TIỂU THƯ PHẾ VẬT THẬT YÊU NGHIỆT

Tiểu Hỏa và Tiểu Ngân mang theo Độc Cô Thiên Diệp do trọng thương mà hôn mê trở lại chỗ ở của nàng, Lam Hoàng đi theo phía sau.

"Ngươi ở bên ngoài chờ, không được vào trong." Tiểu Hỏa nói xong lập tức đi vào với Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Ngân, nặng nề đóng cửa lại.

Lam Hoàng lòng dạ không yên đứng ngoài cửa, sau khi nghĩ lại trong lòng mới biết sợ. Hôm nay thiếu chút nữa mình giết chết chủ nhân của Hoàng! Đồng nghĩa với thiếu chút nữa gián tiếp giết chết Hoàng!

Tiểu Hỏa đỡ Độc Cô Thiên Diệp tới nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng ngồi ở bên cạnh, khí thế tàn khốc lúc trước đã biến mất. Đây là lần Độc Cô Thiên Diệp bị thương nặng nhất từ sau khi các nàng khế ước. Tuy rằng lúc nãy đã dùng Thánh Tê đan, thế nhưng hiện tại vẫn không có chút khởi sắc nào.

Chỉ chốc lát, quản gia dẫn theo một dược sư tới. Nhìn thấy trước của phòng của Độc Cô Thiên Diệp có một bóng dáng màu lam cúi đầu đứng, vội hành lễ với nàng. Đây chính là siêu thần thú đó!

Quản gia gõ cửa, sau khi thuyết minh mục đích đến, Tiểu Hỏa mở cửa ra. Quản gia nhìn thấy Tiểu Hỏa, trong lòng lại bộc phát một trận cảm thán. Bách Lý Tà này rốt cuộc là ai, không nói ‘hắn’ có một con Ngân Lang là thần thú cấp 2, cư nhiên còn có một con phượng hoàng trong truyền thuyết! Hơn nữa ở giai đoạn thần thú có thể biến hóa, có thể khiến siêu thần thú không dám phản kháng, bây giờ còn ở bên ngoài cúi đầu tư quá* !

* tư quá: kiểm điểm.

“Đây là dược sư tốt nhất ở Phí Đồng thành. Ta nghĩ Bách Lý tiên sinh cần một dược sư kiểm tra." Quản gia nói với Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa để cho quản gia và dược sư vào, để dược sư xem xét thương thế cho Độc Cô Thiên Diệp.

"Xương cốt và gân mạch toàn thân của ‘hắn’ đều bị nghiền nát , lồng ngực cũng biến hình nghiêm trọng. Người bình thường chắc chắn sẽ biến thành phế nhân. Nhưng hình như có cái gì đó trong thân thể của ‘hắn’ đang chữa trị thương thế, hơn nữa cũng dùng qua Thánh Tê đan, hiện tại chỉ có thể xem tạo hóa của nàng ra sao." Dược sư nói.

Tiểu Hỏa biết, đó là Đản Đản ca ca và kim hỏa phượng hoàng của nàng đang chữa trị cho thân thể Độc Cô Thiên Diệp.

Quản gia lúc gần đi nói: "Thành chủ đại nhân nói, Bách Lý tiên sinh cứ việc ở lại đây, trước tiên dưỡng thương thật tốt. Những việc khác nói sau."

Lúc mở cửa tiễn quản gia, Tiểu Hỏa lại trừng mắt nhìn Lam Hoàng bên ngoài. Lam Hoàng áy náy cúi đầu. Lời dược sư vừa nói nàng đều nghe được.

Ở trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp, kim hỏa phượng hoàng nung khô nơi bị hao tổn, sau đó Đản Đản thả ra khí hỗn độn bao vây nơi đó lại, chữa trị từng chút một.

Hai ngày sau, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp cũng mở mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi !" Tiểu Hỏa hưng phấn nhảy lên ngực nàng.

"Ách, Tiểu Hỏa, muội dùng sức lớn chút nữa, lồng ngực của tỷ sẽ biến dạng lần nữa ." Độc Cô Thiên Diệp trêu chọc nàng.

"A? Thế nào thế nào , để muội xem." Tiểu Hỏa nhanh chóng đứng lên thoát quần áo của nàng.

"Tỷ nói giỡn thôi !" Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

“ Hu hu, làm muội sợ muốn chết, hu hu hu ••••••" nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ đến hai ngày nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, Tiểu Hỏa sợ tới mức khóc lên.

Nhìn thấy Tiểu Hỏa khóc, Độc Cô Thiên Diệp vội vã an ủi nàng, nhưng cả người lại không có sức lực. Đành phải nói: "Tiểu Hỏa, tỷ tỷ sai rồi , ngoan, đừng khóc ."

Hình dáng tự vệ của Tiểu Ngân là con chó nhỏ lớn bằng bàn tay, nhảy tới đầu giường của Độc Cô Thiên Diệp, dùng đầu cọ vào mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chủ nhân, lần này người thật sự dọa chúng ta sợ, Tiểu Hỏa bị người dọa, hai ngày nay nước mắt của nàng chưa từng ngừng rơi."

"Ừ. Để các ngươi lo lắng ." Độc Cô Thiên Diệp có ý xin lỗi nói."Ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải siêu thần thú. Đúng rồi, ngày đó cuối cùng ra sao ?"

"Hừ, một con Lam Hoàng nho nhỏ, có thể thế nào." Tiểu Hỏa dường như dỗi nói.

Tiểu Ngân nói chuyện sau khi Tiểu Hỏa đi ra tinh tế nói với Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, nói: "Nếu nàng nói là thật, vậy chắc là nàng biết thân thế của Tiểu Hỏa. Huyền Nguyệt đại lục căn bản không có sự tồn tại của phượng hoàng, nàng cùng Tiểu Hỏa tồn tại có vẻ thực kỳ quái ."

Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp kêu Thanh Loan ra ngoài. Nó vẫn bảo vệ cho Tiểu Hỏa, có lẽ biết chút chuyện. Ý niệm của nàng vừa động, Thanh Loan và Liệt Hỏa xuất hiện ở trong phòng.

"Chủ nhân, người có sao không ?" Câu nói đầu tiên sau khi Thanh Loan và Liệt Hỏa ra ngoài.

"Ta đã tốt hơn nhiều." Độc Cô Thiên Diệp cho bọn chúng một cái tươi cười an ủi.

"Thanh Loan, ngươi vẫn bảo vệ Tiểu Hỏa, ngươi có biết vì sao các ngươi xuất hiện ở sơn mạch Miễn Miễn không ?"

"Ta cũng không rõ ràng. Bắt đầu từ lúc ta có ý thức, chúng ta đã bảo vệ trứng của Tiểu Hỏa. Trừ bỏ bảo vệ trứng thật tốt, mẫu thân của ta không có nói cho ta cái gì khác." Thanh loan nhớ lại rồi nói.

"Xem ra phải hỏi con Lam Hoàng bên ngoài thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn mình, Tiểu Hỏa không hờn giận hừ một tiếng, đi mở cửa ra, nói với Lam Hoàng: "Đi vào trong."

Sau khi Lam Hoàng đợi hai ngày, rốt cục được bước vào phòng của Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lam Hoàng đang đi vào, một thân áo lam như màu lông của nàng, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, dáng người linh lung, khuôn mặt tràn đầy trí tuệ tái nhợt lại. Đây là do Tiểu Hỏa đốt bị thương linh hồn của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lam Hoàng, nhất thời không biết nên nói gì. Nàng là thủ phạm khiến mình bị thương, nhưng là xét về tình có thể tha thứ được . Tiểu Hỏa trở về ngồi bên giường, trừng mắt nhìn Lam Hoàng, uy áp mơ hồ khiến Lam Hoàng đang tự trách lạnh run.

"Thực xin lỗi, ngày đó ta không biết ngài là chủ nhân của Hoàng, làm ngài bị thương, mong ngài tha thứ cho ta!" Lam Hoàng cúi đầu nói.

"Ngươi kêu Tiểu Hỏa là Hoàng, vậy là ngươi biết thân phận của Tiểu Hỏa." Độc Cô Thiên Diệp khẳng định nói.

Lam Hoàng nhìn Tiểu Hỏa đang nắm tay Độc Cô Thiên Diệp, do dự một chút, gật đầu: "Phải, ta biết."

"Ngươi tên là gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Hả ?" Lam Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu, hiện tại không phải đang thẩm vấn mình sao, sao lại hỏi tên của mình chứ? Tuy nhiên nàng vẫn trả lời: "Ta gọi là Lam Mân."

"Lam Mân, vì sao ngươi lại phát động thú triều lần này?" Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi.

"Hơn mười ngày trước, ta đang tu luyện, đột nhiên cảm nhận được uy áp của Hoàng, lúc ấy ta ở thời khắc mấu chốt để thăng cấp thành siêu thần thú, cho nên không thể đi tìm Hoàng ngay lúc đó. Ta đã tìm kiếm Hoàng trên ngàn năm, thật vất vả mới có tin tức của Hoàng, không nghĩ tới không đến nửa giờ, hơi thở của Hoàng hoàn toàn biến mất. Ta tưởng Hoàng bị con người bắt được, ta lại không thể gián đoạn thăng cấp, cho nên ta phái những huyễn thú khác tới nơi này kéo dài thời gian. Ngài nói ngài từng đi qua Mộng Tiêu Lĩnh, ta lo lắng cho an nguy của Hoàng, nên ta mới ••••••" Lam Hoàng càng nói thanh âm càng nhỏ.

Biết rõ từ đầu đến cuối, Độc Cô Thiên Diệp buồn bực , thì ra mình bị thương là vì hiểu lầm. Bất quá dưới tình huống đó, mình không thể để lộ ra sự tồn tại của Tiểu Hỏa.

"Chúng ta tìm được vạn nguyên hỏa chủng ở Mộng Tiêu Lĩnh, chỉ có kim hỏa phượng hoàng của Tiểu Hỏa mới ngăn cản được sức nóng, sau đó Tiểu Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, cho nên ngươi mới không cảm thụ được hơi thở của nàng. Khi ngươi đến Phí Đồng thành, Tiểu Hỏa đang luyện hóa vạn nguyên hỏa chủng, ta đoán lần thú triều này đến là vì Tiểu Hỏa, cho nên dưới tình huống nguyên nhân không rõ ràng không dám để Tiểu Hỏa bị phát hiện. Dù sao ngươi và Tiểu Hỏa xuất hiện ở Huyền Nguyệt đại lục là chuyện thực kỳ quái." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vạn nguyên hỏa chủng? !" Lam Mân thấp giọng kinh hô: "Vạn nguyên hỏa chủng ở Mộng Tiêu Lĩnh sao? Ta ở Mộng Tiêu Lĩnh mấy trăm năm, không nghĩ tới vạn nguyên hỏa chủng lại ở nơi gần như vậy."

"Bởi vì chuyện lần này hoàn toàn là hiểu lầm, cho nên ta cũng không trách ngươi làm ta bị thương." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có điều ta muốn biết vì sao các ngươi xuất hiện ở Huyền Nguyệt đại lục ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi