TIỂU THƯ SINH SÁT VÁCH


Lại nói về tri châu Cao Thành Lượng nghe xong đáp lời của Hoàng Bình, cũng là có chút không biết nên khóc hay cười.
Ý nghĩ của hắn với Hoàng Bình không khác mấy, mình đường đường là tri châu, tất nhiên không có ý tham ô, nhưng cái cảm giác bị người đuổi theo sau mông đòi nợ này đây......!Thật không quá mỹ diệu.
"Trước đó thật ra chưa từng có ai nói, Chiết Sí Nhạn kia cũng là một tay đòi nợ giỏi giang à." Cao Thành Lượng bật cười.
Nhờ phúc hai hiệp khách tuổi trẻ kia, tuy ngoài thành náo loạn một trận, nhưng cục diện bế tắc kéo dài nhiều ngày cũng theo đó mà phá, người của Hồng Chi tiêu cục mắt thấy kế hoạch chết non, tuy vẫn có chút không cam lòng, có điều đã sôi nổi thối lui đến chỗ đóng quân tiếp giáp thành, tạm thời không uy hiếp đến Tuy Sơn châu.
Hoàng Bình cười theo vài tiếng.
Xác thật không nghĩ tới.
Nguy cơ đã giải, tâm tình Cao Thành Lượng cũng khôi phục chút, chắp tay sau lưng đi dạo vài vòng trong phòng, lại đi trêu đùa anh vũ, lúc này mới mở miệng nói: "Nếu việc này thành, công được cho xã tắc, ấy là từ thân phận bình dân nhảy lên phong tước cũng không phải không có khả năng.

Tính tình đương kim không phải bủn xỉn, ban thưởng tất nhiên không thể thiếu."
Không chỉ ban thưởng cho mấy khách giang hồ kia, còn có bọn họ.

Gia quan tiến tước, chỉ vào giờ phút này.
Tầm mắt Hoàng Bình đi theo hắn, nghe vậy thì nói: "Theo ti chức thấy, mấy đứa nhỏ kia, lại là chí không ở đây."
Hắn đã qua tuổi nhi lập, nhi tử cũng chẳng thể kém hơn đám Bạch Tinh mấy tuổi, cho nên ba người kia trong mắt hắn, thật đúng là đứa nhỏ.
"Bọn họ tất nhiên chí không ở đây." Cao Thành Lượng cười cười, "Khách giang hồ mà, cái chú ý là tùy tính tự tại, nếu trên người có tước vị, thế liền như cánh chim bị buộc lại kim châu, nào bay lên được chứ?"
"Đại nhân minh giám." Hoàng binh chắp tay nói.
Cao Thành Lượng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngồi xuống uống trà, lại chu chu môi sang chỗ dưới tay, "Ngồi đi.

Ngày thường rất là hiếm thấy ngươi nói lời hay thay cho mấy người xưa nay chẳng quen biết đó."
Hoàng Bình thuận thế ngồi xuống, nghe vậy thì xoa xoa tay, cũng không che lấp, "Ấy thật ra là một thân võ nghệ tốt."
Hắn vốn chính là người tập võ, tự nhiên thấy cái mình thích là thèm.
Huống hồ......!Vẫn đều là đứa nhỏ đâu.
"Đúng vậy, đứa nhỏ." Cao Thành Lượng từ từ thở hắt ra, trên mặt bỗng lộ ra chút thần sắc hồi ức, "Bản quan lúc ở cái tuổi đó, vẫn là một kẻ bạch thân* đâu!"
*: ý chỉ người bình thường, không có công danh hay chức tước gì trong người.

Thế nhân luôn nói, người một khi đã bắt đầu hồi ức quá khứ, vậy đã chứng minh ngươi già rồi.
Xem ra, hắn cũng thật là già rồi.
Nghĩ nhiều vô ích, chẳng qua là tăng phiền não thôi, Cao Thành Lượng cười lắc đầu, lại như tán gẫu mà hỏi Hoàng Bình, "Bản quan biết ngươi xưa nay ái tài, có từng động tâm tư không?"
Nếu là người giỏi giang, nếu có thể vào trong quân hiệu lực, tất không thể tốt hơn.
Hoàng Bình thành thật gật gật đầu, "Thật không dám giấu diếm, ti chức thật đúng là từng nổi lên tâm tư này."
Chỉ là sau khi nói với nhau vài câu liền dẹp đi.
Dã tính trong mắt bọn họ không giấu được, căn bản không phải là người sẽ thành thành thật thật chịu ước thúc.
Mà cũng đúng, trời cao biển rộng, mặc cho bọn hắn bay đi đi.
************
Thương thế của Bạch Tinh với Liêu Nhạn nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng thật ra phần nhiều là bị thương ngoài da, chảy máu chiều chút thôi, vẫn chưa thương gân động cốt.
Hai người tuổi trẻ nền tảng tốt, nuôi 2 ngày là bắt đầu tung tăng nhảy nhót, ồn ào muốn đi ăn canh cua.
"Chờ xem, ta đã nhờ tiểu nhị đi mời đại phu, nếu đại phu nói các ngươi có thể ra ngoài gặp gió ăn canh cua, vậy thì chúng ta đi liền."
Lúc nói lời này, Mạnh Dương đang ngồi bên mép giường gọt gỗ.
Hai ngày nay chiếu cố bệnh nhân rất nhiều, chàng đều đang cân nhắc nỏ, hiện tại đã tích cóp không ít ý tưởng, nghĩ có thể cải tiến một chút.
Cái giao cho Hoàng Bình trước đó là thành phẩm chàng làm ra lần đầu, khó tránh khỏi có vài chỗ không đủ tinh tế và chu đáo chặt chẽ, giờ đây kết hợp với cảm thụ lúc lâm trận sử dụng của Bạch Tinh, rất nhiều chỗ vốn nghĩ không rõ cũng đều rộng mở thông suốt.
"Ta nói con mọt sách chết tiệt." Liêu Nhạn lại đây véo thịt mềm nơi má chàng, "Ngươi quả thực y như bà quản gia vậy, chỗ nào chú ý nhiều vậy? Trước kia ta với Tinh Tinh lang bạt giang hồ, thương tích phải chịu so ra nghiêm trọng hơn thế này nhiều, lúc ấy đều còn có thể nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đó!"
Nằm ở trên giường vài ngày, đã đủ nghẹn người rồi, lại không cho người ta tùy tâm sở dụng ăn uống, có còn để người ta sống không hả!
"Ngươi đừng ỷ vào tuổi trẻ liền làm bậy." Má Mạnh Dương bị chàng ta nhéo lên cao cao, nhưng vẫn là phi thường kiên trì, "Bằng không chờ già rồi, có ngươi dễ chịu!"
Bạch Tinh liền cảm thấy lời này nghe quen tai, quả nhiên liền thấy Mạnh Dương che lại khuôn mặt bị nhéo đỏ hừ hừ nói: "Đây là trưởng trấn gia gia nói, ông ấy chính là đại phu đó."
Liêu Nhạn âm thầm nghiến răng, Mạnh Dương chẳng yếu thế chút nào trừng lại.
Hai người giằng co một hồi, lại đồng thời quay mặt đi, hừ thật mạnh một tiếng.
Bạch Tinh ngồi xuống giữa hai người, bắt đầu yên lặng mà gọt vỏ lê.
"Đúng rồi mọt sách." Miệng Liêu Nhạn căn bản là không chịu ngồi yên, chiến tranh lạnh chẳng qua có vài lần hô hấp lại liền nhịn không được vui sướng hỏi, "Về sau ngươi kiếm lời bạc, nghĩ kỹ xài như thế nào chưa?"
Triều đình lớn như vậy đâu, thế nào cũng phải cho cỡ......!Chàng ta không nghĩ ra được!
Nghĩ đến khả năng đã được bạc thưởng, Mạnh Dương cũng rất cao hứng, lập tức không cần nghĩ ngợi nói: "Cho Tinh Tinh!"

Chàng lấy ra nỏ vốn là vì phòng thân, trăm triệu không nghĩ tới còn có thể có phần vui mừng ngoài ý muốn này.
Có bút bạc này, về sau cuộc sống của mọi người cũng có thể thoải mái chút.
Chàng đã được Tinh Tinh nuôi lâu rồi, hiện giờ, cũng đến phiên chàng nuôi Tinh Tinh rồi!
Bạch Tinh mím mím môi, tuy không nói chuyện, nhưng khóe môi vẫn luôn vểnh lên trên.
"Ngươi cái thứ không tiền đồ!" Liêu Nhạn trợn trắng mắt, lại vui rạo rực nói, "Nếu là lão tử, đương nhiên muốn nếm hết rượu ngon trong thiên hạ!"
Hề hề, xuýt.
Ba người cao hứng phấn chấn, ngươi một lời ta một câu nói, phảng phất đã nhìn thấy núi vàng núi bạc bày trước mặt, cao hứng ghê gớm.
Qua một lát, đại phu tới, hắn xem mạch cho 2 người bệnh, hơi vuốt chòm râu nghe một lúc lâu sau, cười nói: "Thể trạng người tập võ thật là khó lường, nếu là người bình thường, không thiếu được phải nằm mười ngày nửa tháng.

Thôi, muốn ăn gì thì liền đi ăn đi, chỉ là thịt dê thì ít chút, lúc xuân đông giao nhau là dễ bốc hỏa nhất!"
Nói rồi, còn hơi bị hâm mộ mà nhéo nhéo cơ bắp rắn chắc trên người Liêu Nhạn.
Liêu Nhạn giật nảy lên, che chặt quần áo vẻ mặt phòng bị, "Làm gì, ông làm gì vậy?!"
Lão đại phu cười ha hả, rung đùi đắc ý nói: "Thật không dám giấu diễm, lão phu khi trẻ cũng là thể trạng tốt như vậy đó!"
Ba người nhìn nhìn khuôn mặt nhăn nheo như hạch đào khô của hắn, lại ngó ngó cái bụng nhỏ hơi nhô lên, đồng thời lắc đầu, "Ta không tin."
Cả khuôn mặt lão đại phu trướng đến đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói: "Con nít con nôi, không kiến thức!"
Dứt lời, liền cầm tiền khám bệnh, cõng hòm thuốc thở phì phì đi rồi.
Ba người liếc nhau, hoan hô ra tiếng, "Đi ăn canh cua thôi!"
Lão đại phu đi đến dưới lầu nghe xong tiếng này, bèn nhịn không được quay đầu nhìn, tiện đà cũng cười theo.
Tuổi trẻ a, thật không tồi.
Quán bán canh cua cách bên này không xa, đi không đến 1 khắc đã tới.
Tuy còn chưa đến giờ cơm, nhưng trong quán đã ngồi rất nhiều người, nam nữ già trẻ đều có.
Bạch Tinh có chút lo lắng, "Lúc này, cua có thể béo sao?"
Lúc này đúng là tàn đông, cỏ cây chim chóc mới vừa chịu đựng mấy hang đều là lúc nguyên khí hao hết, chưa kịp tiếp viện, thịt trên người đều khô gầy, nghĩ đến cua cũng không khác lắm.
"Khách quan thật cũng không cần lo!" Vừa lúc tiểu nhị tiễn một bàn khách ra đây, nghe nghi vấn của nàng xong thì tự tin cười nói, "Cua nhà ta đều là tự mình nuôi, ngày ngày cho ăn, béo lắm!"

Cua tất nhiên là trước sau trung thu là mập mạp nhất, nhưng đã có cây trồng trong nhà ấm, thoáng thay đổi tập tính của cua, có gì không được chứ?
Chưởng quầy của quán ăn này thời trẻ là 1 người đánh cá, sau đó lại học nuôi cá, nhưng cứ cảm thấy kiếm không đủ nhiều.
Cá mà, ai cũng có thể đánh, cũng dễ nuôi, nhiều rồi tự nhiên không đáng tiền, nhưng cua thì bất đồng.
Mỗi năm chỉ ăn mấy chục ngày như vậy, qua rồi liền không còn, làm người thèm cỡ nào á!
Hắn liền cân nhắc, liệu có thể tự mình nuôi không, giống như cây trồng trong nhà ấm vậy, lúc bên ngoài không có, chỉ nhà hắn 1 phần độc nhất.
Nhưng việc này cũng không dễ dàng.
Thế gian vạn vật sinh lão bệnh tử, ăn uống, cuộc sống hàng ngày đều có quy luật, vi phạm mùa đó là nghịch thiên mà đi, nghĩ thôi cũng biết gian nan.
Chẳng qua chưởng quầy này cũng là kẻ tàn nhẫn, một khi hạ quyết tâm rồi sẽ liền kiên trì đến cùng.

Hắn tiêu tốn chừng 7-8 năm, mới tổng kết ra một bộ phương pháp nuôi cua vào mùa đông, quả nhiên nhất chiến thành danh.
Vào đông ăn cua, hiếm lạ cỡ nào a.
Giờ đây đừng nói Tuy Sơn châu, ngay cả mấy ngày tỉnh phủ bên ngoài cũng thường xuyên có người mộ danh mà đến đó.
Vừa vào cửa, ba người Bạch Tinh quả nhiên liền thấy 1 cái lu nước to, bên trong thế mà lại là rất nhiều cua dài rộng giương nanh múa vuốt, nhìn có sức lắm nha.
Liêu Nhạn cười hề hề: "Ta thấy ngược lại còn giống tướng quân hơn Hoàng Bình, ha ha ha!"
Thấy bọn họ khiếp sợ như thế, tiểu nhị quả nhiên đắc ý, lại nói: "Chẳng qua con lớn như vầy cũng không phải mỗi ngày đều có, cơ bản là qua 15 tháng giêng rồi liền không nhiều lắm."
Phí tổn nuôi cua mùa đông quá cao, hơn nữa, một khi vào đầu xuân rồi, sông hồ bên ngoài tự nhiên liền có tôm cua sinh sôi nảy nở, cũng không cần phải lao lực nữa, cho nên chưởng quầy chuyên làm mua bán trước và sau năm.
Chỉ riêng cỡ 1 tháng từ tháng chạp đến nửa tháng giêng này, hắn đã có thể lãi ròng trên vạn lượng!
Mạnh Dương trộm sờ sờ túi tiền nhỏ héo bẹp của mình, hơi hơi run bắn cả người, thật cẩn thận hỏi: "Vậy phải bao nhiêu tiền vậy?"
Tiểu nhị nhe răng cười, cho ra một lóng tay, "Món ăn chiêu bài của bổn quán đều làm bảng ghi chép tạm thời, khách quan mời xem!"
Ba người theo ngón tay hắn nhìn một cái, đều trộm hít một ngụm khí lạnh.
Một phần canh cua rẻ nhất cũng phải 2 lượng rưỡi!
Càng đừng nói mấy cái khác như cua hấp, cua xào sốt tương, càng thêm đắt đỏ.
Hôm nay không có Bùi Hoài trả tiền, Liêu thiếu hiệp nghèo rớt mồng tơi liền xem như phế đi; mà bạc thưởng của Mạnh Dương lại chưa xuống, cho nên......
Liêu Nhạn gãi gãi cằm, "Nếu, về gọi nhị đương gia cùng nhau tới đi!"
Ngày thường khi không có việc gì, chàng ta gọi người ta là lão mọt sách; lúc này có việc, liền tôn một câu "Nhị đương gia"......!Dù sao cũng là coi trọng túi tiền người ta thôi.
Không thể không nói, Mạnh Dương xác thật có tí ti tâm động như vầy, chẳng qua vẫn là nỗ lực dùng lý trí khắc chế.
Bạch nữ hiệp không thiếu tiền chớp chớp mắt, chỉ là một hàng 7-8 tấm bảng ghi chép tạm thời, "Đều lấy."
Hình như cái cuối cùng chính là viết cua nhồi cam, nghe nói cam cũng là một loại trái cây tới từ phương nam, chua chua ngọt ngọt, rất giống với quất mật.


Nhưng cua lại mang chút mùi tanh, nàng hoài nghi mười phần, hai loại này gộp lại với nhau sẽ ngon à?
Lại nói tiếp, mình còn chưa từng ăn cam đâu, trước lúc về khách điếm nhất định phải mua một chút nếm thử.
Ở địa phương nhỏ, một nhà sáu miệng, một năm cũng chỉ tiêu hao không quá hai ba chục lượng; mà ở Tuy Sơn châu, một năm 40 lượng là đủ cho bá tánh bình thường vững vàng trôi qua, cho nên loại chuyện như vào đông ăn cua này, chẳng sợ là đối với bá tánh có cuộc sống giàu có ở châu thành mà nói, cũng là gánh nặng không nhỏ.
Nhưng tuy là cứ như vậy, trong quán vẫn là ngồi đầy người.
Trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngon đặc hữu của cua, thoáng mang chút mùi tanh, nhưng cũng không làm người chán ghét.
Các thực khách phần lớn là dìu già dắt trẻ tới, giữa bàn đặt một chậu canh cua chiêu bài, bên trong là con cua to béo bị bổ thành 2 khúc nằm tứ tung ngang dọc, trên nước canh bị hầm thành màu trắng ngà mờ mịt hơi nóng bốc lên.
Một hớp canh nóng tươi ngon xuống bụng, nháy mắt xua tan hàn ý, lại vớt một miếng cua bên trong ra ăn, thật sướng quá đi.
Đắt thì đúng là đắt chút, nhưng quán này cũng coi như phúc hậu, mỗi một phần món ăn đều rất đủ lượng, mỗi con cua cũng đều rất béo, sẽ không để người ta cảm thấy tiền tiêu uổng phí chút nào.
Bản thân cua chính là món ăn trân quý, cho nên cũng không cần phương thức nấu nướng quá hoa lệ, chỉ cần trải lên tràn đầy lát gừng, vẩy chút muối ăn, cho lên vỉ hấp chín là rất ngon rồi.
Nhẹ nhàng xốc nắp vỉ hấp lên, hơi nước mãnh liệt bốc lên, cuối cùng đều hội tụ nơi nóc nhà ca cao, giống đám mây vậy.
Còn rất nóng, nhưng đã có người đàn ông dũng cảm vươn tay ra, thổi hơi nóng, dùng sức bẻ vỏ cua, lộ ra phần thịt tươi mới mà béo tốt bên trong.
Trước nhường cho người già, lại bẻ một con cho vợ, "Con này béo, còn có gạch cua này, ngươi ăn đi."
Ở bên ngoài hành sự như thế, nữ nhân khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, lại đẩy qua, "Ngươi ăn đi."
"Con này béo này." Người đàn ông thấp giọng nói, lại hỗ trợ rót dấm gừng vào, "Xem, nhiều gạch như vậy, mau thừa lúc nóng ăn đi."
Từng đợt từng đợt hơi nước nhè nhẹ bay lên từ từng miếng thịt cua lớn, gạch cua màu vàng kim tối ngoan ngoãn nằm đó, một bọc to như này này.
Hắn liếm đi gạch cua dính vào trên ngón tay, dùng đầu đũa gảy vài cái, móc ra thịt giấu trong đầu nhọn của vỏ cua, đầy ắp chồng lên cao cao.
Sau khi dung hợp dấm và gừng, hương vị tươi ngon đặc hữu của cua càng thêm nùng liệt, đem không khí nặng nề của mùa đông vạch ra một lỗ hổng, dẫn tới nước miếng của người ta chảy ròng.
Nữ nhân nuốt nuốt nước miếng, chần chờ nói: "Cho đứa nhỏ ăn."
Người đàn ông kiên trì nói: "Ngươi ăn, đợi chút ta bóc cho bọn nó."
Vất vả lo liệu trong ngoài trọn một năm, ăn trước hai miếng thì lại thế nào?
Đứa bé nhìn đến nóng vội đỏ mắt, đá chân réo lên: "Con cũng muốn, con cũng muốn! Cha chỉ thương nương, không thương con!"
Người ở mấy bàn gần đó nghe xong, cũng không khỏi mỉm cười, có người vui đùa nói: "Bé con biết cái gì, cha ngươi đây là đau lòng vợ đó!"
Đứa bé nghiêng đầu, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Vậy về sau con cũng muốn cưới vợ!"
Mọi người không khỏi cười vang lên.
Tiểu tử này mới bao lớn, cũng đã sốt ruột muốn cưới vợ rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Ai, muốn ăn con cua, xuýt
Pen: Không chỉ tác giả muốn ăn cua, editor cũng muốn, nhưng không có tiền..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi