TIỂU THƯ YÊU TIỀN


Âu Dương Ngọc và Dương Thiên Thiên cúi đầu run lập cập.Phen này thì chết rồi,nghe nói nữ nhân cổ đại vô cùng coi trọng danh tiết.Hai nàng đi thanh lâu chơi,bị phát hiện không biết sẽ ra sao.
Tưởng tượng ra vô số hình phạt kinh khủng tỷ như cạo đầu bôi vôi,trói vào thả sông, hay nhẹ thì đánh vài chục trượng,nặng thì chém đầu,người lại càng run,đầu càng cúi thấp,cơ hồ sắp đập cả mặt xuống bàn.
Ngôn Thần Triệt nhìn hai nam nhân vừa bước vào,rồi quay lại hai nữ nhân cải nam trang bên cạnh,khóe miệng khẽ nhếch lên,nhẹ giọng hỏi :
“Muốn trốn ?”
Hai nàng như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc,không cần biết cái cọc đó gỗ có mục không,cứ bám vào đã,gật đầu lia lịa.
Ngôn Thần Triệt đứng dậy,khẽ ngoắc tay gọi tú bà tới.Hắn nhẹ giọng phân phó,rồi ném cho tú bà một đĩnh vàng lớn.Tú bà mắt sáng như sao nhìn về phía hai nam nhân mới bước vào không ngừng gật đầu rồi quay người bước đi.
Phương Quân Di tiến vào Vọng Nguyệt lâu,gương mặt sa sầm lại,chân mày nhíu chặt.
Mùi son phấn thanh lâu khiến hắn khó chịu.Cái gì mà hoa khôi nữ tử,trong mắt hắn đều vô cùng dơ bẩn.Hậu cung 300 mỹ nhân hắn còn không thèm để mắt,huống gì bọn nữ nhân đã qua tay vô số người.
Nếu không phải Lãnh Phi báo Phương Ngọc Cầm và Dương Thiên Thiên đang ở đây,hắn tuyệt đối không muốn đặt chân vào.
Thật không tưởng tượng nổi hai nàng lại có thể tới chốn phong trần này vui chơi.Lá gan quả rất lớn.
Càng ngày hắn càng không thể nhận ra hoàng muội của mình.Ngọc Cầm lúc trước vô cùng nhu thuận,chưa bao giờ đòi xuất cung,huống chi là giở trò đánh thuốc mê hắn bỏ trốn.Hắn đã quá bất cẩn với hai nàng,lần này bắt được nhất định phải hảo hảo trị tội một phen.

Phương Quân Di đảo mắt nhìn một lượt tìm kiếm,bên cạnh hắn,Dương Thiên Hạo ra sức gạt các cô nương ra.Không thể động võ với họ,thật vô cùng khó khăn.Bực mình hơn nữa là tú bà cũng ra sức mời mời kéo kéo.
Phương Quân Di chân mày càng nhíu chặt.Hận không thể đạp lên đám nữ tử này mà tiến vào.
Âu Dương Ngọc và Thiên Thiên lén lút đưa mắt nhìn đám đông vây quanh hai vị caca kia mà âm thầm sung sướng.Bọn họ đang bận rộn thế,hẳn là không thể nhận ra hai nàng được.
Ngôn Thần Triệt thoải mái đứng dậy,thêm hai hắc y nam nhân tiến lại,hộ tống cả hai nàng theo cửa bên đường hoàng ra ngoài.
Thiên Thiên ngoái lại nhìn,thấy vòng vây kia càng lúc càng xiết chặt,tú bà quyết tâm ra tay,kiên trì thực hiện mục tiêu ‘không cho hắn thoát’,dùng sức,lại dùng sức lôi kéo,thì không khỏi thở dài một hơi.
Mãnh lực của đồng tiền a!
Ra tới bên ngoài,nàng nhẹ nhõm thở phào,bàn tay trắng như ngọc vươn ra vuốt vuốt trán cố trấn tĩnh lại.Vuốt đến cái thứ ba thì giật mình,chỉ thấy thân thể được nhẹ nhàng nâng lên,chớp mắt đã thấy mình ở trên lưng ngựa.
“Uy? Ngươi làm gì…”
” Im lặng!”
Vị công tử kia ngắt lời,tung mình nhảy lên ngựa,ngồi phía sau nàng,cùng cưỡi chung ngựa với nàng.
Ách,này…không phải là bắt cóc đấy chứ?
Thiên Thiên hơi hoảng hốt,quay đầu nhìn người phía sau.
Chỉ thấy hắn gương mặt đẹp như tạc,tóc dài nhẹ nhàng bay,mềm mại,lại có vẻ lãnh lệ,vô cùng tuấn mỹ,anh khí bức người.Đôi mắt sâu thẳm kia hơi liếc nhìn nàng,bạc môi khẽ nhếch lên thành một vòng cung tuyệt mỹ…
Bắt cóc thế này…cũng không tệ a…= =
Thiên Thiên nghe tiếng tim mình đập như trống hội,cảm nhận được hơi thở của hắn ngay sát mặt mình,tay hắn vòng qua người nàng giữ lấy cương ngựa,vòng tay thật ấm.
Cùng một soái ca thế này cưỡi chung ngựa,lão thiên ơi,nàng chết mất,nàng sắp không thở được nữa rồi.
Đang mơ màng đột nhiên lý trí trở về với nàng.
Cưỡi ngựa ! Nàng trước giờ vẫn tưởng tượng cưỡi ngựa sẽ vô cùng oai phong,tiêu sái,không ngờ lại đau mông tới vậy .
Ngựa phi thật nhanh,tỷ lệ với chuyện xóc vô cùng,đồng nghĩa với việc mông nàng vô cùng đau.Lão thiên ơi,cái giá phải trả là đây phải không ? Đời làm gì có cái gì cho không bao giờ.Ăn đậu hũ của mỹ nam thật không dễ mà.

Thiên Thiên chịu không nổi hét lên :
“Uy,uy,dừng lại,dừng lại,thả ta xuống đi.”
Ngôn Thần Triệt khẽ nhíu mày ghì cương ngựa lại.
Thiên Thiên được đại xá vội nhảy xuống ngựa,khập khiễng bước đi,vừa đi vừa xoa xoa cái mông tội nghiệp.
Bên kia Âu Dương Ngọc còn khốn khổ hơn Thiên Thiên.Nàng ngồi sau lưng Thanh Phong chứ không được dựa vào mỹ nam như Thiên Thiên,chỉ còn cách ôm chặt hắn.Tên Thanh Phong thật không biết điều,được mỹ nhân như nàng ôm,không những không cao hứng mà lại cố văn vẹo,tránh nàng như tránh tà,khiến nàng mấy lần suýt té khỏi ngựa,thật khiến người ta tức chết.
Ngôn Thần Triệt nhìn 2 nàng thản nhiên hỏi :
“Sao vậy ?”
Thiên Thiên ủy khuất nhìn hắn :
“Chúng ta không quen cưỡi ngựa.”
Âu Dương Ngọc rên rỉ phụ họa :
“Đau quá,ta thà đi bộ còn hơn.”
“Muốn bị mấy người kia tóm lại sao ?”
Âu Dương Ngọc và Thiên Thiên nhìn nhau,cắn răng đứng dậy,tiếp tục hành hạ mông mình.Đằng nào cũng đã bị phát hiện,sớm muộn gì cũng bị trách phạt,chi bằng nhân tiện bỏ trốn,đi ngao du sơn thủy luôn.Dù sao ngân lượng mang theo cũng rất nhiều,hai nàng cũng không sợ chết đói.Chỉ là nghĩ tới số châu báu còn lại trong cung,cũng có chút động lòng,không khỏi thở dài một tiếng.

Tình cảnh của hai nàng vẫn như cũ.Thiên Thiên ngồi trong lòng Ngôn Thần Triệt ra sức ăn đậu hũ,nếu không thì thật có lỗi với cái mông của nàng.Ngắm nghía chán chê,cuối cùng nàng cũng nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng :
“A,công tử,ta chưa biết tên ngươi ?”
Khóe miệng Ngôn Thần Triệt giật giật.Như thế nào tới tận bây giờ nàng mới nhớ ra mà hỏi tên hắn.
Không quen biết gì hắn,lại có thể đi theo hắn lâu như vậy,cả hai người con gái này đều không có chút cảnh giác gì hết,không biết nên coi là ngây thơ hay ngốc tử nữa.
“Ngôn Thần Triệt.”
“Ngôn Thần Triệt,tên rất hay.Ta là Dương Thiên Thiên.”
Ngôn Thần Triệt đáy mắt thoáng hiện nét cười.Nguyên lai tên nàng là Dương Thiên Thiên.Thiên Thiên bản thân quên khuấy đang cải nam trang,cứ thế nói thật.
“Ngôn công tử,ta đang đi đâu đây ?”
Ngôn Thần Triệt nhìn nàng gương mặt phảng phất nụ cười,từ tốn phun ra hai chữ :
“Về nhà.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi