TIỂU TIÊN NỮ TRONG LÒNG ĐẠI CA

Sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên vật lý dạy thêm một lúc mới ra về. Giáo viên vừa đi, học sinh lớp 11/2 liền truyền ra tiếng reo hò vui vẻ, rủ nhau đến tiệm net chơi game, hoặc là đến tiệm trà sữa làm bài tập, học sinh bắt đầu lục tục ra ngoài.

Sắc mặt Quý Nhượng âm trầm đứng ngay ngã rẽ cầu thang, những bạn học khác thấy anh đều không dám đi đường đó, vòng đường từ cầu thang khác xuống.

Thích Ánh vẫn chưa ra, phỏng chừng là đang ngoan ngoãn ở trong lớp đợi Du Trạc.

Anh nhìn trước cửa lớp, vài lần nâng chân lên, lại rút về.

Mình rốt cuộc đang làm gì vậy?

Hỏi tội cô sao vừa nhìn thấy mình liền chạy ư?

Hay là giải thích tôi và Tiết Mạn Thanh không có gì cả.

Anh ăn no rửng mỡ sao, lại đi nói với cô nhóc câm không nghe thấy kia những thứ này chứ, anh và cô lại không có quan hệ gì cả, thậm chí hai người còn không có phương thức liên lạc với nhau.

Tuyệt đối là trưa nay ăn nhiều bánh bao trong căn tin rồi. 

Anh thầm mắng mình vài câu ngu ngốc, trầm mặt xoay người định rời đi.

Nửa cánh cửa lớp đằng sau bị đẩy ra, Thích Ánh đeo cặp từ trong bước ra, vừa đi vừa sửa lại quai cặp.

Quý Nhượng không kịp chuẩn bị đối mặt với cô, gương mặt không vui còn chưa kịp thu lại, anh đờ người. Thích Ánh nhìn thấy anh, đầu tiên là hai mắt sáng lên, nụ cười ngọt ngào liền treo bên môi, nhưng giây tiếp theo không biết cô chợt nghĩ gì, đôi chân muốn đi về phía anh chợt khựng lại.

Cô vẫn cười, nhưng lại cố gắng che giấu tâm ý của mình, rụt rè cẩn thận hệt như lần đầu gặp gỡ.

Quý Nhượng lập tức buồn bực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu qua đây.”

Thích Ánh nhìn sắc mặt anh để đoán ý, cảm thấy bây giờ tướng quân hẳn đang rất giận.

Là vì mình vô duyên vô cớ quấy rầy anh ư?

Cô có chút buồn bã rũ mắt xuống, càng nghĩ càng cảm thấy mình vẫn nên mau chóng rời khỏi tầm mắt anh, không chọc anh nổi giận thì hơn.

Sau đó Quý Nhượng liền nhìn thấy cô gái nhỏ luôn cười ngọt ngào mím môi, đôi mắt ươn ướt, lẳng lặng xoay người rời đi.

Anh ngây người đứng yên tại chỗ, biểu cảm cứng đờ trên mặt, đến khi Thích Ánh bước đến cầu thang, anh mới phản ứng lại, đôi chân dài bước lên trước vài bước, xông đến giữ lấy cổ tay cô.

Thích Ánh quay đầu, khẽ mím môi, dáng vẻ uất ức lại cố kìm nén.

Ngón tay anh siết chặt đến lạnh ngắt, cổ họng bị nghẹn lại: “Ông đây cũng không hung dữ với cậu.” Quý Nhượng cảm thấy huyệt thái dương của mình bỗng đau âm ỉ, anh hung hăng cắn lưỡi, đau đớn sẽ làm cho cảm xúc của anh không rối rắm như thế nữa, Quý Nhượng trầm giọng hỏi: “Tôi dẫn cậu đi ăn pudding dâu tây được không?”

Thích Ánh mờ mịt nhìn anh.

Anh lặp lại bốn chữ: “Pudding dâu tây.”

Cô cuối cùng cũng nghe hiểu, liền mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm nay đổi sang tiệm khác, chính là tiệm cạnh quán trà sữa Thất Lý Hương ở cổng sau trường.

Anh gọi một phần pudding dâu tây, đang thanh toán, Thích Ánh đứng bên cạnh cúi đầu nhìn đủ loại đồ ngọt đáng yêu trong quầy kính.

Tất cả đều chưa ăn qua, tất cả đều muốn ăn.

Cô cảm thấy lần trước mình đã ăn pudding dâu tây rồi, lần này muốn đổi món khác. Cô kéo kéo góc áo của Quý Nhượng, chỉ vào bánh mousse xoài mình nhìn trúng, tỏ ý mình muốn đổi thành cái này.

Kết quả Quý Nhượng không đồng ý, hung dữ nhìn cô: “Không được phép thay lòng đổi dạ, thích cái nào thì chính là cái đó.” Anh đem pudding dâu tây nhét vào tay cô: “Ăn.”

Thích Ánh cũng không giận, dù sao thì pudding dâu tây cũng rất ngon.

Hai ba miếng cô liền ăn xong, từ trong cặp mình lấy ra tiền tiêu vặt, chạy đến chỉ miếng bánh mousse xoài, tỏ ý với nhân viên trong tiệm giúp cô lấy một miếng.

Nhân viên đang bước đến, Quý Nhượng ngồi đó âm trầm nói: “Không được phép bán cho cô ấy.”

Ai lại không biết Quý Nhượng chứ.

Nhân viên không dám trái lời anh, đành lừa Thích Ánh: “Món này được khách khác đặt sẵn rồi, không bán được.”

Cô có chút thất vọng, trong tay cầm tờ hai mươi tệ, lại nhìn trái nhìn phải, sau đó vui vẻ chỉ vào bánh matcha, chớp mắt ra hiệu với nhân viên.

Nhân viên vẫn chưa trả lời, lại nghe thấy giọng nói không có độ ấm của đại ca: “Nói với cô ấy tiệm này ngoại trừ pudding dâu tây, những thứ khác đều không bán.”

Nhân viên: “...”

Anh hai à, anh bắt nạt một người lương thiện bị câm điếc không thấy đau sao?

Dù trong lòng thầm mắng rủa, nhưng ngoài mặt chỉ đành làm theo. Nhân viên áy náy, xin lỗi chuyển lời Quý Nhượng cho cô.

Thích Ánh có chút ngạc nhiên khi gặp phải tình huống này, nhưng trong lòng thầm cho rằng tiệm đồ ngọt làm ăn rất khá, cầm hai mươi tệ quay về chỗ ngồi.

Quý Nhượng lướt điện thoại, nhìn thấy cô quay lại, đáy mắt ẩn chứa ý cười, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.

Hai tay Thích Ánh chống cằm nhìn anh một lúc, thấy anh không nói chuyện, chỉ dựa ghế ngồi lướt điện thoại, có chút ngờ vực, lấy di động gõ chữ: Cậu tìm tớ có chuyện gì không?

Quý Nhượng dời mắt khỏi màn hình, không tự nhiên nhúc nhích thân người, đổi tư thế khác.

Không thể nói là ông đây đến tìm cậu tính sổ được.

Anh im lặng một lúc, dưới ánh mắt tò mò của Thích Ánh, anh mặt không biểu cảm trả lời: Tìm cậu cùng làm bài tập.

Thích Ánh cong mắt, vui vẻ từ trong cặp lấy ra bài tập hôm nay đặt lên bàn, sau đó cả mặt mong chờ nhìn anh.

Trên lớp mỗi lần tan học vẫn luôn có bạn học hẹn nhau cùng nhau ra tiệm trà sữa, quán cà phê ngồi làm bài tập, cô vẫn chưa đi cùng ai, không ngờ người đầu tiên hẹn cô lại là tướng quân.

Quý Nhượng:...

Anh chậm rì rì lấy cặp qua, vừa mở ra xem.

Bên trong chỉ có một gói thuốc, một chiếc bật lửa, một cục sạc, một chai Coca uống dở, ngoài ra còn có một quyển sách toán lớp 10 không biết đã nhét vào trong từ bao giờ.

Anh chỉ đành lấy quyển sách toán đó ra.

Vừa giở ra, còn có vài trang bị xé mất.

Hàm số sin, hàm số cos là thứ rắm chó gì vậy, rồi tan fx lại là thứ gì thế, mẹ nó, sách toán hay là sách tiếng anh vậy.

Đại ca muốn vờ vịt giải vài bài nhưng lại không cách nào đặt bút xuống.

Điều quan trọng là anh cũng không có bút.

Thích Ánh ngồi đối diện lấy hộp bút ra, hộp bút vải màu hồng, bên trên còn thêu một chú thỏ trắng tai dài. Đến cả bút cũng rất đáng yêu, có hình cá voi xanh.

Cô giải được vài bài, nhìn thấy Quý Nhượng vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn quyển sách, cô tò mò nghiêng đầu.

Quý Nhượng phát hiện ánh mắt của cô, mặt dày chìa tay đến phía cô: Mượn cây bút.

Thích Ánh bừng tỉnh hiểu ra, vội đẩy hộp bút sang.

Hai ngón tay anh mở hộp bút ra, nhìn một lượt, chọn cây bút bấm hình cá voi hồng.

Anh bắt đầu vẽ bừa lên sách toán.

Vẽ một cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, lại vẽ một quả đâu tây, anh muốn vẽ một cô gái nhỏ ăn dâu tây nhưng trình vẽ không đủ, chỉ đành bỏ cuộc.

Lúc điền xong chỗ trống, di động trên bàn của Thích Ánh chợt rung lên, là tin nhắn của Du Trạc gửi đến: Chị, chị đi đâu thế, không phải đã bảo chị ở trong lớp chờ em không được chạy lung tung sao?

Thích Ánh biết cậu không thích Quý Nhượng, nên không nói thật: Chị muốn uống trà sữa, đang trong Thất Lý Hương.

Du Trạc nói: Ồ, thế chị ở đó chờ em, em đến ngay đây. Mua giúp em ly trà sữa trà xanh, 70% đường, lấy nhiều trân châu.

Di động của Quý Nhượng cũng vang lên, vừa nghe máy, Khuất Đại Tráng nói, “Anh Nhượng, vừa rồi chủ nhiệm lớp 10/7 bỗng sang đây, thằng nhóc Du Trạc chạy rồi. Chỉ là em thấy thời gian cũng được nửa tiếng nên không đuổi theo.”

Quý Nhượng nhìn Thích Ánh đang trả lời tin nhắn một cái, lạnh giọng nói: “Biết rồi.”

Gác máy, thấy Thích Ánh ghi lên giấy nháp, sau đó đưa vở nháp cho anh xem.

Nét chữ xinh đẹp, ngoan ngoãn giống như người cô vậy: Em tớ đến đón, tớ phải về đây.

Quý Nhượng hờ hững gật đầu.

Cô lại viết: Lần sau có thể cùng cậu làm bài tập không?

Quý Nhượng tự mình đào hố mím môi tiếp tục gật đầu.

Thích Ánh nhìn anh cười ngọt ngào, bắt đầu dọn dẹp sách vở. Anh cầm lấy cây bút cá voi hồng, không định trả cho cô, sẵn tiện bỏ chung với quyển sách toán vào trong cặp.

Ra khỏi tiệm đồ ngọt, Thích Ánh lại đi vào trong Thất Lý Hương bên cạnh mua trà sữa cho Du Trạc.

Đến khi cô gọi món xong, quay đầu nhìn, Quý Nhượng đã rời đi. Anh vắt cặp lên vai, bước đi lười nhác, đồng phục cũng không mặc đàng hoàng nhưng bóng lưng rất thẳng.

Thích Ánh cầm ly trà sữa nóng, vẫy tay với bóng lưng anh.

Đang là giờ cao điểm tan học, trước cổng trường xe qua xe lại, kẹt đến cứng ngắt, đều là xe của phụ huynh đến đón con. Du Trạc xách cặp chạy trong đám người hỗn loạn đến Thất Lý Hương.

Trên giao lộ phía trước tiếng còi xe inh ỏi.

Có một chiếc xe màu trắng bình thường đang dừng trên đường chính, chặn ngay giao lộ, chủ xe là một người đàn ông trung niên, từ trên ghế lái ló đầu ra lớn tiếng quát với tiệm nhỏ cách đó không xa: “Nhanh lên, mua có một ly nước cũng lâu như thế.”

Nam sinh béo ú trước cửa tiệm cầm một chai nước ngọt trả tiền, “Xong ngay đây xong ngay đây.”

Chiếc xe đen bị ông ta chặn lại tiếp tục bấm còi.

Thấy ông bất động, đầu xe trực tiếp chạy về bên phải, từ trong khu vực có gắn camera quan sát chạy đi. Lúc chạy đến ngang xe ông, cửa xe dần hạ xuống, truyền ra một giọng nữ lạnh lùng: “Không biết đậu xe thì đừng lái ra ngoài cản trở giao thông.”

Người đàn ông trung niên bị cô mắng đến ngượng ngùng, không đáp, đến khi chiếc xe đó rời đi, mới ở ngoài cửa xe nhổ nước bọt, mắng: “Chỗ cô đậu cũng là của mọi người, phách lối gì chứ.”

Chủ xe bên cạnh bị ông ta chắn lại cũng rất bất mãn, không kìm được mỉa mai: “Bớt đùa đi anh bạn, người ta là Phaeton, có thể mua được mười chiếc giống xe anh đấy.”

Người đàn ông trung niên: “...”

Du Trạc đang tung người nhảy qua lan can bên làn đường dành cho người đi bộ, định đi đường tắt qua đó, bỗng nghe thấy bên đường có người gọi: “Này, cậu nhóc.”

Cậu ngoảnh mặt làm ngơ, vừa bước qua một chân, bỗng nghe thấy giọng kia lại gọi: “Cậu nhóc mang Adidas đỏ.”

Mang Adidas đỏ không phải là mình sao?

Du Trạc nghiêng đầu nhìn, một chiếc xe đen đậu bên đường, cô gái tóc ngắn xinh đẹp ngồi trên ghế lái vẫy tay với cậu.

Du Trạc nghi ngờ chỉ mình, cô gật đầu.

Cậu nhìn một chân đang vượt qua rào ngăn của mình, lẳng lặng rụt về, ho khan một tiếng: “Chúng ta quen biết ư?”

Cô gái tóc ngắn mỉm cười, mày thon mắt dài, gương mặt lộ ra sự lạnh lùng, “Chúng ta từng gặp nhau rồi. Cậu quen Quý Nhượng đúng không?”

Du Trạc càng lúc càng thấy kì lạ, nhìn cô không nói gì.

Cô lại cười, quay người từ trên ghế phụ lấy ra một bì thư, từ cửa xe đưa ra, “Có thể phiền cậu giúp tôi chuyển thứ này cho Quý Nhượng không?”

Du Trạc nhíu mày: “Tôi không thân với anh ta, sao chị không tự mình đưa?”

Quý Thiên nhún vai: “Cậu ta block tôi rồi.”

Du Trạc có chút ngạc nhiên, lại nhìn bì thư kia một cái, thầm nghĩ, ôi đệch, không phải là thư tình chứ?

Chị gái xinh đẹp, lạnh lùng thế này lại cũng thích Quý Nhượng ư?

Mẹ nó, còn có nghĩa lý gì sao.

Quý Thiên vẫn cười, vẫy vẫy thư trong tay: “Cậu nhóc, giúp chị chuyện này đi.”

Nụ cười xinh đẹp như thế khiến cho nam sinh không cách nào từ chối.

Du Trạc đưa tay, lặp lại câu vừa rồi: “Nói trước, tôi không thân với anh ta, không nhất định có thể giao tận tay anh ta, cho dù giao trực tiếp, anh ta cũng chưa chắc sẽ nhận.”

Quý Thiên lộ ra nụ cười “Tôi hiểu”, cô cảm ơn cậu, lái xe chậm rãi rời đi.

Du Trạc cúi đầu nhìn bì thư không dán kín, bĩu môi, nhét vào trong cặp mình. Lúc đến Thất Lý Hương, Thích Ánh cầm ly trà sữa đứng ngoài cổng, nhìn thấy cậu liền vẫy tay.

Du Trạc nhận lấy ly trà sữa uống một ngụm, lầm bầm oán trách: “Sao lại mua nóng, em muốn uống lạnh.” Chỉ là mua cũng mua rồi, cậu cũng không định đổi ly khác, dẫn Thích Ánh lên xe buýt.

Sau khi lên xe, cậu nhắn tin cho Thích Ánh: Chị, em nói cho chị nghe, Quý Nhượng kia chắc chắn không đơn giản.

Thích Ánh:...

Du Trạc lại đem chuyện có một cô gái xinh đẹp nhờ cậu chuyển thư tình cho anh, lại nói: Thật sự là một tra nam đùa giỡn tình cảm của người khác.

Thích Ánh hơi giận: Nói không chừng là chuyện quan trọng gì đó, em đừng tự đoán mò.

Du Trạc: Thế tại sao anh ta còn block người ta không dám đối mặt chứ?

Thích Ánh: Em nói nữa, chị sẽ mách cậu hôm nay em lại đi đánh nhau.

Du Trạc:...

Thích Ánh chỉ xuống cùi chỏ của cậu.

Chỗ đó có dính chút bụi khi vừa rồi cậu ở trong lớp cùng bọn người Khuất Đại Tráng xung đột va vào tường, còn hơi rách da. Du Trạc thán phục sức quan sát của chị mình, lẳng lặng ngậm miệng.

Sau khi về đến nhà, Ngô Anh Hoa đã làm xong cơm, nhận lấy cặp của hai đứa nhỏ, lại bảo hai người đi rửa tay.

Cặp của Du Trạc chỉ kéo một nửa dây khóa, lúc ném lên giường, một bì thư từ bên trong rơi ra.

Ngô Anh Hoa tò mò nhặt lên, bì thư không dán lại, bà mở ra xem.

Đó là một tấm ảnh.

Một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, bế một đứa nhỏ tầm một hai tuổi, trong tay cầm một quả bóng bay hình Mickey, nhìn ống kính cười.

Dưới góc ảnh ghi: Chụp vào năm 2000.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi