năm để chậm rãi vạch kế hoạch sao.

Nếu hai người thật có thể thành đôi, tương lai Bảo Muội ắt phải gả đi xa, đây cũng là việc mà trở về ông nhất định phải nghiêm túc suy tính.

Hai người Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã được định ra chuyện cả đời như vậy.

Vì phải dưỡng thương nên Vương Tự Bảo và Lâm Khê không tham gia cung yến buổi trưa. Tới hoạt động dạo hồ ngắm hoa ở Ngự hoa viên buổi chiều, Vương Tự Bảo dẫn Lâm Khê lén lút ra ngoài đi dạo một vòng.

Bởi cả hai đều bị thương nên đều được cung nhân dùng liễn khiêng ra ngoài.

Sau khi đến một rừng cây nhỏ bí mật, Vương Tự Bảo bảo cung nhân để hai người bọn họ xuống.

Nơi này có một cái bàn đá và bốn cái ghế đá.

Cung nhân sắp xếp đệm lót đã chuẩn bị cho hai người xong, sau đó lùi về phía sau.

Cung nhân đi theo bọn họ bây giờ đã được thay đổi hết thành một nhóm mới. Còn những cung nhân theo hầu buổi sáng kẻ thì chết, người thì bị thương. Còn có một vài người chỉ bị thương nhẹ hoặc không bị tổn hại chút nào, cũng bởi không bảo vệ được chủ tử mà bị lôi xuống, đợi sau ngày mừng thọ của Tưởng Thái hậu sẽ tiến hành trừng phạt.

Mà mấy người Hạ Nghi Huyên là đầu sỏ và đồng lõa gây nên chuyện này cũng đang lo lắng không yên chờ đợi xử phạt ngày mai.

"Bảo Muội, chúng ta tới nơi này để làm gì? Tay và chân của muội còn bị thương đấy, chúng ta quay về nghỉ ngơi cho thật tốt được không?" Lâm Khê kéo bàn tay phải bị quấn thành cái bánh bao của Vương Tự Bảo, đau lòng nói.

"Nếu huynh cảm thấy thắt lưng rất đau thì về nghỉ ngơi trước đi. Ta phải ở chỗ này quan sát một lát, còn có việc lớn phải làm nữa." Thắt lưng của Lâm Khê bị thương rất nặng, lôi cậu từ trên giường xuống chạy ra ngoài đúng là có chút không hợp lẽ. Vương Tự Bảo cảm thấy hơi hối hận vì đã dẫn cậu theo.

Nhưng khi đó lúc cô chuẩn bị ra ngoài, Lâm Khê cứ nhất định muốn đi theo. Một thân một mình cũng không thú vị, nên bèn không suy nghĩ nhiều như vậy.

"Thắt lưng của ta không đau. Muội ở đâu thì ta ở đó. Ta không muốn tách khỏi muội." Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo, kiên định nói.

Thấy Lâm Khê như vậy, Vương Tự Bảo chỉ có thể nói: "Vậy nếu như thắt lưng của huynh đau, huynh phải lập tức nói với ta đó."

Lâm Khê cười cười đáp: "Được."

Ở chỗ rẽ phía Bắc Ngự hoa viên có xây một cái hồ dẫn nước từ bên ngoài chảy vào, bởi nhìn từ xa giống như một chiếc gương cho nên được đặt tên là Kính hồ.

Bốn phía Kính hồ trồng đủ loại cây cối cành lá tươi tốt, ngăn cách nơi này với những nơi khác.

Lúc này Vương Tự Bảo và Lâm Khê đang ở giữa khu rừng nhỏ này, nhìn các tiểu thư khuê các mặc hoa phục màu sắc tươi đẹp tới tới lui lui dạo chơi quanh hồ.

Mặc dù Lâm Khê không biết Vương Tự Bảo muốn làm gì, bình thường cậu cũng ghét nhất là trông thấy vẻ gượng ép của những cô gái này. Thế nhưng nếu Bảo Muội đã thích xem, thì cậu chỉ cần đi theo Bảo Muội, nhìn một mình Bảo Muội là được rồi.

Nơi này là hoàng cung, nếu không có sự cho phép thì không được đưa tỳ nữ của mình vào. Bởi lượng người tiến cung lần này tương đối nhiều, ngay cả Vương Tự Bảo và Tưởng thị cũng không dẫn tỳ nữ theo, những người này lại càng không thể nào được phép.

Vì vậy, những nữ tử ăn mặc hoa lệ phục sức khéo léo này, có người duyên tốt có thể gọi bạn bè tụ tập lại với nhau đàm luận chuyện gì đó, còn thỉnh thoảng cười vui vẻ. Có người lại chỉ có thể một thân một mình cô đơn đứng một chỗ.

Đương nhiên, ở nơi này nếu như thấy có người được cung nữ đi theo, hiển nhiên không phải là công chúa thì chính là hoàng thân quốc thích giống như Vương Tự Bảo vậy.

Ngũ công chúa Hạ Nghi Oánh vừa đến lập tức đã có rất nhiều cô gái vây quanh. Người có quen biết cũng tới gần chào hỏi cô.

Mọi người đều biết, mặc dù hôm nay là đại thọ sáu mươi của Tưởng Thái hậu, nhưng hôm nay còn là ngày định ra chính phi và hai trắc phi cho Tứ Hoàng tử Hạ Lập Nghiêu năm nay vừa tròn mười chín tuổi, người duy nhất chưa thành thân trong Tứ đại công tử Ung Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi