Thích Ánh mở phần ghi chú trên đưa thoại đưa cho Quý Nhượng xem. Trên đó ghi: Tớ muốn tự làm bài tập.
Quý Nhượng quét mắt nhìn Hạ Tĩnh một cái, cười lạnh: “Nếu không phải ông đây không đánh con gái, cô biết kết cục của mình không?”
Hạ Tĩnh cùng bạn của cô ta mặt vàng như giấy.
Hắn lười nói nhiều với họ, lạnh giọng: “Dọn dẹp cặp sách.”
Hạ Tĩnh như được đại xá, vội vàng dọn dẹp đề cương vào trong, sau khi kéo xong khóa kéo còn phủi sạch bụi trên cặp, cung cung kính kính trả cho Thích Ánh.
Thích Ánh đang muốn giơ tay nhận lấy, lại bị Quý Nhượng đi trước một bước xách cặp cho cô.
Hai chân Hạ Tĩnh đều tê, cùng bạn mình đỡ nhau, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ bọn tớ có thể đi rồi chứ?”
Quý Nhượng đưa một ngón tay ra, thấp giọng nói: “Lần cuối cùng.”
Hạ Tĩnh hiểu đó là ý gì, sắc mặt càng trắng hơn, vội vàng gật đầu, kéo bạn mình chạy nhanh như bay.
Quý Nhượng đem cặp của Thích Ánh vắt lên vai, không thèm nhìn đến cặp của Du Trạc, rảo bước đi. Bước hai bước, Thích Ánh vẫn chưa đi theo, hắn quay đầu nhìn, thấy cô cầm cặp Du Trạc lên, phủi sạch rồi ôm vào lòng.
Quý Nhượng lần nữa chịu đựng, sự ghét bỏ trong đáy mắt dường như đều lộ ra ngoài, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đưa tay cầm lấy chiếc cặp kia, thấp giọng mắng: “Đệch, đừng để ông đây gặp được cậu ta.”
Bên kia đường, Khuất Đại Tráng há hốc miệng hỏi Lưu Hải Dương: “Vừa rồi anh Nhượng nhảy qua lan can băng qua đường, là để giúp người ta xách cặp ư?”
Lưu Hải Dương im lặng một lúc: “Có cảm thấy anh Nhượng đối với học sinh đặc biệt kia rất khác không?”
Lạc Băng trưng ra dáng vẻ vô cùng khó hiểu: “Vừa điếc vừa câm, dù gương mặt không tồi nhưng cũng không đến mức như thế, nếu là tao vẫn là chọn Tiết Mạn Thanh tốt hơn.”
Cậu liền bị Khuất Đại Tráng vỗ sau ót: “Chọn con mẹ mày, Tiết Mạn Thanh nhìn trúng mày cái búa.” Cậu ta móc điện thoại gọi cho Quý Nhượng, “Alo, anh Nhượng, anh đi đâu thế, chúng ta không phải đến khu trò chơi sao?”
Quý Nhượng hờ hững: “Tụi mày đi trước đi.”
Gác máy, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau. Lưu Hải Dương nói: “Tao cảm thấy anh Nhượng lần này xong rồi.”
Lạc Băng: “Không thể nào, chúng ta mới là người tuyệt nhất trong lòng anh Nhượng.”
Khuất Đại Tráng: “Thằng ngốc như mày chờ bị anh Nhượng đánh chết đi.”
Lạc Băng: “...”
Bên này đường, Quý Nhượng sau khi nghe xong điện thoại thì dừng bước, vùi đầu gõ chữ. Hai ngón tay của Thích Ánh giữ lấy góc áo hắn, hắn dừng cô cũng dừng, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn.
Quý Nhượng đưa di động về hướng cô, trên đó viết: Em cậu đâu?
Ngón tay mảnh khảnh của Thích Ánh chỉ đằng trước, Quý Nhượng nhìn hai cái liền cùng cô đi đến đó, đứng dưới lầu tiệm bida, Thích Ánh kéo kéo góc áo hắn, vô thanh nói: “Ở đây.”
Quý Nhượng ngẩng đầu vừa nhìn, mắng đệch một tiếng, chỉ muốn lập tức kéo nghé con kia xuống đánh chết.
Tình thân giả dối gì đó, vốn dĩ không thể nào trông cậy, chị gái còn không quan trọng bằng bida.
Tiệm bida, hắn không muốn dẫn Thích Ánh lên, nhưng để cô ở lại, hắn lên tìm người lại không yên tâm, Quý Nhượng im lặng vài giây, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu không tình nguyện: “Ông đây hôm nay làm người tốt, đưa cậu về nhà.”
Chiếc mô tô leo núi của hắn nghênh ngang đỗ bên đường.
Thành Ngân Tượng nhiều người phức tạp, cũng không được quản chế giao thông, chiếc mô tô đỏ đen giữa đống xe đạp công cộng cùng xe điện ngang dọc như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
Chốc lát xe hắn đã bị nhét ở giữa.
Trước kia trong tình hình này, hắn thường sẽ dùng một chân đá đến, khiến xe xung quanh ngã ào ào, một chân liền dọn đường xong.
Hắn nhìn Thích Ánh đang đứng sau lưng mình, cố gắng kiềm chế chân phải không yên phận, đen mặt đi dời xe. Sau khi dời những chiếc xe xung quanh ra, lộ ra chỗ trống, hắn nghĩ ngợi, từ sau cốp xe lấy ra một chiếc mũ đen không thường đội.
Hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ với cô, cô liền ngoan ngoãn bước đến, Quý Nhượng đưa mũ bảo hiểm cho cô, hệt như chê bai: “Đội lên.”
Thích Ánh chưa từng đội qua thứ này, ôm trong lòng đánh giá trái phải, sau đó đội lên đầu.
Vừa nặng vừa to, hệt như tảng đá rỗng ruột vậy, ngã đầu về sau, chiếc mũ trượt xuống nện lên cổ cô, khiến cả người cô run run. Cô vừa cúi đầu, chiếc mũ cũng ngã theo trước, đến cả dây thắt cũng không gài được.
Vô cùng lúng túng.
Một tay vịn mũ bảo hiểm, một tay kéo lấy góc áo Quý Nhượng.
Quý Nhượng vừa leo lên xe mô tô chỉ đành bước xuống, đứng trước mặt cô, khom người giúp cô gài mũ.
Hắn rất cao, khi làm động tác này, phải cúi đầu khom lưng mới làm được. Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người thiếu nữ.
Có chút giống với vị pudding dâu tây hôm nay ăn, vừa ngọt vừa mềm, một ngụm cắn vào, đầu lưỡi đều tan chảy ra.
Gài mũ xong, hắn mặt không cảm xúc gõ lên trên mũ bảo hiểm: “Gì cũng không biết.”
Mũ bảo hiểm vẫn là quá to, Thích Ánh dùng hai tay đỡ lấy, trong đôi mắt pha lê chứa đầy tò mò, thoáng chớp chớp, đợi Quý Nhượng quay đầu xe xong, cô dùng hai chân leo lên ghế sau.
Chiếc xe hơi nghiêng về trước một chút.
Quý Nhượng vừa nổ máy, lại cảm nhận được bên hông có một đôi tay vòng sang.
Mười ngón thon gầy, cách một lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được sự mềm mại của ngón tay.
Quý Nhượng suýt nữa ngồi không vững, từ trên xe ngã xuống.
Hắn quay nửa đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Cô gái như cậu, sao không biết rụt rè chút nào vậy?”
Thích Ánh đương nhiên không nghe thấy, cô ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy chiếc hông gầy của hắn, trong lòng thầm nghĩ, eo của tướng quân vẫn hệt như trước đây, khi ôm rất có cảm giác an toàn.
Quý Nhượng hậm hực khởi động xe.
Con phố chật hẹp, lại có người ngồi đằng sau, hắn không thể tung hoành ngang ngược như trước đây, chạy xe vô cùng đúng với luật giao thông mới của xã hội chủ nghĩa.
Huống hồ sự mềm mại trên hông khiến hắn có chút mất tập trung.
Thích Ánh từ nơi cách trường học không xa, ngồi xe buýt phải hơn nửa tiếng đồng hồ, Quý Nhượng chỉ tốn mười mấy phút đã có thể đến nơi.
Tiểu khu lân cận nửa cũ nửa mới, là căn nhà mà Du Trạc sau khi lên cấp hai mới chuyển đến, công tác xanh hóa ở đây không tồi, bên ngoài tiểu khu còn có vài con phố trồng đầy cây hải đường.
Mùa hoa hải đường sớm đã tàn, nhưng lá cây vẫn còn sum sê, che phủ phần lớn ánh nắng, chỉ để lại những vệt sáng loang lổ.
Quý Nhượng dừng xe trước ngõ.
Mái tóc đuôi ngựa của Thích Ánh bị mũ bảo hiểm làm cho hơi rối, những sợi tóc mềm mại bị gió giữa tán cây thổi đến, Quý Nhượng có thể ngửi thấy hương dâu tây như có như không thoang thoảng trong không khí.
Hắn nhìn môi cô vài cái.
Hình môi cong lên đường cong xinh đẹp, Thích Ánh vô thanh nói: “Cảm ơn.”
Cô ngoan ngoãn đeo ba lô mình, lại cầm lấy cái của Du Trạc.
Quý Nhượng thầm nói, mẹ nó, bỏ đi, làm chuyện tốt làm đến cùng.
Hắn cầm lấy cặp của Du Trạc, hất hàm ra hiệu cô dẫn đường.
Thích Ánh ngây người, sau đó niềm vui liền lộ ra trong mắt, phát ra ánh sáng xinh đẹp.
Quý Nhượng vội vàng thu lại ánh nhìn, thấp giọng mắng: “Đệch, đã nói không được cười với ông đây.”
Cô đi vào trong chung cư, Quý Nhượng xách cặp đi theo sau, cả đường rẽ trái rẽ phải, đầu cũng sắp choáng rồi, lòng thầm mắng, mấy kẻ ngu ngốc kia khi nào mới bắt đầu tu sửa lại đường phố chứ.
Đang nghĩ ngợi lung tung, bước chân của Thích Ánh đằng trước bỗng dừng lại, giật mình xoay người, vội kéo tay hắn chạy ra sau, một tay ấn hắn lên vách tường, tay còn lại đặt lên môi, làm ra tư thế ‘suỵt’.
Cô thở hổn hển, hệt như thỏ con bị kinh sợ, gò má ửng đỏ. Nửa ngày trời, mới rụt rè ló đầu nhìn ra ngoài.
Du Trình mang dép lê đã vứt rác xong, xoay người vào nhà.
Thích Ánh hết hồn vỗ ngực.
Trời ạ, hôm nay cậu tan làm sớm thế.
Cô xoay người nhìn Quý Nhượng, chớp mắt xin lỗi.
Quý Nhượng dựa vào tường, rũ mắt nhìn cô, thật lâu sau phì cười: “Cậu muốn ép ông đây vào tường* ư?”
(* Nguyên văn 壁咚: Bắt nguồn từ Nhật Bản. Hình ảnh nam sinh ép nữ sinh lên tường, một tay vịn lên tường để thu hẹp khoảng cách khiến nữ sinh thẹn thùng)
Thích Ánh không biết hắn nói gì, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.
Cánh tay Quý Nhượng siết chặt, cuối cùng buông lỏng, sắc mặt lại khôi phục sự hờ hững, hất hàm về hướng nhà cô: “Về đi.”
Hắn đưa cặp Du Trạc cho cô, Thích Ánh ôm vào trong lòng, vẫy tay với hắn.
Hắn đứng thẳng người, phủi phủi vai, hai tay bỏ vào trong túi quần, lười nhác đi ra ngoài. Đi xa rồi, quay đầu nhìn, Thích Ánh vẫn đứng yên ở đấy, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Hắn mắng: “Đồ ngốc, có thể nhìn ra hoa sao?”
Mắng xong, càng bước nhanh hơn rời khỏi tầm mắt của cô.
Thích Ánh lúc này mới bước vào nhà.
Đứng trước cửa nhà, Du Trình mở cửa cho cô, nhìn thấy cô một mình xách hai chiếc cặp, nhìn về sau không thấy Du Trạc, kinh ngạc hỏi: “Ánh Ánh, sao con một mình về? Em con đâu? Thằng nhãi ranh, lại còn bắt con xách cặp cho nó.”
Thích Ánh vào nhà đặt cặp xuống, lấy điện thoại ra nhìn, Du Trạc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô lại gửi thêm một tin: Đã lấy lại cặp, chị về nhà rồi.
Mười mấy phút sau mới nhận được tin nhắn của Du Trạc: Chị, sao chị đi rồi, em tìm chị mãi cũng không thấy. Vụ giật cặp gì thế? Ban ngày ban mặt ai dám giật cặp chứ, em lập tức về ngay.
Trời tối cậu mới về nhà, không tránh khỏi lại bị Du Trình mắng xối xả một trận.
Du Trạc mờ mịt về phòng làm bài tập.
Vừa mở ra nhìn.
Ôi đệch!
Đề cương của mình làm xong cả rồi.
Đề cương ơi đề cương, mày là một dụng cụ học tập trưởng thành, nên tự biết giải đề rồi sao?
Liên tưởng đến chuyện bị giật cặp chị cậu nói, Du Trạc cảm thấy, có thể mục đích của đối phương không phải là giật cặp mà là có niềm đam mê cháy bỏng với học hành chăng.
Dù là giật cặp còn giúp cậu làm xong đề cương, có thể thấy đã đạt đến trình độ cuồng nhiệt đối với chuyện học rồi.
Du Trạc bất giác cảm thấy nể phục.
Không cần làm bài tập, Du Trạc vô cùng vui sướng trải qua hai ngày cuối tuần.
Thứ hai vào học, vừa bước vào cổng trường liền nghe người ta đồn.
Đầu gấu bây giờ đã đổi cách dày vò người ta rồi, không đánh bạn, không mắng bạn, chỉ là ép bạn ở giữa đường làm bài tập thôi.
Phải làm hết, còn không được sai bài nào.
Đám học dốt trong trường đều run lẩy bẩy.
Hay là anh đánh bọn tôi một trận đi.
Thầy giám thị nghe được chuyện này, lại vui mừng hồi lâu.