Hai ngày đường,lại thêm một ngày đi trên sơn đạo quanh co hiểm trở,đoàn người cuối cùng cũng trở về Hồng Nhan Cung.
“Cung nghênh cung chủ trở về!”
Thiên Thiên bị tiếng hô làm cho giật mình,nàng đưa tay,vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Hồng Nhan Cung quả đúng như tên gọi,chỉ toàn nữ nhân.Chỉ thấy hai bên cửa cốc,một hàng người đứng nghiêm chỉnh,tà áo đỏ bay phần phật trong gió,rực rỡ,mỹ lệ lại mang một vẻ trang nghiêm đến dọa người.
Hồng Lăng Tiêu ngồi trên ngựa,khẽ gật đầu,đám hồng y nữ tử kia lập tức tách ra hai bên,mở cửa cốc cho đoàn người tiến vào.
Vừa bước qua cửa cốc,Thiên Thiên lập tức choáng ngợp trước cảnh tượng xung quanh.
Một bên là hồ nước trong xanh phẳng lặng,hàng liễu thướt tha rủ trong gió.Một bên lại là vườn hồng rực rỡ khoe sắc,chia làm năm khu,mỗi khu trồng một loại hoa hồng màu sắc khác nhau: đỏ,trắng,vàng,cam,hồng.
“Oa,thật đẹp!”
Thiên Thiên không khỏi cảm thán thốt lên.Quả thật vô cùng đẹp,giống như lạc vào một rừng hoa hồng,mãn nhãn ngập sắc hoa,hương thơm theo gió đưa lên từng đợt.
Hồng Lăng Tiêu mỉm cười lên tiếng.
“Tuyết Nhi rất thích hoa hồng.Rất đẹp phải không?”
Thiên Thiên gật đầu như gà mổ thóc.Không chỉ đẹp,mà phải là tuyệt vời.Nàng thật không hiểu vì sao cổ nhân lại thích hoa mẫu đơn đến vậy? Hoa hồng không phải đẹp hơn sao? Vừa có sắc,lại vừa có hương.Nếu vườn mẫu đơn trong ngự hoa viên biến thành vườn hồng như thế này thì thật tuyệt nha.
………………
Cuộc sống ở Hồng Nhan Cung đối với Thiên Thiên thực vô cùng thoải mái.Thân phận của nàng nghiễm nhiên trở thành nghĩa muội của nhị vị cung chủ,địa vị vô cùng tôn quý.
Trừ thời gian dưỡng bệnh,những lúc rảnh rỗi,nàng lại theo Hồng Lăng Tiêu học một chút về độc dược.
Hồng Lăng Tiêu nghĩ tới chuyện nàng sống tại hậu cung đầy rẫy mưu mô,vô cùng nguy hiểm nên đặc biệt dành thời gian chỉ dẫn nàng,lại tặng Thiên Thiên một số dược hoàn phòng thân những lúc nguy cấp.
Tuy vậy,Thiên Thiên thực sự không có tư chất trở thành bác sĩ,có cố gắng lắm cũng chỉ có thể làm y tá.
Đối với việc băng bó vết thương,vì làm đã quen nên nàng cũng khá thành thạo.Nhưng những chuyện như trị thương,trị độc,sử dụng ngân châm,nàng một khiếu cũng không thông.
Thầy dụng tâm dạy,nhưng học trò tư chất có hạn,quả thực không thể lĩnh hội hết một phần của sư phụ.Thế mới biết,thầy giỏi chưa chắc đã có trò hay = =
Hồng Lăng Tiêu nhìn Thiên Thiên vụng về cầm ngân châm,lần thứ bảy suýt châm vào chính tay mình thì không khỏi thở dài một hơi.
“Thiên Thiên,xem ra muội thực sự không hợp với việc này nha.”
Thiên Thiên quay đầu ủy khuất nhìn nàng.
“Trúc tỷ…thật khó quá!”
Hồng Lăng Tiêu lắc đầu cười khẽ.
“Trong một thời gian ngắn mà muốn muội học được,cũng thật là làm khó muội.Nhưng Thiên Thiên,cuộc sống ở hoàng cung không hề đơn giản.Muội cũng biết tranh đấu rất ác liệt.Biết y thuật thực sự rất có ích uội.”
Thiên Thiên mím môi gật đầu.Những điều này,nàng không phải không biết.Nhưng quả thực lực bất tòng tâm
~“Thiên Thiên,muội hiện tại là Quý Phi,có địa vị cao nhất hậu cung,chỉ sau Thái Hậu.Nguy hiểm phải đối mặt cũng không hề đơn giản.Lần này tỷ có thể đến kịp,nhưng nếu có lần sau…thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Hơi ngừng một chút,Hồng Lăng Tiêu nhìn thẳng vào nàng,ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Thiên Thiên,muội xác định muốn sống tại nơi đó cả đời sao?”
Thiên Thiên còn chưa kịp trả lời,cửa phòng đã bị đẩy ra,một bóng người nhanh như chớp lao vụt vào.
“Thiên Thiên!!! Ta có chuyện phải nói i biết!”
Hồng Lăng Tiêu cùng Thiên Thiên đồng thời quay lại,ngạc nhiên nhìn hoàng y thiếu nữ vừa xuất hiện.
“Ngọc Nhi,mi tới từ khi nào vậy?”
Thiên Thiên vui vẻ kéo Âu Dương Ngọc lại gần.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như cháy nhà vậy?”
Âu Dương Ngọc nhìn Thiên Thiên,vẻ mặt vô cùng kỳ quái,khiến Thiên Thiên cực kỳ khó hiểu.
“Ngọc Nhi? Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Âu Dương Ngọc miết miết cánh môi,khe khẽ trả lời,hoàn toàn khác với dáng vẻ hùng hổ khi vừa bước vào.
“Thiên Thiên,Phương Quân Di…hắn…”
Tâm Thiên Thiên khẽ run lên,giọng nói không tự chủ được,cũng trở nên gấp gáp.
“Ngọc Nhi,hắn làm sao? Có phải đã gặp chuyện gì? Hắn bị thương? Có nặng không? Tình hình thế nào rồi? Hắn…”
Hồng Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng,âm thầm thở dài.Câu hỏi kia,xem ra đã không cần trả lời nữa rồi…
Âu Dương Ngọc bị Thiên Thiên lay tới hoa mắt chóng mặt,lại nghĩ tới chuyện đang nghẹn trong lòng mấy hôm nay,tức giận giỡ tay Thiên Thiên ra hét lớn.
“Hắn chẳng làm sao hết,hắn khỏe như trâu,mấy hôm trước còn suýt giết ta nữa kia…”
“Giết mi? Hắn làm sao lại muốn giết mi?”
Thiên Thiên ngạc nhiên buông tay,không lắc Âu Dương Ngọc nữa,chỉ trợn mắt nhìn nàng.
Âu Dương Ngọc lửa giận bừng bừng,giậm chân quát lớn.
“Hừ,ta tốt xấu gì cũng là hoàng muội của hắn,vậy mà hắn lại cho cấm vệ quân chĩa cung tên vào mặt ta,suýt nữa là biến ta thành bia ngắm…”
Thiên Thiên cùng Hồng Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn nàng.Thiên Thiên tuy biết Âu Dương Ngọc cuối cùng bình an vô sự,nhưng vẫn nhịn không được khẽ run.
“Thế rồi sao?”
Âu Dương Ngọc liếc nàng trắng mắt.
“Sao là sao,tất nhiên là cuối cùng hắn không làm thế,nếu không ta còn có thể đứng ở đây sao?”
Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi,mỉm cười.
“May mà mi không sao.”
Âu Dương Ngọc nghĩ lại tình cảnh hôm đó mà lạnh người,cũng thả lỏng một chút.Nhưng nàng bất chợt nhớ tới chuyện mình muốn nói,lập tức lại nhảy dựng lên.
“Này không phải trọng điểm! Thiên Thiên,Phương Quân Di..hắn”
Thiên Thiên nhíu mày khó hiểu,không biết chuyện gì lại khiến Âu Dương Ngọc xù lông lên như vậy?
“Hắn làm sao?”
“Thiên Thiên,hắn có bao giờ kể với ngươi chuyện quá khứ không?” Âu Dương Ngọc nhìn nàng,thật cẩn thận hỏi.
Thiên Thiên lắc đầu mờ mịt.Quá khứ? Nàng không hỏi,mà hắn cũng chưa bao giờ nói với nàng.
Âu Dương Ngọc mím môi,siết chặt tay.
“Thiên Thiên,nghe ta nói,khi còn là thái tử,hắn đã từng có lão bà.”
Thiên Thiên ngẩn người đứng tại chỗ.Lão bà?? Nói vậy,hắn đã từng có thê tử? Từng yêu thương người con gái khác?
Bàn tay Thiên Thiên khẽ run lên,trong lòng bất chợt cảm thấy hụt hẫng.Thì ra…nàng chỉ là kẻ đến sau…
“ Vậy người đó…thê tử của hắn…là ai?”
“Nam Cung Thiên,đại tiểu thư của Nam Cung gia!”
Âu Dương Ngọc ngạc nhiên nhìn người vừa trả lời thay mình.
“Trúc tỷ,tỷ cũng biết?”
Hồng Lăng Tiêu nhẹ gật đầu.Nàng tuy luôn ở Hồng Nhan Cung,nhưng mọi chuyện đều nắm rõ,huống chi chuyện Nam Cung đại tiểu thư là thái tử phi của Phương Quân Di,cả kinh thành có ai không biết?
“Thiên Thiên,Ngọc Nhi,các muội mới tới nơi này nên mới không biết.Tỷ ở đây đã hai mươi năm rồi,đương nhiên biết chuyện đó.”
Nam Cung Thiên? Chính là thê tử của hắn?
“Vậy nàng ta …hiện ở đâu?”
Hồng Lăng Tiêu nhìn Thiên Thiên thở dài.
“Nàng ta đã chết…năm năm trước.”
“Vì sao?”
Hồng Lăng Tiêu hơi liếc nhìn Âu Dương Ngọc,lại quay lại chậm rãi trả lời Thiên Thiên.
“Bị ám sát.”
Trường Lạc hoàng triều năm Vĩnh Khang thứ hai mươi ba, hoàng đế băng hà,hoàng cung nổi lên một trận sóng gió tranh đoạt địa vị.
Thái tử Phương Quân Thụy đã qua đời vì bạo bệnh,ngôi vị thái tử lúc đó do tam hoàng tử Phương Quân Di đảm nhiệm.Theo hoàng mệnh,đương nhiên tam hoàng tử sẽ đăng cơ trở thành hoàng đế thứ mười hai.
Nhưng nhân lúc hoàng thượng vừa băng hà,nhị hoàng tử Phương Thiên Bạch và tứ hoàng tử Phương Tử Lâm cấu kết mưu đồ soái vị,đã âm thầm khởi binh, lại cho người ám sát đương kim thái tử,nhằm đoạt ngôi báu.
Sát thủ kia,không phải ai khác,chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ Dạ Phong Hàn,lâu chủ của Dạ Tịch Lâu.
Sát thủ của Dạ Tịch Lâu hành động xuất quỷ nhập thần,ra tay chưa hề thất bại,nhưng lần này lại có ngoại lệ,đó quả thực là chuyện kinh động toàn giang hồ.
Đương kim thái tử bình an vô sự,nhưng điều đó được trả giá bằng chính mạng sống của Nam Cung thái tử phi.
Nghe nói thái tử cùng thái tử phi tâm đầu ý hợp,thái tử đối với nàng vô cùng sủng ái,bởi vậy sau khi đăng cơ đã năm năm,vẫn không lập hậu nạp phi.
….Thiên Thiên lặng lẽ ngồi một mình bên bờ hồ trầm mặc.
Nguyên lai hắn đã từng thương yêu người khác…Nguyên lai hắn đã từng có thê tử…Nàng chỉ là kẻ đến sau…
Nàng liệu có phải chỉ là kẻ thế thân?
Có phải hắn cũng luôn gọi người ấy là “Thiên Nhi”? Cũng dùng giọng nói ấm áp,ánh mắt ôn nhu đó để nhìn người ấy?
Có phải hắn cũng từng sủng ái Nam Cung Thiên như đối với nàng,còn hơn đối với nàng?
Chỉ là kẻ thế thân mà thôi…Lệ nhẹ nhàng rơi,lăn dài trên má…Tâm chợt nhói…Đau lòng…Vì yêu…nên mới đau lòng…Vì yêu …nên mới rơi lệ…Hắn …có thực lòng yêu nàng ?