Chờ ăn no uống đủ rồi, hai người tỉ mỉ rót nước hết tất cả những đốm lửa trong hố đất, cuối cùng sợ không chắc ăn, còn phủ thêm một tầng đất chắc chắn.
Vào đông trời hanh vật khô, nhóm lửa trong núi rừng vốn chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận giải quyết hậu quả cho tốt, một khi tro tàn nương gió Tây Bắc nổi lửa lên, chỉ trong chớp mắt là có thể nuốt hết khắp rừng rậm, hậu quả không dám tưởng tượng.
"Bạch cô nương, chúng ta......"
Mạnh Dương mới nói được một nửa, liền thấy Bạch Tinh đột nhiên ra thủ thế xuỵt, thân thể hơi hơi thấp xuống, đôi tay đưa ra về sau nắm ngược trên hai đoạn "đoản côn", nghiêng tai lắng nghe lấy.
Có động tĩnh.
Mạnh Dương cái gì cũng không nghe thấy, nhưng chàng cực kỳ tín nhiệm công phu của Bạch Tinh, vì thế lập tức nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh, bên tai chỉ còn lại có tiếng rít rất nhỏ khi có gió lạnh thổi qua rừng khô.
Nhưng mà qua một lát, Bạch Tinh mới rồi còn đầy mặt cảnh giác bỗng sửa lại biểu tình.
Tay nàng tuy còn đặt trên binh khí không nhúc nhích, nhưng biểu tình đã trở nên có chút cổ quái, đã thả lỏng lại cổ quái.
Mạnh Dương mơ hồ cảm nhận ra được chút gì đó, thật cẩn thận mà thò lại gần, che miệng nhỏ giọng hỏi: "Bạch cô nương?"
Bạch Tinh không trả lời, xoay người lại gọi một phen về phía trong rừng, một trận cành cây lay động qua đi, một con ngựa to con nhảy ra từ trong rừng.
Tứ chi nó tùy ý giãn ra giữa không trung, một thân đường cong cơ bắp nuột nà rõ ràng, lông bờm nơi cổ phiêu lãng theo gió, như sóng biển dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra trùng trùng điệp điệp ánh sáng lộng lẫy.
Bạch Tinh sướng rơn mà than một câu, "Thật là một con ngựa tốt."
Ngựa của ta.
Mạnh Dương liếc mắt ngó nàng một cái, không lên tiếng.
Cũng chẳng biết vừa nãy là ai với ai kéo co giữa đường lớn, khóc đến thảm ghê gớm......
Cũng chẳng biết vừa nãy A Hôi đi chỗ nào phát điên nữa, lăn lộn cho cành khô lá úa đầy người, hoàn toàn là một cái dáng hình hư hỏng của một con ngựa hoang.
Bạch Tinh cởi áo ngoài phủi đánh vài cái cho nó mới thôi.
Chắc là do trên đường tới đây náo loạn một hồi, quan hệ của một người một ngựa giờ phút này tiến bộ vượt bậc, phi thường đường mật ngọt ngào.
Rõ ràng trước đây không lâu còn cảnh giác, như nào bỗng lại chơi đùa lên rồi? Mạnh Dương đầy đầu mờ mịt, mới muốn hỏi cho rõ ràng, liền nghe thấy trên một con đường nhỏ khác mơ hồ truyền đến tiếng chuông đồng đinh linh đinh linh.
Loại chuông đồng này thường dùng trên người gia súc.
Cho nên, là chủ nhân của một cỗ khói nhẹ khác vừa nãy sao?
Chàng theo bản năng nhìn lại về phía thanh âm truyền đến, qua một lát mới nhìn thấy có một người dắt con la ra đây.
Mạnh Dương nháy mắt rõ ràng vì sao hàng xóm sẽ thả lỏng cảnh giác.
Người tới chính là người quen: Khang tam gia.
Khang tam gia vẫn mặc chiếc áo bông cũ màu xanh đen kia, một tay chống quải trượng, một tay khác dắt một con la xanh lớn, động tác tuy có chút kỳ cục, nhưng vẫn đi vừa ổn vừa nhanh như cũ.
Cùm cụp cùm cụp, là tiếng quải trượng;
Đinh linh đinh linh, là tiếng của lục lạc.
Tiếng chuông đồng mà Mạnh Dương nghe vừa nãy chính là phát ra từ cái lục lạc treo trên cổ la xanh lớn kia.
"Tam gia, ngài cũng lên núi chặt củi sao?" Mạnh Dương nhiệt tình chào hỏi.
Hai bên sườn con la xanh lớn kia đều buộc rất nhiều bó củi, chất đống tràn đầy, giống như cái núi nhỏ di động.
Không những thế, chính trên lưng Khang tam gia cũng cõng một bó to, nghiễm nhiên là đang độn hàng.
Chỉ là trong nhà hắn chỉ có một mình, thật sự cần nhiều như vậy sao?
Khang tam gia nhìn bọn họ hai cái, tầm mắt xẹt qua xe lừa chất đống tràn đầy cách đó không xa kia, gật gật đầu, "Sắp xuống tuyết, chặt nhiều chút củi."
Hắn vừa không biết xem hiện tượng thiên văn ban đêm, cũng không có kinh nghiệm sinh hoạt rừng rậm phong phú cỡ nào, nhưng hắn có một cái chân gãy.
Mỗi khi tới thời tiết không tốt, cái chân gãy kia sẽ liền ẩn ẩn đau đớn, không bao giờ sai.
Đã gặp rồi, liền cùng xuống núi.
Cơ mà Bạch Tinh với Khang tam gia đều không phải người nói nhiều, mà lại quan hệ của hai người hơi có chút vi diệu, lúc này càng là nửa chữ cũng không có.
Mạnh Dương thì thật là người huyên thuyên, đáng tiếc không ai tiếp lời nên cũng uổng phí, chính chàng miệng khô lưỡi khô nói nửa ngày, kết quả song song chẳng ai trả lời......
Chàng buồn rầu mà sờ sờ lừa nhỏ, vì sao mọi người đều không thích nói chuyện vậy ta?
Ngươi một câu ta một lời, gia tăng một chút cảm tình, chẳng lẽ không phải rất tốt sao?
Ai, thật là hao tổn tâm trí.
Ba người liền cứ vậy mà một đường không nói gì, yên lặng đi về Đào Hoa trấn.
Khi đi nắng sớm mờ mịt, khi về đằng tây ngả bóng, đã gần giờ thân rồi.
Một hàng ba người vào thành, phân biệt tại giao lộ nhà Mạnh Dương.
Theo lý thuyết, ba người đều ở trên cùng một con phố, Khang tam gia nên quẹo về phía tây, nhưng hôm nay hắn lại có thái độ khác thường, thế mà lại tiếp tục đi về hướng bắc.
Tầm mắt Bạch Tinh cơ hồ là theo bản năng mà đuổi theo Khang tam gia mà đi, trong đầu không ngừng lăn qua cái loại ý niệm:
Hắn đi đâu? Muốn làm gì?
Lại nói tiếp, lúc trước hắn còn từng theo dõi mình một hồi đâu......
"Bạch cô nương, ngươi khát nước rồi? Ta đi nấu nước táo đỏ nóng cho ấy ấy ấy người đâu rồi?" Mạnh Dương mới vừa chỉ huy lừa nhỏ dừng chắc ở cửa, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy hàng xóm sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có A Hôi đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình.
Người đâu?
Lại nói Khang tam gia.
Hắn dắt la, một đường đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không ngừng lại, cứ mãi lướt qua Trung Đại Nhai, đi vào chỗ thành bắc nơi Bạch Tinh cũng không tính là đặc biệt quen thuộc, lúc này mới rẽ phải sang con ngõ thứ 3, dừng trước cửa hộ nhà thứ hai.
Trước cửa có một lão thái thái tóc tuyết trắng, đang chống quải trượng ngồi trên ghế gấp nhỏ phơi nắng, mỗi khi giao lộ đi qua một người, bà ấy sẽ liền đưa đôi mắt mông lung qua đó, "Là Bằng Bằng sao?"
Có người qua đường sẽ thở dài, ôn hòa mà nói "Không phải nha"; có người lại chỉ lắc đầu, trên mặt rất là thổn thức.
Rất lâu không chiếm được đáp án muốn có, lão thái thái cũng không uể oải, vẫn cứ đoan đoan chính chính mà ngồi, lặp đi lặp lại vấn đề chẳng biết là nói bao lần:
"Là Bằng Bằng sao?"
Bạch Tinh nơi chỗ tối nhíu nhíu mày: Lão thái thái kia hiển nhiên đã hồ đồ.
Khang tam gia dắt con la vừa tới gần, lão thái thái đã liền theo tiếng quay mặt tới, dùng hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Là Bằng Bằng sao? Nhà Bằng Bằng tới rồi?"
Trong giọng nói là chờ mong đầy cõi lòng, bà thậm chí vẫn luôn mang theo tươi cười ôn nhu hiền từ, tùy thời chuẩn bị hoan nghênh con trai mình.
Khang tam gia thít chặt con la, chậm rãi đi đến trước mặt bà, rất có chút gian nan mà ngồi xổm xuống, vỗ về đầu gối bà nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nương, nhà con tới rồi."
Nương?
Bạch Tinh ngây ngẩn cả người.
Trước đó nàng đã biết người nhà Khang tam gia sớm đã chết hết rồi, hắn không thân cũng chẳng quen với lão thái thái này, càng không phải "Bằng Bằng" gì cả.
Nhưng vì sao hắn phải thừa nhận?
Lão thái thái kia lại cao hứng mà cười.
Bà ấy lập tức giơ bàn tay thô ráp lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Khang tam gia, "Là Bằng Bằng à, nhà Bằng Bằng tới!"
Bạch Tinh nghi hoặc, hắn rõ ràng không phải nha......
Khang tam gia không lên tiếng, chỉ là nỗ lực ngẩng mặt để bà ấy sờ.
Chờ sờ xong rồi, lão thái thái liền run rẩy trước cửa gọi vào trong, trong giọng nói tràn đầy vui sướng, "Đào Hoa à, nhà Bằng Bằng tới!"
Qua một lát, trong sân đi ra một tiểu nữ hài, nàng ấy trông qua chừng 13-14 tuổi, trên trán cố ý để xòa xuống một mảnh tóc mái thưa, nhưng trong lúc đi lại cũng chẳng ngăn được tảng lớn vết bớt màu hồng đào đằng sau, bất thình lình nhìn có chút dọa người.
Nhưng nếu tinh tế mà nhìn, sẽ liền phát hiện ngũ quan nàng ấy thanh tú, ánh mắt ôn nhu thông thấu, thật sự là một nữ hài rất đẹp.
Bình luận một người có đẹp hay không, vốn chính là một chuyện cực kỳ phức tạp lại thâm ảo.
Mới vừa nãy nàng ấy chắc là đang giặt đồ, hai cái tay áo xắn lên cao cao, đôi tay ướt nhẹp, phần cánh tay lộ ra đều đông lạnh đỏ.
Sau khi thấy rõ người tới, nàng ấy nhỏ giọng chào hỏi, lại xin lỗi, "Nãi nãi lại nhận sai người, ngài không cần để ý."
Lão thái thái gắt gao lôi kéo tay Khang tam gia, trong miệng lăn qua lộn lại nhắc mãi gì đó, đằng nào cũng chỉ là mấy lời linh tinh như "Lạnh hay không hả" "Nương làm áo bông cho con, cũng không biết lớn nhỏ" "Sao con chậm như vậy mới về gặp nương".
Mỗi một câu Khang tam gia đều trả lời thật sự nghiêm túc, cũng rất thông thuận, hiển nhiên đã nói không chỉ một lần.
Hắn bớt thời giờ liếc mắt nhìn tay Đào Hoa một cái, thấy trên đó tràn đầy vết nứt da, không khỏi cau mày, "Củi lửa cứ việc dùng, lấy nước ấm giặt đồ, đừng có để tay chân đông lạnh hư mất.
Con còn nhỏ mà, về sau chịu tội cho coi, đừng có không biết lợi hại."
Ngữ khí của hắn vẫn cứ cứng rắn như thường ngày vậy, chỉ là quan tâm giấu trong đó không lừa được người.
Lúc này, hắn cực kỳ giống một người cha vụng về, nóng lòng biểu đạt quan ái của mình, lại bất hạnh là không làm được.
Đào Hoa rũ đầu, không ngừng xoa xoa đôi tay sưng đỏ của mình, cũng không nói lời nào.
Giống như tất cả nữ nhi bị phụ thân giáo dục vậy: Biết ý tốt của đối phương, lại cũng không biết nên chính diện đáp lại thế nào.
Lúc này nàng ấy mới nhìn đống củi y như núi nhỏ kia, trầm mặc một lát, trong mắt nhuốm chút thần sắc bi thương và hoài niệm, "Thật ra ngài thật không cần như vậy......!Chuyện năm đó cũng không trách ngài được, vốn chính là cha nháo muốn đi không đi không được...!Sống chết có số, mấy năm nay ngài đã làm đủ nhiều cho chúng ta rồi."
Năm đó, lúc phụ thân khăng khăng rời nhà, nàng ấy đã mơ hồ nhớ chuyện.
Nàng xác thật từng oán, nhưng nay mỗi năm qua đi, nàng đã trưởng thành, vết thương cũ bị thời gian mài giũa bằng phẳng, cũng dần dần hiểu được: Thật ra trên đời này có 9 thành trở lên những chuyện xấu đều chẳng trách người khác được.
Khang tam gia cúi đầu nhìn lão thái thái, thanh âm có chút khàn khàn, kiên trì nói: "Là ta sai."
Ai cũng có nhiều lúc niên thiếu khinh cuồng, đại đa số là không ảnh hưởng toàn cục đi làm trò cười cho thiên hạ, nhưng có đôi khi, phần khinh cuồng này sẽ giết người.
Năm đó hắn không kiên nhẫn với cuộc đời bình thường buồn tẻ, một tấm nhiệt huyết lưu lạc giang hồ, cho rằng chỉ cần đi khỏi cửa nhà, sẽ liền gặp được những anh hùng hào kiệt viết trong thoại bản kia, trải qua yêu hận tình thù lưu truyền thiên cổ.
Hắn không muốn tầm thường vô vi, qua loa cả đời ở cái trấn nhỏ vô danh nho nhỏ này giống như tổ tông, bậc cha chú vậy, cứ cảm thấy có hùng tâm tráng chí tràn ngập và bản lĩnh lớn ấy, chỉ là thiếu cái cơ hội thi triển.
Hắn muốn làm anh hùng, muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, làm mọi người nhìn lên......
Lúc hắn tuổi trẻ có sức cầm, lại là đồ trẻ trâu, cũng không tiếc mệnh, thật đúng là lăn lộn ra một chút danh tiếng mỏng cùng mấy huynh đệ.
Thật ra khi đó hắn đã cảm thấy có chút mệt mỏi, có chút sợ, nhưng vẫn nghẹn một cỗ sức lực không chịu thua:
Những lời hùng hồn lập xuống khi rời nhà ấy vẫn quanh quẩn bên tai, hắn chưa nổi danh......
Cho nên đương lúc ngẫu nhiên gặp được đồng bọn thơ ấu, đối phương giống như tất cả những người hướng về giang hồ vậy, tràn đầy tò mò dò hỏi "Giang hồ là thế nào, liệu có rất đáng sợ hay không?", Khang tam gia đáng xấu hổ mà nói dối.
Lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, sĩ diện hão, không hề suy xét qua hậu quả, cắn răng trả lời:
"Giang hồ rất tốt."
Lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu, lại chưa từng nghĩ tới đối phương thế mà lại tin như vậy, sau đó bỏ xuống gia nghiệp, nghĩa vô phản cố vào giang hồ.
"Ta muốn trở nên nổi bật giống Khang đại ca vậy, các ngươi chờ ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta muốn cho các ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý!"
Sau đó, tiểu tử tên Phương Bằng kia rốt cuộc không về nữa......
Lúc biết được tin này, Khang tam gia đang nằm trên giường bệnh: Hắn mới vừa mất đi một chân, cũng vĩnh viễn mất đi mấy huynh đệ kết nghĩa.
Bình sinh nói dối lần đầu, lại gây thành đại họa.
"Ta muốn giống Khang đại ca vậy......"
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Ta là tội nhân, từ đầu đến cuối Khang tam gia đều cho rằng như thế.
Giang hồ là chốn ăn người, không chứa được máu thịt tầm thường.
Có lẽ lúc trước, hắn vốn không nên bước ra một bước kia......
Khang tam gia dỗ lão thái thái về phòng đút chén cơm nóng, lại hỗ trợ chải vuốt mái đầu bạc phơ đến chỉnh chỉnh tề tề, đun nước ấm rửa tay rửa mặt, bôi dầu thoa thay bà ấy.
Trời quá lạnh, người già vốn là da thịt khô ráo, nếu không che chở cẩn thận, tất phải bị đông lạnh ra vết máu.
Đào Hoa không quá muốn những củi lửa kia, cho nên không có động, chỉ trầm mặc nhìn hắn chăm sóc nãi nãi.
Nhà "nhi tử" tới, cảm xúc của lão thái thái rất cao, bảo ăn liền ăn, bảo ngồi liền ngồi, còn sờ soạng đi mở cửa tủ, "Ta có lưu kẹo mạch nha viên cho Bằng Bằng a......"
Giống như có một cục bông ướt chặn nơi cổ họng Khang tam gia vậy, trướng đến phát đau, làm hắn cơ hồ là một chữ không nói không nên lời.
Hắn phảng phất chẳng thể nào ở trong phòng thêm nữa, nơi này có một loại ôn nhu đáng sợ, làm người ta tuyệt vọng.
Ôn nhu này giống như dây thừng, quấn quanh hắn chặt chẽ, cơ hồ hít thở không thông.
Khang tam gia như là trốn chạy mà chạy vội vào trong sân, đỡ tường đứng một lát, lúc này mới đi ra ngoài dỡ hết củi lửa xuống, nhét đầy cả phòng chất củi, bắt Đào Hoa nhóm lửa làm nóng giường đất, chính hắn thì khập khiễng đi vào sân, giặt giũ sạch sẽ phần xiêm y còn dư lại.
Sau khi làm xong hết thảy những cái đó, hắn cũng chẳng quay đầu lại mà rời đi.
Thật ra khi nhìn thấy nơi này, Bạch Tinh sớm đã biết Khang tam không có uy hiếp gì với mình, cũng không có ác ý.
Nhưng vận mệnh chú định phảng phất có một cỗ ma lực thần kỳ vậy, bảo nàng lại đi theo suốt một đường.
Khang tam gia còn chưa về nhà, hắn lập tức đi hiệu thuốc trên Trung Đại Đạo, một hơi lấy cả đống thuốc mỡ trị nứt da, lại đi sạp thịt cắt mấy cân thịt, lúc này mới về lại Phương gia.
Mà khi hắn lại lần nữa chuyển vào ngõ nhỏ, Phương lão thái thái lại lần nữa ngồi trở lại ngoài cửa, tại vị trí giống nhau lấy vị trí giống nhau, một lần lại một lần, kỳ vọng đầy cõi lòng hỏi người đi đường qua lại:
"Là Bằng Bằng sao?"
Bàn tay cầm gói thuốc của Khang tam gia căng thẳng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Cuối cùng, lúc rời khỏi Phương gia, Khang tam gia vẫn thẳng sống lưng như cũ, nhưng ở Bạch Tinh xem ra, đó rõ ràng là một cái xác không hồn.
Một chân thấp một chân cao, lảo đảo lắc lư, nếu không có Bạch Tinh chọc một chút ở kế bên tại trên đường, hắn cơ hồ phải lập tức rớt xuống mương ven đường rồi.
Khang tam gia không hỏi đối phương vì sao lại đi theo mình, sức lực cả người hắn đều như đã chẳng còn, tìm một chỗ chân tường gần đó, dựa lên, chậm rãi trượt xuống.
Bạch Tinh bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, cũng có chút tịch mịch, vì thế ma xủi quỷ khiến mà đi qua, cách cỡ chừng 1 bước, cũng học bộ dáng của hắn mà dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Một già một trẻ cứ vậy mà ngồi xổm, đắm chìm vào trong ánh nắng sau ngọ, ngơ ngẩn phát ngốc.
Gió trong thị trấn rất nhỏ, thổi tới trên mặt thấy mềm mại, cũng không tới xương.
Giống đôi tay ôn nhu của mẫu thân, từng lần một an ủi kẻ lang thang vết thương chồng chất.
Khang tam gia không mở miệng, nhưng cũng không đuổi Bạch Tinh đi.
Hắn tựa hồ đã hoàn toàn không để bụng vụ mất mặt.
Nói tới buồn cười, thứ hắn đã từng để ý nhất, giờ lại thành thứ không đáng giá tiền nhất......
Tâm tư của người Đào Hoa trấn rất đơn giản, cuộc sống cũng rất đơn giản, trong cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ chưa bao giờ trải qua máu tanh mưa gió gì, cũng không nên có hồi ức như vậy.
Cho nên Khang tam gia không dám nói, không dám nói với bất luận kẻ nào.
Mà những hồi ức quá khứ thảm thiết đó lại sẽ không biến mất, ngược lại sẽ bị thời gia cọ rửa từng lần một: Mỗi khi hắn càng muốn quên, những chuyện đó phảng phất càng thêm rõ ràng.
Nhưng nàng ta không giống.
Nàng ta đến từ chính giang hồ, cái hắn trải qua, nàng đều hiểu.
Thậm chí không cần phải nói cái gì, Khang tam gia liền cảm thấy mình được lý giải, an ủi.
Một già một trẻ, thần kỳ mà thực hiện cộng minh.
Bọn họ cứ ngồi xổm như thế, trầm mặc, không tiếng động mà nhìn theo mọi người tới rồi đi trước mắt.
Tới gần cuối năm, trấn trên đặc biệt náo nhiệt, nhưng cái góc này lại như vẽ riêng ra một cái vòng nhỏ hẹp thần kỳ vậy, vứt bỏ hết tất cả những to tiếng ồn ào bên ngoài.
Từ mặt trời ngả về tây ngồi xổm đó đến khi nó càng nghiêng, cái bóng trên đất bị kéo dài từng chút một, xoay nửa cái vòng trên mặt đất, cuối cùng dần dần hòa hợp thành một thể với màn đêm buông xuống.
Đèn đuốc rực rỡ mới lên.
Có cửa hàng phụ cận điểm đèn lớn, đánh ra một vòng lại một vòng sáng sắc cam vàng.
Những vòng sáng nhuộm dần ra trong bóng đêm nhàn nhạt, tính luôn cả tiếng vui cười của các bá tánh bình thường, đưa cái bóng trên mặt đất trở về một lần nữa.
Nhưng bởi vì vòng sáng quá nhiều, ngược lại là làm cho các bóng dáng lung tung rối loạn, nằm trên mặt đất, giống như con nhím kéo dài ra từ dưới chân người.
"Giang hồ không phải chỗ tốt," Thật lâu sau, Khang tam gia rốt cuộc mở miệng, hắn lặp lại lời này vô số lần, "Ngươi là đứa trẻ thông minh, nếu lòng sinh ý muốn lùi, không ngại tính toán cho sớm, miễn cho......"
Hắn không có nói tiếp, chỉ là cúi đầu nhìn cái chân gãy kia, nhẹ nhàng sờ sờ.
Miễn cho ngày sau hối hận.
Khang tam gia tuy chưa hết lời, nhưng hắn cảm thấy Bạch Tinh chắc chắn có thể hiểu.
Có mấy lời, vốn không cần phải nói ra.
Bạch Tinh chậm rãi chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Ngươi giết người nhà hắn?"
Vấn đề này quá mức huỵch toẹt, làm người ta không cách nào lảng tránh.
Thật ra nàng vốn cũng không hiểu những cái cong cong vòng vòng đó, không rõ vì sao chuyện vốn là dăm ba câu có thể nói rõ ràng, có người một hai phải làm cho hoa hòe lòe loẹt.
Thật giống như một con chim vậy, thả nó bay đi không phải được rồi sao?
Nhưng có người càng không, càng muốn tròng lên áo ngoài phức tạp nặng nề cho chim......
Khang tam gia khó được không có lảng tránh, có lẽ chuyện hôm nay đã làm hắn kiệt sức.
Giọng hắn khàn khàn nói: "Người đọc sách có câu nói, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết......!Là ta sai."
Hắn giống như đột nhiên liền lắm lời lên, bắt đầu lải nhải kể chuyện năm dó, lời lẽ hỗn loạn lộn xộn, nhưng Bạch Tinh đều nghe hiểu.
Vì thế nàng cảm thấy càng mê hoặc, "Nhưng đó vốn không phải chuyện liên quan đến ngươi mà, ngươi thật sự là kỳ quái quá."
Vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ*, lúc Phương Bằng kia làm ra quyết định cũng đã hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn không phán đoán được lợi hại được mất sao?
*: Ý nói việc không phải do mình quyết định được.
Từ lúc còn rất nhỏ, nghĩa phụ đã từng dạy dỗ nàng, "Trong một đời người sẽ làm ra lựa chọn rất nhiều lần, mỗi loại lựa chọn lại có thể mang đến vô số loại hậu quả, có thể là tốt, cũng có thể là không tốt.
Nhưng khi ngươi quyết định sải ra một bước kia ấy, nên rõ ràng, đường là tự mình đi ra, không trách được người khác."
Đạo lý mà nàng rõ ràng ngay từ khi nhỏ, chẳng lẽ có người thế mà không biết sao?
Nhưng Khang tam gia lại không cho rằng như vậy.
Cả đời hắn không có rất có lỗi với người khác, ngay cả nói dối cũng khinh thường nói, cố tình là một lần đó, duy độc có lần đó, lại gián tiếp hại chết người.
Phương Bằng tín nhiệm hắn như thế, hắn cô phụ tín nhiệm của đối phương.
Cho nên hắn chỉ có thể sám hối, chỉ có thể chuộc tội, chỉ có như vậy mới có thể làm trong lòng hắn dễ chịu một chút.
Nếu ngay cả điểm này cũng không làm, như vậy nửa đời trước của hắn, cái gọi là điểm mấu chốt mà nửa đời trước hắn cố chấp mà thủ vững kia, lại tính là cái gì?
Bạch Tinh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ, "Cho nên ngươi cảm thấy mình là yêu tinh hại người, là phế vật, nên mới có thể rõ ràng là muốn gặp, rồi lại liều mạng trốn tránh nữ nhân bán đậu hủ kia sao?"
Ầy, mấy cái người gọi là người lớn kia thật sự phiền quá à!
Khang tam gia: "......"
Hắn đột nhiên cảm thấy nơi ngực nghẹn đau một trận, giống như bị ai lấy dao nhỏ hung hăng chọc mấy chục chọc liên tiếp vậy, máu chảy đầm đìa.
Nhân tiện, trên mặt lại nóng bỏng rát.
Thấy hắn không phủ nhận, Bạch Tinh tiếp tục mặt vô biểu tình nói: "Vậy ngươi rốt cuộc có thích người ta hay không? Nếu không thích, trực tiếp cự tuyệt không phải được sao!"
Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ của nàng đều nhăn túm lại, lại hiện ra cái loại ghét bỏ mà Khang tam gia quen mắt này:
Y ~ ta thấy ngươi thật sự là hư a!
Khang tam gia: "......"
Thích thì thế nào, không thích thì thế nào chứ? Hắn hiện giờ là một kẻ tàn phế, là một tội nhân, vốn không nên liên lụy những người khác nữa......
Chỉ là, đây......!Chuyện cảm tình, nào có dăm ba câu là nói rõ được!
Hắn cảm thấy lời đối phương chính là ngụy biện, nhưng cố tình lại không tìm ra lý do để phản bác.
Nói đến cũng kỳ, khi quẫn bách mãnh liệt khuếch tán tới ấy, cảm giác chịu tội vẫn luôn như tằm ăn lên của hắn thế mà lại thần kỳ giảm bớt đi rất nhiều.
"Bạch cô nương?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ con phố đối diện, làm hai người lâm vào cục diện bế tắc đồng thời quay đầu dòm qua.
Là Mạnh Dương.
Chàng cầm một ngọn đèn, chậm rì rì đi dọc theo con đường, vừa đi vừa rất nhỏ giọng mà gọi.
Chàng tựa hồ nôn nóng mười phần, một đường đi một đường tìm, nhưng lại sợ quấy rầy đến những người khác, cho nên tần suất gọi rất cao, nhưng âm điệu lại rất thấp.
"Bạch cô nương?" Đèn lồng dần dần tới gần.
Tất cả chung quanh đều là bá tánh trở về nhà, hoặc tốp năm tốp ba nói nói cười cười, cùng nắm tay nhau đi về phía quán ăn ven đường, chọn lựa mỹ thực ái mộ, hưởng thụ niềm vui gia đình khó có được sau khi kết thúc một ngày.
Mạnh Dương cứ vậy mà cô đơn chiếc bóng, xách theo đèn lồng nho nhỏ, xuyên qua đám người mà đến.
Mà lúc này, Khang tam gia cũng bị ba lời hai câu của Bạch Tinh kích thích đến sắp hộc máu.
Tuy tình huống xác thật là cái tình huống như thế, nhưng chỉ cảm thụ trong lòng một cách đơn thuần với có người đĩnh đạc nói huỵch ra trước mặt ngươi......!Loại cảm giác này thật sự chênh lệch không nhỏ.
Hắn hiện tại thậm chí cũng chả rảnh lo tự oán tự ngải để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ một lòng một dạ muốn đuổi cái tiểu hỗn đản này đi.
Gì mà cộng minh, gì mà lý giải kỳ dị giữa khách giang hồ, quả nhiên tất cả đều là ảo giác của mình đi!
"Ở đây!" Thấy Bạch Tinh không lên tiếng, Khang tam gia thật sự không nhịn được, dứt khoát trực tiếp đỡ tường đứng dậy, gọi một tiếng về phía Mạnh Dương, "Chỗ này!"
Ngồi xổm quá lâu, chân đều đã tê rần, hắn còn lảo đảo vài bước.
Nhưng cái này chẳng thể ngăn cản quyết tâm tiễn người đi ngay lập tức của hắn chút nào.
Liền thấy đầu của Mạnh Dương lắc lư trái phải trong bóng đen một trận, lúc này mới khóa chắc vị trí của Khang tam gia, lại theo đó chú ý tới Bạch Tinh bên chân hắn, vội vàng chạy tới, "Tam gia, Bạch cô nương, sao các ngươi lại ở đây vậy?"
Bạch Tinh đứng dậy y như một mũ nấm từ từ nhú lên, bình tĩnh nói: "Hắn tìm ta tâm sự."
Nói rồi, còn dùng biểu tình hận sắt không thành thép mà liếc mắt ngó Khang tam gia một cái, lại như ông cụ non mà thở dài.
Uầy, thiệt không để người ta bớt lo!
Khang tam gia: "......"
Ta tin ngươi cái quỷ!
Rõ ràng là tiểu nha đầu ngươi đây theo dõi ta!
Tầm mắt Mạnh Dương quét qua quét lại mấy cái giữa hai người, xác định không có dấu vết động thủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu xì xà xì xồ nói chuyện: "Buổi chiều ta đi nhà Vương đại nương trả xe lừa, bà ấy lại cho ta chút bột kê, có cỡ chừng bốn năm cân đó, ta chuẩn bị làm bánh đường chiên dầu......"
Thật ra chàng đã chuẩn bị xong xuôi các nguyên liệu rồi, nhưng Bạch Tinh lại trước sau chẳng thấy bóng người.
Lúc mới đầu chàng là kiên nhẫn chờ ở nhà, nhưng chờ trái cũng không về, chờ phải cũng chẳng thấy, lúc này mới dần dần nôn nóng lên.
Bạch cô nương là đột nhiên đến Đào Hoa trấn, thế thì hiện tại, có phải nàng lại đột nhiên rời đi hay không?
Cái ý niệm này vừa xuất hiện liền làm chàng khiếp sợ, chàng lại nhớ tới những chuyện trong chốn giang hồ mà Khang tam gia từng nói, rốt cuộc ngồi không được, liền đi ra tìm.
Dọc theo con đường này trong đầu chàng đều lộn xộn cả, phần phật xuất hiện ra rất nhiều ý niệm, có ấm ức vì đối phương không từ mà biệt, có khổ sở vì mất đi đồng bọn, còn có sợ hãi đối với cô độc ngóc đầu trở lại......
Chàng không muốn một mình.
Nếu, nếu Bạch cô nương đi rồi......!Chàng thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Cái gì là bánh đường chiên dầu?" Giọng nói Bạch Tinh vang lên giống với mỗi ngày trong quá khứ, "Ăn ngon chứ?"
Cô độc cùng khổ sở mãnh liệt mà đến từ tứ phía đều đột nhiên im bặt vào giờ phút này, như thủy triều rút đi dưới màn đêm, Mạnh Dương bỗng nhẹ cả người, một loại sung sướng xưa nay chưa từng có thổi quét toàn thân.
Bạch cô nương còn chưa đi nha!
Chàng gật đầu thật mạnh, "Ngon nha! Ta chuẩn bị hai loại nhân là đậu đỏ nghiền với đường đỏ nước gừng đó, ngươi thích loại nào?"
Bạch Tinh phi thường nghiêm túc mà suy tư một lát, quyết đoán nói: "Đều muốn!"
Mạnh Dương cười ha hả vài tiếng, gật đầu, "Được thôi được thôi......"
Khang tam gia bị lãng quên ở đằng sau: "???"
Ta đây một người to như vậy các ngươi không nhìn thấy sao?
Mắt thấy hai người kia vai kề vai đi ra ngoài mười mấy bước, Mạnh Dương bỗng lại đứng lại, xoay người, xa xa chắp tay với hắn.
Khang tam gia sửng sốt, vẫy vẫy tay.
Được được, nhanh nhanh đi đi.
Bạch Tinh với Mạnh Dương dọc theo con đường từng đi qua đi về nhà, dọc theo đường di, người sau đều đang thao thao bất tuyệt mà kể những mỹ thực có thể dùng bột kê làm.
Bạch Tinh dần dần từ nước miếng chảy ròng lúc bắt đầu, cho tới chết lặng của hiện tại.
Nàng cảm thấy đối phương nói nhiều đến có chút khác thường.
"Bạch cô nương, ngươi sẽ đi sao?"
Phạm vi mà đèn lồng có thể chiếu đến thật ra là rất có hạn, lúc này Mạnh Dương đang trên bậc thang, liền có hơi không thấy rõ biểu tình của Bạch Tinh ở phía dưới.
Bạch Tinh không có lập tức trả lời, nàng tựa hồ đang nghiêm túc tự hỏi, qua một hồi lâu mới nói: "Ta cũng không biết."
Nàng thích nơi này, thích cuộc sống hiện tại, nhưng chuyện giang hồ luôn thay đổi trong nháy mắt, ai có thể đoán trước được chuyện ngày mai chứ?
Hơn nữa, lang bạt giang hồ tìm kích thích là sẽ nghiện, sẽ trúng độc, trước khi đụng cho vỡ đầu chảy máu, không ai nguyện ý chủ động rời đi.
Nàng cũng là như thế.
Cho dù giờ phút này thích cuộc sống bình tĩnh, nhưng về sau thì sao? Nàng không dám bảo đảm.
Đáp án trong dự kiến, Mạnh Dương thoáng có chút khổ sở.
Là bởi vì tiểu đồng bọn ở chung rất vui tùy thời có khả năng rời đi sao? Hình như là vậy, lại như là không được đầy đủ.
Thậm chí ngay cả chính chàng cũng không rõ ràng lắm những khổ sở kia đến tột cùng là do đâu.
Bàn tay cầm đèn lồng của chàng nắm thật chặt, lại mang theo vài phần vội vàng hỏi: "Thế, thế nếu có một ngày ngươi phải đi, có thể nói cho ta trước không?"
Bạch Tinh ngây dại, hiển nhiên chưa từng gặp được vấn đề cùng loại.
Khách giang hồ tụ tán vội vàng, chia ly cũng có khả năng là vĩnh biệt, nàng vào giang hồ không được mấy năm, bạn tốt tri tâm ít ỏi chẳng có mấy, chưa bao giờ có ước định như vậy với người khác.
Nàng theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng trong lúc vô ý thoáng nhìn vào đôi mắt bị bao phủ dưới ánh sáng đèn lồng của Mạnh Dương ấy, lại thần kỳ mà dừng lại.
Đôi mắt kia đen láy, trong đó giống như khảm một tầng sáng bóng mượt, có chờ mong cũng có thấp thỏm, phảng phất chỉ cần mình cho ra một đáp án phủ định, chủ nhân của đôi mắt sẽ liền bị bi thương nuốt hết ngay lập tức.
"Được." Nàng gật đầu.
Đây là một chữ, cũng là lời hứa đáng ngàn vàng của đao khách.
Mạnh Dương cơ hồ là vui hẳn lên có thể thấy được bằng mắt thường, chàng trước nay chính là một người rất dễ thỏa mãn.
Nhân sinh đằng đẵng, tiền đồ không cách nào đoán trước, nhưng mà hàng xóm nguyện ý báo cho mình khi phát sinh biến động, đây chẳng lẽ không phải chuyện rất đáng được ăn mừng sao?
Chàng cười phun ra hờn dỗi nghẹn đã lâu, trên người lần nữa dào dạt ra vui sướng, "Bạch cô nương, chúng ta tới nổ bánh đường nào!"
Mấy chữ vô cùng đơn giản, nháy mắt đã kéo Bạch Tinh từ giang hồ thê lương hung hiểm về lại nhân gian tràn ngập hơi thở khói lửa.
Ôn nhu cỡ nào a.
Cũng coi như trời xui đất khiến, vốn dĩ Mạnh Dương thấy Bạch Tinh rất thích bánh bao đậu đỏ nhà trưởng trấn, liền chuẩn bị tự mình làm một ít, cho nên sáng nay trước lúc ra cửa đã ngâm một ít đậu đỏ.
Không nghĩ tới Vương đại nương lại cho bột kê, vì thế chàng lại lâm thời quyết định sửa lại làm bánh đường chiên dầu.
Rốt cuộc bánh bao đậu đỏ đã ăn rồi, mà bánh đường chiên dầu còn chưa nha!
Bản thân bột kê có tính dính, người phương bắc thường xuyên dùng nó để làm các loại điểm tâm bánh ngọt có nhân hoặc không có nhân, nếu mà cho nhân, phần lớn là nhân đậu đỏ.
Trong quá trình chờ đợi Bạch Tinh về nhà, Mạnh Dương đã nấu đậu đỏ nghiền xong xuôi rồi.
Bởi vì đặc tính dẻo của bột kê, bánh đường có yêu cầu tương đối hà khắc với nhân đậu đỏ, cho nên chàng không chỉ lặt ra hết tất cả vỏ đậu đỏ, còn sàng nhân đậu đỏ qua hai lần, đập vụn hết thảy những viên đậu có khả năng còn sót lại, bảo đảm vị như sa tựa mật.
Cục bột thì trước lúc ra cửa đã chuẩn bị xong rồi, chàng nặn chúng nó thành một đám những nắm bột lớn nhỏ xấp xỉ, nhẹ nhàng dùng chày cán bột cán từng tấm vỏ bột rắn chắc.
Dùng cái muỗng múc một chút nhân cho vào, sau đó thu nhỏ miệng lại, cẩn thận mà nặn thành một cái bánh có nhân.
Sau khi làm mấy cái như thế, chàng lại cảm thấy có chút không thú vị, lập tức linh cơ vừa động, nặn ra mấy con cá nhỏ.
"Hằng năm có dư nha*!" Chàng quay đầu lại, nói với Bạch Tinh đang chống cằm nhóm lửa bên cạnh.
*: chữ ngư và dư trong tiếng trung đọc giống nhau, đều là Yú.
Cá nhỏ có hơi giống cái loại mà bọn họ ăn ban ngày kia, bụ bẫm, rất là ngây thơ chất phác.
"Muốn A Hôi!" Bạch Tinh phi thường bá đạo mà yêu cầu.
"Ặc." Mạnh Dương có chút khó xử, lại không đành lòng làm nàng thất vọng, căng đủ dũng khí nói, "Thế, thế ta thử xem xem nha......"
Một lát sau, Bạch Tinh nhìn thứ đồ trong tay chàng, sau khi trầm mặc một lúc lâu, "Lừa."
A Hôi mới không xấu như vậy.
Mạnh Dương uể oải nói: "Thật xin lỗi......"
Là ta vô dụng!
Chảo dầu đã đun nóng được 5 thành, bánh đường mới vừa bỏ vào đã liền bị bong bóng dầu màu vàng nhạt bao vây ngay lập tức.
Bọn chúng tựa như từng con thuyền nhỏ, bị dầu nóng ôn nhu mà nâng lên, sau đó chậm rãi phồng lên.
Trước khi gặp được Bạch Tinh, thứ đồ xa xỉ yêu cầu phí lượng lớn dầu ăn giống như bánh đường chiên dầu này đây, Mạnh Dương quanh năm suốt tháng đều không thấy làm được một lần.
Nhưng giờ hết thảy đều bất đồng, chàng thích ở bên hàng xóm, càng thích ngắm mặt mày cong lên và đáy mắt phiếm ánh sao của nàng khi ăn được đồ ngon.
Không, ánh sáng trong mắt nàng, xa xa động lòng người hơn bầu trời đầy sao.
Chủ nhân của ánh sao đầy mặt tò mò nhìn chảo dầu, nhìn những cái bánh ngọt vốn dĩ là bẹp dần dần bành trướng, từng chút một phát triển thành cái bụng to như ếch xanh vậy.
"Sẽ nổ mạnh!" Nàng hoảng sợ nói.
"Sẽ không," Mạnh Dương đã định liệu trước mà lật mặt, "Nổ chậm với lửa nhỏ, chờ không lâu lắm là lúc có thể vớt ra, sau khi để nguội sẽ liền bẹp xuống."
Bạch Tinh ồ một tiếng, liền cảm thấy thật thần kỳ.
Qua một lát, nàng tận mắt chứng kiến kỳ tích:
Bánh đường bị nổ đến tròn vo, thật sự như lời Mạnh Dương nói, lại từng chút rụt trở về!
"Nhỏ rồi!" Nàng kinh ngạc cảm thán nói.
"Đúng không?" Mạnh Dương đắc ý nói.
Đồ chiên dầu rất nóng, tuyệt đối không thể ăn ngay.
Đặc biệt là trong bánh đường còn có nhân, chẳng sợ phần vỏ thấy hơi lạnh rồi, bên trong vẫn nóng bỏng như dung nham như cũ.
Nếu không quan tâm mà cắn một phát, những vật nhỏ đó sẽ liền gắt gao bám trong khoang miệng non mềm: Miệng đều phải tróc da đó!
Mạnh Dương rất có kinh nghiệm với vụ này, chàng giống như một vị tướng quân bày mưu lập kế, thường thường trải lòng bàn tay lên trên bánh đường, biểu tình chăm chú mà trịnh trọng, bình tĩnh mà phán đoán thời cơ.
Bạch Tinh sớm đã chuẩn bị xong xuôi chén đũa, lăn qua lộn lại hỏi vô số lần "Được chưa?"
"Chưa được nha."
Chờ Mạnh Dương trả lời đến lần thứ 15, đáp án rốt cuộc từ "Lại chờ một chút" biến thành "Được rồi!"
Nàng gấp không chờ nổi mà gắp một cái.
Xông vào mũi đầu tiên là hương dầu, mặt ngoài của bánh đường kia thế mà vẫn là xốp giòn! Răng rắc xuống một miếng, gấp gáp đi đến tiếp đó là bột kê non mềm đến cực điểm, mà cũng thơm nức đến cực điểm.
Ai có thể nghĩ đến bộ phận nương tựa ở bên nhau, thế mà sẽ có hai loại hương vị hoàn toàn bất đồng chứ? Kinh hỉ cỡ nào nha!
Vỏ bột nóng hầm hập vừa mềm vừa trơn, hơi hơi kéo, có thể kéo ra rất dài đó!
Giống như đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi, Bạch Tinh không ngừng gia tăng khoảng cách giữa đũa và miệng, nối tiếp ở giữa rõ ràng là một nhịp cầu bột kê.
Cuối cùng, nhịp cầu đứt gãy, Bạch Tinh hút sâu một hơi, "Xuýt hà hà ~", phần bột bị cắt đứt liền đánh đu, ngoan ngoãn chạy vào miệng nàng.
Nhân bánh đậu tinh tế cực kỳ, là vị hoàn toàn bất đồng với bánh bao nhân đậu đỏ mà Lưu nãi nãi tặng trước đó, thậm chí ngay cả hương vị cũng có khác biệt rất nhỏ đó.
Còn có đường đỏ, nàng cũng không biết đường đỏ cho thêm nước gừng lại ngon như vậy!
Có một tia cay, cũng không có xộc lên như ớt cay vậy, mà là dọc theo yết hầu, nhu hòa lại kéo dài mà cọ rửa ngũ tạng lục phủ.
Nàng há to miệng, cả bột bánh hơi xốp lẫn nhân hơi nóng, cắn xuống một miếng.
Ăn ngon thật!
Thấy Bạch Tinh váng dầu đầy miệng lại hốt cái thứ 3, Mạnh Dương nhịn không được mà nhắc nhở: "Cái này không dễ tiêu hóa nha, chỉ có thể ăn no bảy phần."
Bạch Tinh chớp chớp mắt, rất mau đã ra kế sách ứng đối, "Ta có thể luyện đao pháp một lần rồi lại ngủ."
Mạnh Dương: ".......!Được thôi."
Chỉ đơn thuần ăn thực phẩm chiên dầu sẽ dễ ngấy, Mạnh Dương liền y như ảo thuật mà lấy ra một cái bình sứ thô nhỏ, khi vừa mở ra, liền có một cỗ hương thơm thanh thanh chua ngọt khuếch tán ra.
Bạch Tinh ăn trong miệng nhìn trong bình, duỗi dài cổ ghé mắt nhìn, mồm miệng không rõ nói: "Cái gì vậy?"
"Sốt mứt hạnh chua." Mạnh Dương cười tủm tỉm mà bỏ thêm một muỗng mứt trái cây vàng tươi vào trong mỗi cái chén chứa đầy nước ấm, "Pha nước uống rất ngon đó!"
Dừng một chút lại nói: "Còn có không ít sơn tra đâu, nếu mà ngươi thích mứt trái cây, ta có thể sên một chút mứt sơn tra nha, dù cho chỉ có quét lên màn thầu cắt miếng cũng ngon đó!"
Dùng muỗng sứ trắng nhỏ nhẹ nhàng quấy, mứt hạnh chua thành cục rất nhanh đã tan, hương thơm chua ngọt phóng thích ra, đồng thời cũng nhuộm nước trong thành màu vàng nhạt.
Trong nước nhè nhẹ di động từng đợt từng đợt thịt hạnh nè!
Những đường gân trên thịt hạnh kia theo gợn nước di động trên dưới, linh động đáng yêu, quả thực còn cơ linh hơn cá nhỏ trong nước đá mấy phần.
Bạch Tinh ôm chén uống nước hạnh chua, quả nhiên vào miệng chua ngọt, lại là một phong vị bất đồng khác với cơm nắm chiên ăn vào ban ngày, cảm giác dầu mỡ chiếm cứ khoang miệng cùng thực quản vừa nãy nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Nàng cảm thấy mình còn có thể ăn được nhiều á!
Nhìn Bạch Tinh ôm chén xì hà xì hụp uống, Mạnh Dương hưng phấn nói: "Hôm nay lúc ta ra ngoài tìm ngươi, phát hiện trên chợ có bò sữa á, ngày mai có thể mua một chút sữa bò tươi về, làm sữa đông* hạnh nhân, sữa đông hạch đào nha!"
*: chữ 酪 – tô này là chỉ thực phẩm làm từ sữa nấu đông lại, nó còn được gọi là phô mai của trung quốc, nên mình sẽ để tên món là sữa đông.
Lấy sữa bò làm nguyên liệu, có rất nhiều mỹ vị không đếm được! Sao có thể bỏ lỡ?.