TIỂU THƯ SINH SÁT VÁCH



Tỏi ngâm đường tốt nhất là dùng củ tỏi tươi mới vừa đưa ra thị trường, có điều phơi khô rồi cũng làm được, chỉ là hơi phiền toái chút.

Thư sinh trước hết là rửa sạch sẽ những củ tỏi đó, dụng tâm chọn lựa ra những tép mượt mà no đủ không có dấu vết va chạm, lưu lại mấy tầng vỏ hơi mỏng rồi dùng nước trong ngâm nở.

Hiện giờ thời tiết lạnh, áng chừng phải ngâm một hai ngày mới có thể tiến hành bước tiếp sau.

Tuy rằng hết mưa rồi, nhưng nước trên mặt đất chưa khô, đường núi khó đi, cũng không thích hợp lên núi đốn củi, cho nên thư sinh quyết định tiếp tục viết thoại bản* trước đó.

*: nó là tiểu thuyết đó, nhưng theo cách gọi cổ.

Người đọc sách mà viết thoại bản gì gì đó, truyền ra tất phải bị mắng là tri thức quét rác, nhưng có cách nào đâu? Chàng cũng phải sống nha.

Không ít văn nhân trước lúc chưa thi đậu tiến sĩ sẽ liền đi các nơi dạy học, nhưng mà đại khảo* 3 năm một lần, một lần mới có 300 người là tiến sĩ, người thi không đậu thật sự là hơi bị nhiều chút, cạnh tranh dạy học quá mức kịch liệt.

*: cái từ này có lúc được dùng để chỉ cuộc thi thăng chức của các quan lại (theo mình tra là 10 năm 1 lần), nhưng nó còn dùng để chỉ cuộc thi đi làm quan, ai đọc cổ đại nhiều chắc biết nhỉ, là cái cuộc thi cho ra trạng nguyên bảng nhãn thám hoa và nhiều tiến sĩ đó, cái cuộc thi này là 3 năm 1 lần; mà giờ vào thời hiện đại, cái từ đại khảo này là dùng để chỉ cuộc thi cuối kỳ đó.

Chàng đọc sách từ nhỏ, nhưng người lại không thể tham gia khoa cử nên không có công danh, đừng có nói tiên sinh dạy học tư nhân cho những nhà phú quý kia, dù cho là những chỗ tư thục, công học kia, cũng không quá nguyện ý thuê.

Thu nhập từ chép sách lại không cách nào duy trì cuộc sống, ngày nào đó mấy năm trước, chàng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bắt đầu viết thoại bản.

Chỉ là thoại bản mà chàng viết cũng không phải đặc biệt dễ bán, 1 năm cũng chẳng qua là cỡ 10 lượng bạc, bởi vì thế nhân đều thích xem tài tử giai nhân, nhưng mà chàng viết chính là yêu ma quỷ quái.

Chưởng quầy sạp sách không chỉ một lần nói với chàng, ngươi viết yêu ma quỷ quái chả sao cả, nhưng mà mấy thứ kia sao có thể là tốt chứ? Bá tánh không yêu xem nha, phải hàng yêu trừ ma mới thú vị mà.

Thư sinh không quá cao hứng, cũng không phục, nếu người có tốt xấu, thì thế vì sao yêu ma quỷ quái lại nhất định phải là xấu chứ? Ngươi lại chưa từng tiếp xúc với bọn họ, dựa vào cái gì mà kể như vậy? Không khỏi quá không công bằng.

Chẳng qua Đào Hoa trấn là một địa phương nhỏ, dân phong thuần phác, giá hàng cũng không cao, tự chàng trồng rau, nuôi gà vịt, tính toán tỉ mỉ mà sống, một năm 10 lượng bạc thậm chí còn không xài hết.

Vào lúc thư sinh mới vừa viết đến hồ yêu cứu một đôi mẹ con gặp nạn, bỗng nghe thấy một tiếng mở cửa phòng kẽo kẹt, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.


Không phải nhà mình.

Chàng sửng sốt, là cách vách!
Trên cái con phố này đều là tiểu viện nhị tiến với cấu tạo giống nhau, bởi vì chỗ chàng ở chính là góc đường, nên mặt đông là không có nhà ai, nhưng phía tây vẫn luôn để không.

Chỉ là hôm nay, có động tĩnh.

Chàng có chút cao hứng, đồng thời cũng có chút khẩn trương, nghĩ nếu hàng xóm không dễ sống chung thì nên sao cho phải?
Chờ lúc chàng phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện chính mình nghiêng người, dựng lỗ tai nghe góc tường, không khỏi có chút đỏ mặt.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, loại hành vi này thật sự quá không phải người đọc sách.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng thư sinh vẫn là theo bản năng mà nín thở ngưng thần, cơ mà hàng xóm mới lại mười phần an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe không quá lớn tiếng, thế cho nên cuối cùng thư sinh cũng nhịn không được mà bắt đầu hoài nghi, liệu có phải ngay cả tiếng mở cửa phòng kia cũng là ảo giác của mình hay không?
Sáng sớm hôm sau, thư sinh đi tới cửa hàng giao bản thảo sách mà tối hôm trước viết, lúc trở về đi ngang qua viện tử cách vách, thấy cổng viện đóng chặt, lại vẫn là nhịn không được mà nhìn nhiều mấy lần.

Cũng không biết tới ở là người nào, trừ bỏ một tiếng vào hôm qua kia, thế mà như là không có động tĩnh gì vậy.

Nghĩ đến đây, chàng nhanh chóng lắc đầu, vứt mấy cái ý niệm không nên có kia ra khỏi đầu.

Chuyện nhà người khác, chàng nào có thể tiện đi suy đoán lung tung chứ? Không tốt không tốt, thật sự không phải việc quân tử làm.

Hôm nay đi sạp sách lãnh được 1 lượng 2 đồng bạc, nhiều hơn ngày thường không ít, chưởng quầy cũng cao hứng thay chàng, còn tặng thêm vào một đao giấy*.

*: một dao là 1 xấp 100 tờ giấy, vào thời cổ đại, nó có thể là 25 hoặc 70 tờ.

Trên đường trở về, thư sinh quyết tâm, đi sạp thịt heo mua một bộ lòng với hai cây xương ống đánh vỡ, đánh một giác* rượu, quyết định bữa nay khao chính mình một bữa nho nhỏ.

*: giác này theo mình tra là cách gọi của thời cổ, 1 giác này cỡ 800ml thời nay nhé.


Mùi của lòng rất nặng, phi thường khó xử lý, lại chả có mỡ béo gì, người mua không nhiều lắm, cho nên giá cả tương đối rẻ, nhiều như vậy mà tổng cộng mới tốn có 5 tiền ba phân* bạc.

*: tiền ở đây ở hiện đại còn gọi là chỉ, 10 chỉ là 1 lượng; còn phần thì là 1/10 tiền (chỉ).

Trước mắt một ngày lạnh hơn một ngày, chẳng sợ thịt tạm thời ăn không hết, nhưng xoa một chút muối ăn trên da, treo dưới mái hiên hong gió cũng có thể bảo tồn rất lâu.

Chàng hừ tiểu khúc rồi hầm xương ống, sau khi nước sôi thì vớt bọt máu, thoáng bỏ thêm chút hành, gừng, tỏi với rượu vàng gia vị tăng vị ngon, rồi tiếp tục cho lửa hầm, lại đem một bộ lòng lặp đi lặp lại mà rửa sạch 10 lần, đông lạnh tới cả đôi tay đỏ rực.

Chờ rốt cuộc rửa sạch sẽ rồi, lúc này chàng mới đem tim gan tì phổi ruột non ruột già các thứ đều cắt xuống từng chút.

Mà lúc này, xương ống đã nấu được tầm tầm rồi, nước trong hũ sành cũng biến thành màu trắng nhạt với váng dầu nổi ở trên, đang ùng ục nổi bong bóng.

Thư sinh múc một muỗng ra nếm mặn nhạt, vừa vào miệng liền cảm thấy ngon đến đầu lưỡi đều muốn rớt xuống, lỗ chân lông trên người đều giãn ra theo.

Tủy xương màu trắng bị nấu ra đây, theo bọt nước di động trên dưới.

Đây chính là thứ tốt, chàng cẩn thận mà múc tới nuốt vào, dùng đầu lưỡi câu lấy chúng nó đánh mấy vòng trong miệng rồi mới nỡ nuốt xuống, quả nhiên vừa béo vừa mượt lại ngon.

Chàng không nhịn được mà dẫm loạn hai chân trên đất, mặt mày hớn hở, vui vẻ đến y như muốn bay lên ấy.

Diện tích của tiểu viện nhị tiến không lớn, nhưng ở một người là dư dả, thư sinh liền lấy sân trồng rau hết, như thế cũng có thể bớt chút chi tiêu.

Cuối thu đã đến, phương bắc trừ bỏ cải trắng củ cải cùng với khoai lang đỏ, khoai tây cất vào hầm thì cũng chẳng có rau xanh gì, chàng liền mỗi dạng đều lấy một chút cắt thành lát, chuẩn bị đợi chút nữa cùng nhúng lẩu với lòng heo.

Trời lạnh, nhúng lẩu là quá ư là thích hợp, vừa có thể ăn thịt vừa có thể ăn canh, thoải mái cực kỳ.

Canh xương ống hầm mỗi ngày hầm một lúc, có thể lấy làm nước kho bảo tồn rất lâu, ngày thường nấu mì, chan canh đều rất tốt.


Hôm nay nhúng lẩu, cũng chỉ cần múc mấy muỗng ra thôi, còn lại đều để đó tiếp tục nấu không.

.

Được tại || ТR UMtruyen.M E ||
Ăn cơm một mình không cần chú ý quá nhiều, thư sinh liền dọn băng ghế đến bên bệ bếp, cứ thế mà không gấp không vội xiên thịt bên bếp lửa.

Dưới đống tro bệ bếp có chôn một củ khoai đỏ thẫm, cũng không cần chêm củi vào, cứ như vậy mà dùng tro tàn chậm rãi nấu, chờ sau vào đêm liền đều mềm nát cả, ruột ấy quả thực có thể chảy ra nước mật đó.

Đến lúc đó lại phối với một chén canh xương hầm, lại là một bữa cơm chiều thơm ngọt.

"Có bạn từ phương xa tới, vui vẻ vô cùng......" Chàng lại đọc vài dòng thơ từ hay hợp với tình hình, cảm thấy mỹ mãn, gắp một đũa thịt tim lên ăn.

Kỹ thuật xắt đồ ăn của chàng không tồi, có lẽ là quanh năm suốt tháng bần cùng khiến cho kỹ thuật xắt đồ ăn của chàng không thể không tốt, tóm lại là tất cả mọi thứ đều cắt rất mỏng, cho nên cũng không cần nấu quá lâu.

Dùng đầu đũa nghiêng nghiêng gắp lấy, hơ trên nồi đun nước, yên lặng mà đếm mười hoặc tám số liền được.

Lòng chả có mỡ màng gì, ăn vào không thơm ngọt bằng thịt mỡ, nhưng mà mười phần giòn non đàn hồi, đều có một phen phong vị.

Thư sinh gắp đũa thứ hai, còn cố ý xối dầu mè, hành thái, rau thơm với ớt khô quét đĩa chấm chấm, lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, hài lòng tới híp cả mắt.

Mà ngay vào lúc này, cách vách bỗng cũng thổi qua một trận mùi thịt.

Chàng sửng sốt, theo bản năng phân biệt lấy, "Là thịt dê sao? Không đúng, không quá giống, vị thịt dê hẳn là nặng hơn chút nữa.

Đó là thịt heo à? Hình như cũng không giống, trong cái hương vị này mang theo chút ý tứ nói không rõ, lại là cái thịt heo không có."
Chàng vò đầu bứt tai nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái tí sửu dần mẹo gì, lúc chợt hoàn hồn, thì lại cảm thấy hành vi của mình mười phần buồn cười.

Nhưng chàng lập tức lại giải vây cho mình, "Có câu cửa miệng nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn là ngay cả một người hàng xóm cũng không có, giờ bỗng ra một người, chú ý nhiều chút không phải nhân chi thường tình sao?"
Có lẽ chờ thêm hai ngày nữa đối phương bận xong rồi, mình có thể chọn một lúc thích hợp đi bái phỏng một chút.

Có điều hôm nay mãi tới khi chàng cơm nước xong, rửa sạch sẽ nồi chén gáo bồn, ngồi trên bàn đọc sách, lại vẫn cứ không nhịn được mà cân nhắc: Cái mà nhà hàng xóm nướng rốt cuộc là thịt gì nhỉ?
Trong thư phòng của thư sinh chỉ có một bàn một ghế một cái thang với kệ sách rất lớn đầy hai mặt tường nối thẳng lên xà nhà, trên đó nhét chi chít đầy thư tịch.


Giá thư tịch cao, một cuốn hơi có chút nội dung đã phải mấy lượng bạc, chàng tất nhiên là mua không nổi.

Cũng may trí nhớ chàng còn xem như không tồi, mỗi lần đều mặt dày đi sạp sách lật xem, cướp trước lúc chưởng quầy đuổi người nuốt cả quả táo đọc thuộc mấy chục trang, sau đó chạy như bay về vùi đầu sao chép.

Mấy năm xuống, trên thị trường phàm có sách thì đã bị chàng chép lấy thất thất bát bát, nếu tới lúc sơn cùng thủy tận đi bán đi, ngược lại cũng là một bút tài phú không nhỏ.

Thư sinh không thể khoa cử, đổ lại cũng không chuyên chú với thi thư văn chương, gì mà du ký, tạp đàm, công học, cũng đều yêu lật một phen.

Chàng dời cái thang, rút cuốn thứ ba bên phải hàng số hai trên tường mặt phía bắc ra, đúng là một cuốn 《 Lạc Dương du ký 》.

Sách này viết cực hay, văn vẻ hoa mỹ, miêu tả sinh động, đem những cái tác giả nhìn thấy, nghe thấy, suy nghĩ đều miêu tả sinh động như thật.

Nhưng bán không tốt, năm đó lúc thư sinh đi nhìn lén ấy, chưởng quầy cũng lười đi đuổi người.

Thư sinh cứ vậy mà đạp trên thang, như si như say mà đọc vô số lần, chỉ cảm thấy răng môi lưu hương, phảng phất còn ngon miệng hơn cả lẩu vừa ăn hồi nãy.

Thôi thôi, đi ra ngoài tăng thêm kiến thức luôn là tốt, chờ chàng tích góp được chút tiền, liền đi cố đô Lạc Dương trước kia chơi đùa một lần, cũng coi như không uổng cuộc đời này.

Trong lòng thư sinh bỗng nhiên lại xuất hiện ra một chút nhiệt tình, một lần nữa nhảy nhót lên, sau đó liền lập tức đi tây sương phòng.

Bên trong cất một chút nan tre đã lạng sẵn với rất nhiều giấy màu, thuốc màu, là thứ chàng chuẩn bị làm hoa đăng.

Lại có hai tháng nữa là đông chí, đến lúc đó ở chỗ giao hội của ba trấn tại thành tây có hội chùa lớn, mặc kệ có tiền hay không, người đương thời đều yêu mua một chút hoa đăng ngắm cảnh, nếu vận khí tốt, tiểu thương bán hoa đăng một ngày liền kiếm được mười mấy lượng bạc cũng có.

Thư sinh tâm tư tỉ mỉ, tay cũng khéo, lại xem nhiều sách, hơi cân nhắc một hồi, liền vẽ ra một con sư tử nhỏ rất sống động ra.

Sang năm lại là năm hợi, chàng lại vẽ một con heo tròn vo, trên mông còn có hai cái đồ án cắt hoa.

Chàng dự bị làm cho đầu với tứ chi của hoa đăng đều hoạt động được, như vậy thì tay cầm lên liền rung đùi đắc ý, thần khí cỡ nào thú vị cỡ nào nha.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi