TIỂU THƯ SINH SÁT VÁCH


Lần này đi ra ngoài, Mạnh Dương chỉ là vì mở rộng tầm mắt, tự nhiên tùy 2 người đồng hành như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mà Bạch Tinh với Liêu Nhạn lại tính toán muốn dẫn xà xuất động, ôm cây đợi thỏ, cần phải diệt trừ 2 khối u ác tính là Tống lão đại và Mã lão nhị trong nội thành Tuy Sơn châu, để tránh ngày sau lại xảy ra chuyện nữa.
Đương nhiên, diệt trừ u ác tính là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền thưởng......
Cho nên, nếu không có ngoài ý muốn, bọn họ tất sẽ nấn ná ở trong thành một đoạn thời gian, việc cấp bách chính là phải tìm chỗ tá túc.
Sau khi ba người vào thành liền lập tức tìm một chỗ khách điếm chất lượng thường để ngủ trọ.
Mạnh Dương biết mình không biết võ công, cũng không có kinh nghiệm giang hồ, ở ý nghĩa nào đó có thể nói là liên lụy, cho nên vẫn luôn chủ động cướp làm chút chuyện trong khả năng cho phép, sau khi vào khách điếm liền đến quầy tiếp khách dò hỏi.
Người ở quầy tiếp khách thấy chàng phong trần mệt mỏi, lại là cách ăn mặc của một phái thư sinh, liền vào trước là chủ mà cho rằng đây lại là một học sinh phải về nguyên quán đi thi, lập tức cười chắp tay nói: "Tiểu tiên sinh một đường vất vả, nói vậy ít ngày nữa sẽ liền đỗ cao, tiểu nhân ở đây chúc mừng trước."
Làm buôn bán chú ý kết thiện duyên rộng, rốt cuộc thì chuyện khoa cử phong vân biến hóa, ai có thể biết được liệu có ai đó một sớm cá vượt long môn hay không? Nếu thật sự cược chuẩn, ngày sau còn có thể làm thành câu chuyện một phương để mọi người ca tụng dính chút ánh sáng; mà dù cho không chuẩn, chẳng qua cũng chỉ là vài lời hay, bọn họ cũng sẽ không rớt miếng thịt nào, còn có thể dỗ cho khách vui vẻ, khiến cho khách và chủ tẫn hoan, cớ sao mà không làm chứ?
Nếu là vận khí tốt, đụng tới khách hàng dư dả lại hào phóng, còn có thể được không ít bạc thưởng đâu.
Từ khi khách điếm khai trương đến nay, hành động này lần nào cũng đúng.

Nhưng mà thường đi bên bờ sông, nào có thể không ướt giày? Trên đời này luôn có chút ngoài ý muốn.
Lời vừa nói ra, lại thấy ba vị khách tới chợt thay đổi sắc mặt.
Thư sinh đi đầu còn thôi, hai nam nữ tuổi trẻ ăn mặc như khách giang hồ lại đột nhiên nghiêm mặt, chau mày, hiển nhiên là rất không vui.
Tiểu nhị nói chuyện bị dọa sợ, theo bản năng hồi ức lại lời nói mới nãy của mình, nhưng lại cảm thấy không có gì không ổn, đang lúc không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, lại thấy thư sinh kia chợt nhoẻn miệng cười, gật gật đầu với mình, ôn hòa nói: "Vậy liền mượn cát ngôn của ngươi."
"Này!" Vừa dứt lời, lại thấy thiếu niên tóc rối phía sau thư sinh tựa hồ có chút không vui.
"Không sao hết." Thư sinh quay đầu lại, cười cười với chàng ta, mơ hồ mang theo ý trấn an.
Thiếu nam thiếu nữ kia liền đều không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt ngẫu nhiên nhìn qua vẫn mang theo không vui.
Tiểu nhị rốt cuộc là làm việc ở thành lớn, ít nhiều cũng từng gặp chút việc đời, chuyện phát triển đến nước này, trong lòng đã ẩn ẩn nổi lên vài loại suy đoán, âm thầm hối hận không ngừng.

Đều do mình lanh mồm lanh miệng, hẳn là hỏi rõ rồi lại nói.
Chuyện khoa cử tuy rằng do người làm, nhưng cũng phải xem ý trời, mỗi năm không thiếu người không gặp may mắn, hoặc là góp không đủ phí dụng tiến cử, hoặc là trên đường đi thi gặp phải bất trắc gì đó, ngoài ý muốn tổn hại hồ sơ quan trọng, trì hoãn thời gian không đuổi kịp giờ, thế cho nên vô pháp thành hàng......
Hắn thấy thư sinh này người mặc áo lông chồn, càng kiêm khí độ bất phàm, cũng không giống nhà người bình thường có thể nuôi ra được, nghĩ đến không phải khốn cùng gây ra, như vậy chính là ngoài ý muốn.

Nếu quả là thế, lời này của mình thật đúng là đâm tim người ta.
Nghĩ đến dây, tiểu nhị kia càng thêm ảo não không thôi, vội kiệt lực tô bổ nói: "Tiểu nhân lỡ lời.

Tiểu tiên sinh chớ có chú ý, đều nói việc tốt nhiều chông gai, đồ ăn tốt không sợ trễ, nhân sinh ấy, người không như ý thì mười có tám chín người, tiểu tiên sinh còn trẻ tuổi, nói vậy lại tích lũy, tất sẽ một bước lên trời, nhất minh kinh nhân*!"
*: một tiếng hót làm kinh người, kinh ở đây là kinh ngạc hay kinh thán nhé.
Hắn vốn là ý tốt, muốn trấn an người ta, lại chưa từng nghĩ trên đời này còn có một loại tình huống là ngay từ đầu đã mất đi cơ hội cạnh tranh.
Bạch Tinh còn chưa kịp giãn mày ra, lại lần nữa nhíu lại, lập tức vỗ lên quầy một cái, "Đừng vội dài dòng, cho 3 gian thượng phòng."
Ngươi con mẹ nó vẫn là không cần nói nữa.
"Ta thật sự không sao hết." Mạnh Dương vừa là cảm động, lại là buồn cười.
Nếu là ở trước kia, chàng tất nhiên là không nghe được lời này, nhưng thời thế đổi thay, lúc này nếu chàng đã có thể dũng cảm mà phá tan gông xiềng, bước ra một bước hoàn toàn mới, thì tâm cảnh sớm đã rất bất đồng với khi trước, khi lại trải qua những việc này, đã không có quá nhiều cảm giác đau đớn, chẳng qua là hơi gợn lên chút gợn sóng, lập tức lại liền bình phục thôi.
Tiểu nhị kia không biết mình lại nói sai cái gì rồi, thật sự là chiu đả kích lớn, lập tức cũng không dám nhiều lời nữa, quả nhiên nhanh nhẹn đi khai 3 gian thượng phòng.
Bởi vì gần nhất phòng cho khách khá hút hàng, cho nên khách điếm các nơi đều liền sửa lại quy củ, cần phải giao tiền trước mới có thể vào ở.
Trên người Mạnh Dương còn mang theo tiền cơm mà Bạch Tinh với Liêu Nhạn giao trước đó, vừa mới chuẩn bị trả tiền, lại thấy Bạch Tinh đã thuận tay ném một thỏi bạc lên quầy, chàng đành phải thôi.
Phàm là thành trấn đã phát triển đến quy mô nhất định, phần lớn đều có sản nghiệp mang tính đại biểu, trong thành Tuy Sơn, có tiếng tăm vang dội nhất chính là tranh tết khắc gỗ và bánh xuân cuốn*.
*: Gọi nó là bánh xuân vì nó được ăn vào tiết lập xuân thì phải (mình biết chi tiết này là nhờ cuốn Trọng sinh tiểu địa chủ, bản edit nhé, rất thích cuốn đó, đã đọc lại mấy lần) bánh này là dùng bột mì (hoặc bột bắp (ngô) hoặc bột gì đó tùy người nấu sử dụng (họ có thể sử dụng bột trộn từ bột mì và bột bắp hoặc vân vân)) tráng áp chảo, sau đó cuộn nhân vào như bên mình cuốn bánh tráng vậy á, nhân thì tùy thích nhé.


Nó có chút giống bánh tortilla, mình để hình phía dưới nha.
Ngàn vạn đừng coi thường hai loại này, tranh tết khắc gỗ kia chính là cống phẩm đưa vào trong cung dán các nơi lôi đả bất động mỗi năm từ thời tiên đế vẫn còn đến giờ.
Về phần bánh xuân cuốn, liền càng có cái để nói, một vị đầu bếp xuất thân bản địa mấy năm trước tiến cung làm ngự trù, một tay nghề làm bánh xuân cuốn không ai bì được, mấy vị chủ tử lớn nhỏ trong cung lâu lâu liền muốn nếm thử cái mới mẻ một lần.
Từ xưa đến nay trên làm dưới theo, cả tầng lớp nhân sĩ phú quý đứng đầu bản triều của bản quốc đều tôn sùng như thế, người phía dưới tự nhiên cũng noi theo, dần dà, hai dạng đặc sản của Tuy Sơn thành liền nổi tiếng cực.
Nếu đã tới đây rời, tự nhiên phải kiến thức một chút, tranh tết đổ lại còn thôi, lúc này tết cũng hết rồi, lễ cũng đã qua, có mua hay không chẳng sao cả, tùy tiện xem vài lần cũng dễ làm thôi.

Nhưng thật ra thì bánh xuân cuốn kia, lại có thể nếm thử.
Lúc này còn chưa ra khỏi 15 tháng giêng, vị tết đang đậm, khách điếm này liền dán rất nhiều tranh tết đặc sắc kia của bản địa, nên ngược lại cũng không cần ra ngoài, ngửa đầu là có thể thưởng thức đủ luôn.
Ba người vào phòng cất hành lý trước, lại gọi nước tới rửa mặt chải đầu một phen, lúc này mới xuống đại đường ăn cơm.
Bọn họ đều là lần đầu tiên tới Tuy Sơn thành, hoàn toàn chẳng biết gì về những đặc sắc khác của bản địa, liền gọi tiểu nhị kia tới xem mà gọi.
Tiểu nhị quả nhiên liền đề cử một phần bánh xuân lớn, có vài món ăn lưu hành một thời.

Khó được nhất chính là vì địa phương đủ lớn, kinh tế đủ phát đạt, mức tiêu phí của cư dân bản địa rất cao, thế mà cũng có rất nhiều rau củ trồng trong nhà ấm có thể lựa chọn.
Cái gọi là rau và cây trồng trong nhà ấm, chính là dựng nhà ấm trong trời đông giá rét, gieo trồng rau dưa tươi vốn chỉ có trong tiết trời hạ thu.

Loại cách làm này phổ cập mười phần trong thành thị lớn, nhưng vì hao phí nhân lực, vật lực và tài lực vô số, phí tổn cao, cho nên giá bán cũng ngẩng cao mười phần, bá tánh bình thường là ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu.
Tiểu nhị kia cũng là thấy 3 người họ đều cưỡi ngựa tốt, lại người mặc da cừu thượng đẳng, chắc là không thiếu tiền, lúc này mới thử thăm dò đề cử một vài.
Quả nhiên, khi Mạnh Dương còn đang chần chờ, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đã gật đầu, hứng thú bừng bừng mà gọi dưa chuột vỗ trộn dấm thơm tỏi giã và mì lạnh trộn.


Món trước là món nhắm thường thấy trong ngày hè của bản địa, cái sau lại là truyền tới từ Hoàng Hà trung đoạn, tưới lên dầu ớt và dưa chuột bào sợi cùng nhau trộn đều, chua, thơm, sướng miệng, cay, ngon miệng mười phần.
Hai dạng đồ ăn này đều yêu cầu dùng đến lượng lớn dưa chuột, cho nên giá bán tự nhiên xa xỉ, thế mà cao tới hơn 1 lượng.
Hơn 1 lượng, nếu tiết kiệm chút, đều đủ cho người một nhà sống cả một tháng!
Mạnh Dương nhiều năm qua nghèo quen rồi vừa nghe, nhịn không được mà hít hà một hơi, theo bản năng muốn gọi tiểu nhị lại, nói bọn họ không gọi.

Ai ngờ tiểu nhị kia chân cẳng lưu loát cực kỳ, Bạch Tinh mới vừa chốt đơn xong, liền lấy bàn tay to vung khăn lên vai ngay, lớn tiếng mà xướng thực đơn, báo tên món ăn, đi ra phía sau.
Mắt thấy ván đã đóng thuyền, không thể vãn hồi, Mạnh Dương không khỏi suy sụp một trận, hữu khí vô lực nằm sấp trên bàn tính lại tính, nghĩ nếu mà đổi hơn 1 lượng bạc này thành cái khác sẽ có bao nhiêu nha?
Vì thế lại đau lòng đến tột đỉnh.
Bạch Tinh xem mà buồn cười, "Ta có tiền nha."
Mạnh Dương ngẩng mặt từ trên bàn liếc mắt nhìn nàng một cái, tự tin không quá đủ mà lẩm bẩm nói: "Có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy nha......"
Tiền này đều là Tinh Tinh đao thương kiếm ảnh đoạt tới, nguy hiểm cỡ nào nha, nhưng lập tức liền phải bị hai ba miếng ăn cho không có.
Nhưng lại nói trở về, tiền này vốn dĩ chính là người ta kiếm, nên xài thế nào? Tự nhiên vẫn là người ta định đoạt, chàng chẳng qua cũng chỉ là nói một hai câu thôi.
"Ta nuôi nổi ngươi." Bạch Tinh rất nghiêm túc mà nói.
"Nhưng ta không muốn để ngươi nuôi a......" Mạnh Dương vẫn là có chút ngượng ngùng, lập tức nói, "Trên đường tới ta đều xem rồi, trong thành có rất nhiều tiệm sách, cơm nước xong ta liền đi nhìn một cái, xem có thể bán thoại bản của ta đi không."
Dù cho Tinh Tinh rất có khả năng, chàng cũng vẫn là muốn góp một phần sức của mình, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.
Trên đường tới, chàng lại sửa chữa vài lần cuốn thoại bản đã bán cho hiệu sách Đào Hoa trấn kia, rất bất đồng với bộ dáng vốn dĩ, cảm giác hẳn là có thể bán càng tốt hơn một chút.
Nếu có thể lục tục bán chút thoại bản kiếm tiền, chàng cũng không tính là hoàn toàn ăn không uống không, trong lòng ít nhiều sẽ dễ chịu một ít.
"Ai nha, Tinh Tinh ngươi thật dài dòng nha!" Liêu Nhạn lại vui vẻ nói, "Nếu hắn không muốn để ngươi nuôi, thì thôi bỏ đi! Nếu ngươi muốn nuôi người khác như vậy, còn có ta nha!"
Ta thật tốt a, vừa soái khí, lại đánh giỏi, lòng dạ còn rộng rãi, nuôi một người phi thường có lời.
Nhưng mà, Bạch Tinh lại phi thường ghét bỏ mà nhìn chàng ta một cái, "Chừng nào thì ngươi trả tiền lại cho ta?"

Liêu Nhạn nhanh chóng đỏ mặt lên, "Bạch Tinh, ngươi thật sự keo chết được!"
Hừ, không nói chuyện với ngươi.
Đang nói chuyện đâu, bên ngoài lại có đứa bé xách theo rổ trái cây vào rao hàng, 3 người chăm chú nhìn vào, thấy bên trong đầy ắp lê lớn mọng nước và quất mật vàng cam cam, bất giác nước miếng tứ phía, vội gọi hắn lại.
Lê thì Đào Hoa trấn cũng có, chỉ là quả không có lớn như vậy, bộ dáng cũng không mọng nước đẹp như vậy.
Về phần quất mật à, thật đúng là không có.
Quất mật sản ở phương nam, bắc địa thì không thấy nhiều lắm, lại cứ loại trái cây này yếu ớt lắm, cũng không chịu nổi xóc nảy, hơi đụng cái là rách vỏ, hoặc là chịu đông lạnh sẽ liền nhanh chóng hư thối, căn bản không có khả năng vận chuyển dến thành trấn nhỏ phía dưới.
Chỉ có thành lớn cấp một cấp hai như Tuy Sơn thành này, đường rộng ngựa béo, giao thông nhanh và tiện, lúc này mới có thể bảo đảm trái cây phương nam mới mẻ mà vận lại đây trong thời gian ngắn nhất.

Hơn nữa bá tánh bản địa có cuộc sống giàu có, chú ý ăn uống, cũng thích mua món đồ tươi mới này, quanh năm suốt tháng liền đều hình thành quy luật, thương gia nguyện ý vận về bên này, người mua cũng nguyện ý mua từ chỗ đó.
Vì thế, Bạch Tinh lại liền móc bạc mua toàn bộ một sọt lê với quất mật kia, dư lại tiền lẻ cũng không để đứa bé thối, xua xua tay, bảo hắn đi, lấy đó làm tiền sọt.
Mạnh Dương xem lại là đau mình một trận.
Chàng cuối cùng đã biết vì sao Tinh Tinh phải liều mạng kiếm tiền vậy rồi: Chỉ với cách ăn xài này, người bình thường thật đúng là không xài nổi!
Vỏ quất mật rất mỏng, nước rất nhiều, mới vừa bóc vỏ ra liền có một cỗ hương vị chua ngọt tràn ngập ra, làm người ta mở rộng khẩu vị.
Bạch Tinh bóc ra 1 quả quýt, tự mình ăn một múi, đẩy hết phần dư lại cho Mạnh Dương, chính mình lại đi bóc cái mới, "Ngươi nếm thử, thật sự ngon nha."
Khoảng cách từ lần ăn quất mật trước đó không biết đã qua bao nhiêu năm, có trong nháy mắt Mạnh Dương hoảng hốt, chậm rãi bỏ múi quất vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước văng khắp nơi.
Hương quả nồng đậm mà tươi mới, nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, làm chàng nhịn không được mà nheo mắt lại cảm thán: "Thật ngọt nha!"
Tiền này tiêu cũng thật giá trị!
Tinh Tinh thật là có thể làm!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu nhị Tuy Sơn thành: Tay cắm đao giỏi giang nổi danh, cái hay không nói, nói cái dở thì quán quân thi đấu.
Mạnh Dương: Oa, Tinh Tinh tiêu tiền thật......!Thật thơm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi