TIỂU TIÊN NỮ CỦA LÂM ẢNH ĐẾ

Lâm Trứ không trả lời là đúng hay không nhưng chuyện từ chối các công việc tiếp theo là sự thật.

Lệ Thần không có được đáp án, đi bên người Lâm Trứ đã nhiều năm, thông qua nhất cử nhất động của Lâm Trứ, anh ta cũng có thể đoán được anh nghĩ gì. Suốt đêm anh ta ngồi soạn thảo phương án, chuẩn bị hết thảy hậu kỳ dù cho Lâm Trứ đưa ra loại quyết định nào, bởi vì từ trước đến nay Lâm Trứ không hề lộ ra việc mình muốn giải nghệ cho nên Lệ Thần chưa bao giờ chuẩn bị đến đường cuối cùng, luôn để lại đường sống.

Bên này Lâm Trứ cúp điện thoại thì không có biểu hiện gì, đặt máy tính bảng qua một bên, anh cúi đầu nhìn cô nhóc đang ngủ say bên cạnh, bàn tay nhỏ của cô ôm lấy eo anh, ngủ rất sâu, hơi thở nhẹ nhàng…

Lâm Trứ xốc chăn lên, từ mình nằm xuống, cô nhóc tự động nhích lại gần thêm.

Lâm Trứ ôm lấy rồi nghiêng đầu hôn lên mặt cô, toàn bộ đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một chút ánh sáng hắt vào nơi cửa sổ, trên gương mặt người đàn ông mang theo sự ôn nhu ánh mắt chăm chú, dường như trong mắt chỉ có cô.

Khoảng nửa tiếng sau, trong phòng ngày càng yên tĩnh, hai người đều đã say giấc nồng.

Mà cùng lúc đó, tin tức trên mạng về chuyện Lâm Trứ bị thương tuy rằng đã bị triệt nhưng vẫn có rất nhiều fans chạy qua bên weibo của anh đề bày tỏ sự quan tâm.

Điều này khiến cho một vai chính khác trong câu chuyện, Triệu Mẫn, cũng trở thành đề tài của các fans.

Từ trước đến nay chỉ có một mình Kỷ Vi được Lâm Trứ thừa nhận là bạn gái, không có ai nghi ngờ mối quan hệ của Triệu Mẫn và Lâm Trứ, ngược lại có rất nhiều fans lại cho rằng lần vươn tay đỡ người này của anh rất đàn ông, còn về phần Triệu Mẫn, người này hại nam thần của các cô bị thương, quả thật quá đáng.

Có vài người tìm đến weibo Triệu Mẫn mắng cô ta hai câu, anti fans của Lâm Trứ càng nhân cơ hội này mắng người, lấy danh xưng là fans của Lâm Trứ, chửi Triệu Mẫn kéo tay anh, không biết xấu hổi.

Weibo Triệu Mẫn lập tức bùng nổ.

Phòng làm việc của Triệu Mẫn vốn là phòng truyền thông, dù biết Triệu Mẫn ít nhiều cũng bi fans tấn công nhưng không hề nghĩ đến chỉ qua một buổi tối mà thành như thế.

Phía đối tác bên Triệu Mẫn tự mình ra người tìm Lệ Thần, cầu mong anh ta hỗ trợ đăng bài thanh minh, làm sáng việc Triệu Mẫn không hề kéo tay Lâm Trứ, chỉ đơn thuần là do anh đưa tay ra giúp đỡ mà thôi.

Lệ Thần bị đối tác bên Triệu Mẫn làm phiền nhiều lần, cả tối cũng không được ngủ, hốc mắt thâm quầng, anh ta uống một hớp cà phê, sau đó nói: “Muốn làm sáng tỏ cũng phải được Lâm tổng của chúng tôi đồng ý, dù anh có nói tôi đăng bài thì tôi cũng không làm được đâu.”

“Vậy phiền anh gọi cho Lâm tổng được không? Nhờ anh ấy giúp bên chúng tôi với?” Trước đó có nhân viên trong phòng làm việc liên quan đến việc thuê thủy quân bôi đen chuyện của Kỷ Vi, vốn dĩ việc kinh doanh đang tốt đẹp thì lại bị Lâm Trứ đột nhiên chặn đứng quan hệ, điều này khiến cho phòng làm việc chỉ có thể thu đuôi lại làm người tốt.

May mắn Lâm Trứ vẫn chưa mạnh tay chặt đứt, anh không phong sát phòng làm việc, ngoại trừ không hợp tác với Lâm Trứ, bên này vẫn có cơ hội phát triển.

Ai biết chuyện lần này rộ ra, toàn bộ phòng làm việc lại bị fans của Lâm Trứ công kích lung lay sắp đổ.

Ở trong mắt fans, tình cảm của Kỷ Vi và Lâm Trứ là chân ái, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ khác chen vào, cho dù là Lâm Trứ đưa tay ra giúp cũng không được.

Vì thế nổi gió thổi lửa trên Weibo ngày càng nhiều, tên của Triệu Mẫn bị lên rồi lại xuống hotsearch mấy lần, có vẻ sau này cô ta rất khó có cơ hội xuất hiện ở các cuộc phỏng vấn.

Cho nên phía đối tác mới tìm đến Lệ Thần.

Lệ Thần thở dài: “Mới sáng sớm anh lại bảo tôi gọi điện cho Lâm tổng ư? Làm sao tôi dám gọi chứ…”

“Xin làm phiền anh đấy.” Bên đối tác chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, phòng làm việc mới hoạt động không bao lâu, lúc trước còn có Triệu Mẫn là người nổi tiếng gánh vác, nhưng thời gian gần đây gu của mọi người đều thay đổi, độ tin tưởng của họ dành cho người cũ dần giảm xuống, Triệu Mẫn cả ngày ở bên ngoài chủ yếu chỉ làm người phụ trách.

“Bên anh nói vậy hà tất gì các anh phải làm? Sớm biết có ngày này….” Ai kêu mấy người rãnh quá lại chọc Kỷ Vi.

Lệ Thần chỉ biết phòng làm việc của Triệu Mẫn không cẩn thận bôi đen Kỷ Vi, vẫn chưa biết chuyện Kỷ Vi đã tố cáo cô ta với Lâm Trứ, anh ta suy nghĩ một lát, sau đó cầm lấy điện thoại, chống cằm nói: “Được, tôi sẽ giúp bên anh điện cho Lâm tổng hỏi một chút.”

Một buổi tối không ngủ, tinh thần Lệ Thần mệt mỏi, chỉ nghĩ nhanh chóng gọi rồi đuổi bên kia đi, chính vì vậy mới gọi điện cho Lâm Trứ.

Rất nhanh bên kia đã có người nhận.

Lệ Thần còn chưa mở miệng gọi người thì đã nghe được Lâm Trứ thấp giọng nói: “Ngủ tiếp đi, còn sớm…”

Tiếp đó bên kia lại có tiếng rầm rì, giống như là tiếng của cô gái lẩm bẩm, sau đó mọi thứ lại yên tĩnh, giọng Lâm Trứ truyền qua microphone: “Hửm?”

Đột nhiên Lệ Thần giật mình, vội hoàn hồn, nói toàn bộ ý tứ bên đối tác cho Lâm Trứ.

Ý họ là chỉ cần Lâm Trứ đồng ý, phòng làm việc sẽ hỗ trợ xử lý, đến lúc đó nhất định là lời thanh minh tốt đẹp nhất.

Mà ở trong vòng này, tuy thanh danh bên ngoài của Lâm Trứ là tổng tài bá đạo nhưng bởi vì điểm xuất phát cao, trên cơ bản cũng không có người dám làm gì anh, cho nên chỉ có chuyện Lâm Trứ làm người khác sợ hãi, mà hơn nữa, anh cũng không phải là loại người không có tình người.

Lệ Thần nói xong, bên phía đối tác cũng rất khẩn trương.

Mà đầu bên kia, Lâm Trứ lại trực tiếp trả lời: “Không giúp.”

Lệ Thần sửng sốt, vội vàng đáp: “Được.”

Giọng nói lạnh như băng quá dọa người, Lệ Thần cũng không dám tiếp tục nói, sau đó lập tức cúp điện thoại. Anh ta nhìn về phía đối tác, biểu tình phức tạp: “Rất xin lỗi, không giúp được rồi.”

Phía đối tác mặt xám như tro tàn…

Bệnh viện bên này.

Phóng viên vẫn còn đứng ở ngoài, nhưng hôm nay Lâm Trứ xuất viện, sáng sớm A Mạo đã đem theo bữa sáng đến, Kỷ Vi vừa mới “hầu hạ” Lâm Trứ mặc xong quần áo, mặt đỏ bừng lấy tay vén tóc, A Mạo nhìn thấy vẻ mặt đầy ý xuân của Kỷ Vi thì sửng sốt, tuy biết tiểu tiên nữ xinh đẹp nhưng một khi gương mặt nhiễm sắc hồng thì lại càng thêm xinh.

Cậu ta đặt đồ ăn sáng lên bàn trà, có chút không dám nhìn Kỷ Vi: “Lâm tổng tỉnh rồi chứ?”

“Dạ tỉnh rồi.” Kỷ Vi đã sớm đói bụng, ngồi xuống lấy bánh quẩy ra, Lâm Trứ từ phòng tắm bước ra, trên người là bộ áo sơmi đen cùng quần dài, đi tới gần Kỷ Vi ngồi xuống.

Kỷ Vi đem mở nắp ly sữa đậu nành, rất quan tâm mà đẩy đến cho anh.

Lâm Trứ chuẩn bị uống thì đột nhiên lại đưa mắt nhìn A Mạo, ấn đường nhíu lại.

A Mạo phản ứng lại thì cẩm thấy mình thật ngốc, nhanh chóng cười hì hì, nói: “Hai người ăn đi, em đi thu dọn đồ, lát nữa chúng ta sẽ xuất viện.”

Sau kì quân sự thì Kỷ Vi được cho nghỉ ngơi hai ngày, cuối tuần sẽ về ký túc xá, cho nên hôm nay Kỷ Vi không có tiết, ăn xong bữa sáng thì theo chân Lâm Trứ đứng dậy, khi đó A Mạo đã dọn đồ xong xuôi.

Đoàn người đi ra phòng bệnh, mới vừa bước chân ra thì cửa phòng cách vách lại mở.

Triệu Mẫn tựa vào cửa gọi Lâm Trứ.

Kỷ Vi đứng bên cạnh Lâm Trứ cũng quay đầu nhìn qua.

Lâm Trứ không đáp lại Triệu Mẫn, nhìn cũng không thèm liếc mắt cô ta một cái, kéo lại khẩu trang cho Kỷ Vi, ôm cô bước đến thanh máy bên kia.

Triệu Mẫn lại không màng ở bệnh viện, tiếp tục nói với Lâm Trứ: “Tại sao anh lại không giúp tôi? Chỉ là thanh minh mà thôi, Lâm Trứ, anh là người vô tình vậy sao.”

Kỷ Vi không biết những tin tức trên internet, sáng sớm nay cũng không cầm điện thoại, cô nghe không hiểu Triệu Mẫn nói gì, cô ngước mắt nhìn Lâm Trứ, anh vẫn giữ thần sắc lạnh nhạt, xuống lầu.

A Mạo đưa mắt nhìn Triệu Mẫn, vẻ mặt Triệu Mẫn ủy khuất, hốc mắt đỏ lên.

Đứng bên cạnh cô ta là Triệu Cận Sinh, cậu thấp giọng nói với Triệu Mẫn: “Chị, vào đi thôi, không làm ngành truyền thông nữa cũng không sao mà, nhớ lúc trước…cũng vì anh ta….chị mới chuyển ngành đấy thôi.”

Vốn dĩ mở một công ty về mảng quan hệ truyền thông đã là rất tốt rồi, thế nhưng Triệu Mẫn đột nhiên lại muốn mở thêm phòng làm việc, bắt đầu từ đó chạy theo giới giải trí.

Triệu Mẫn cắn chặt răng nói: “Em cho rằng anh thật lòng cứu chị sao?”

“Ý chị là sao?” Triệu Cẩn Sinh sửng sốt….

Triệu Mẫn quay mặt đi, lấy tay đỡ tường đi chầm chậm vào phòng bệnh, nói: “Lúc chị bị ngã xuống cầu thang là tự chị cố ý ngã về hướng anh ta….”

“Vì bất đắc dĩ nên anh ta mới bị chị kéo theo xuống lầu, ban đầu chị nghĩ anh ta sẽ đỡ được chị….”

“Nhưng thật ra anh ta không muốn làm điều đó, cho nên hai người mới không cẩn thận bị ngã xuống. Anh ta là một người đàn ông sao có thể không đỡ được chị chứ, là anh ta không chớp mắt muốn lướt qua người chị…”

Triệu Cẩn Sinh bàng hoàng.

Cậu cảm kích Lâm Trứ nhưng thật không ngờ kết quả lại như thế này.

“Sao anh ta lại máu lạnh như vậy….”

Triệu Mẫn nhắm mắt lại, không trả lời, có lẽ tất cả đều vì con nhóc kia.

Chỉ bởi liên hoan phim ngày đó cô ta đụng vào con nhóc kia.

Nếu không phải cô ta nắm chặt quần áo Lâm Trứ, tạo ra tình cảnh anh ta cứu giúp thì e là cô ta đã bị fans mắng thảm hại hơn…..

Thành công né tránh phóng viên lên xe, Kỷ Vi rất tò mò chuyện vừa rồi Triệu Mẫn nói, nhưng mà Lâm Trứ lại không muốn giải thích cho cô, cho nên cô cũng không tiện hỏi. Thôi để tìm cơ hội hai người có không gian riêng với nhau rồi hỏi vậy.

Sau khi Lâm Trứ lên xe liền bật máy tính bảng lên xem, có rất nhiều văn kiện cần đọc, Kỷ Vi dựa vào đùi anh, nhìn anh bận việc.

Một lúc sau xe đã đến chung cư.

A Mạo đưa tay nhận lấy máy tính bảng, lại xách theo hành lý đơn giản của hai người họ đi trước mở cửa.

Kỷ Vi kéo cửa bên Lâm Trứ ra thì liền nhìn thấy một khu chung cư nhỏ hai tầng đập vào mắt, trước kia cô cũng không biết Lâm Trứ sẽ mua bất động sản bên ngoài.

A Mạo mở cửa, trong nhà đều đã được dọn dẹp qua, rất sạch sẽ.

Cửa sổ phía sau nhìn ra là một hồ bơi, chỉ là trong hồ không có nước, chỉ nhìn thấy đáy hồ phản chiếu màu xanh lam.

Kỷ Vi tò mò đánh giá căn nhà, sau đó A Mạo lấy dép lê đưa cho cô, kích cỡ vừa in, cô cũng phải giật mình.

Ở đây cũng có dép kích cỡ của cô sao.

Vậy sau này cô cũng có thể ở đây à?

Tưởng tượng đến sau này căn nhà này chỉ có cô và Lâm Trứ thì tim Kỷ Vi lập tức đập nhanh lên.

A Mạo đặt hành lý xuống, nói với Lâm Trứ hai câu xong thì đã nhanh chóng rời đi.

Cửa vừa đóng lại thì Kỷ Vi vẫn còn hoảng hốt, quay người nhìn thấy Lâm Trứ đang ngồi trên sô pha, cả người dựa ra sau.

Ngữ khí thanh đạm: “Lại đây.”

Kỷ Vi “dạ” một tiếng.

Lâm Trứ nhìn cô.

Kỷ Vi đỏ mặt, dè dặt đi qua chỗ anh, Lâm Trứ duỗi tay ôm lấy vòng eo ép cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Về sau chúng ta sẽ ở đây, được không em?”

Bên tai Kỷ Vi nóng lên, run run rẩy rẩy: “Anh…anh không ở với ông nội và dì Trần sao?”

“Em không thấy họ rất phiền à?” Lâm Trứ nghiêng mặt qua, đôi môi mỏng dán lên tai Kỷ Vi, thân mình cô lập tức liền cứng đờ.

Thì ra….lúc hai người ở riêng một chỗ, anh lại càng nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi