TIỂU TÌNH NHÂN CỦA BÁC SĨ ÁC MA!


- Em có được quyền từ chối không?
Chu Hạ cuối thấp mặt dướn đôi mắt long lanh, sổ gạo lên nhìn Kha Luân.

Cô thật sự không muốn ở cùng người đàn ông này chút nào.

Khó khăn lắm mới có cơ hội để tạm xa lánh vài tuần thế mà hôm nay anh lại đến tận đây phá hủy hết mọi kế hoạch của cô.

- Tất nhiên là không rồi.

Chu Hạ xụ mặt, yểu xiều như trái bóng xì hơi, ngồi chồm hỗm vùi kín mặt vào trong hai đầu gối ra vẻ dỗi anh.

Nhưng cô đã giữ tư thế đấy được năm phút rồi vậy mà Kha Luân vẫn không có động tĩnh gì cả.

- Không chịu, không chịu đâu.

Em muốn ở kí túc xá mà.

Chu Hạ ló mặt lên nhìn chỉ thấy mỗi đôi chân dài cùng quần tây đen đang đứng trước người.

Cô chỉ đành phải đổi cách khác, cô ngồi bệt xuống, ôm lấy chân anh khóc lóc cầu xin.1
- Vô ích thôi, không là không.

Thay vì ở kí túc xá một mình thì ở cùng anh không phải là sướng hơn sao?
- Em thà ở một mình còn hơn phải sống chung với một tên cuồng dâm như anh.

Chết cha...em, thật ra ý em không phải là vậy đâu.

Nói xong Chu Hạ mới nhận ra là bản thân mình đã lỡ lời nói ra những ấn tượng xấu về Kha Luân.

Cô run run đứng lên từ sàn nhà, bẽn lẽn nắm lấy tay anh mà nịn nọt.


- Vậy ý em là gì hửm?
Khoé môi Kha Luân giật giật, hơi thở vì tức giận mà trở nên không đều, anh áp đảo, đẩy dồn Chu Hạ vào trong góc tường.

Chu Hạ quíu quáo, cô như một chú thỏ trắng phải đối diện với con sói hung tàn, đói khát.

Cô hít thở thật sâu, sau một hồi cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Chu Hạ cố tỏ ra đáng yêu, chỉ chỉ hai đầu ngón tay trỏ vào nhau, giọng nói e ngại, thẹn thùng khẽ cất.

- Anh này thật không hiểu ý người ta gì hết, người ta đây là đang khen anh " khoẻ " mà.1
Dù biết nhóc con này đang nói dối trắng trợn nhưng cô làm ra bộ dạng dễ thương như thế này cơn tức giận trong anh liền biến mất.

Không những thế cô còn nhào dùng những ngón tay mềm mại mà vuốt ve lòng ngực người đàn ông.

Mặc dù đó là hành động của những cô gái lẳng lơ nhưng khi Chu Hạ thực hiện thì không hề tục một chút nào.

- Khụ...mấy thứ này không cần phải mang theo, chỉ cần mang cái mạng của em đến căn hộ là được, anh đã nhờ người sắm quần áo cho em rồi.

[...]
- Sao bỗng dưng nhà chính anh không ở mà muốn dọn ra căn hộ gần trường em làm gì? Có phải vì em không?
Kha Luân và Chu Hạ đang trên đường đến căn hộ mà anh vừa nói.

Không gian trong xe vô cùng ngộp ngạt, căng thẳng.

Từ lúc ở nhà đến bây giờ anh chưa nói với cô một lời nào.

Vì muốn đánh tan cái bầu không khí áp bức này Chu Hạ đã cất tiếng hỏi bâng quơ, tạo cơ hội bắt chuyện với Kha Luân.

- Em tự đề cao bản thân mình quá rồi đấy.

Đây đều là quyết định của mẹ anh, căn hộ đấy vừa xa bệnh viện, vừa nằm ngoài trung tâm thành phố bất tiện chết đi được.1
Mí mắt nhanh chóng cụp xuống che giấu đi nỗi thất vọng trong lòng.

Chu Hạ hối hận rồi, cô không nên hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy, chỉ tự làm bản thân mình thêm buồn mà thôi.

Tuy là giữa cô và anh chỉ vừa mới tiếp xúc vài lần, nhưng chẳng có lần nào nên hồn thế mà khi nghe anh nói ra những lời như vậy Chu Hạ có chút nhói ở tim.

Rốt cuộc cô đang mong đợi điều gì?
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mọi tâm tư của một con người đều được thể hiện thông qua ánh mắt, nỗi buồn thoáng qua bất chợt hiện hữu trong đôi mắt ưu tư ấy, nhưng rồi Chu Hạ vẫn mỉm cười, gượng gạo đáp trả:
- Em biết mà.

Em chỉ nói đùa thôi, anh không cần phải trả lời thẳng thừng như vậy đâu.

Người ta cũng biết buồn đấy.

Nói rồi Chu Hạ quay ra ngoài cửa xe ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ của những toà nhà cao ốc bên ngoài.

Cô tự hứa với mình rằng đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô chủ động bắt chuyện với anh.

Năm phút sau.

Kể từ lúc Kha Luân phũ phàng với Chu Hạ thì cô chẳng còn nói thêm gì nữa mà chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, một lát sau thì bầu trời bất ngờ chuyển màu, nổi lên đợt mưa râm râm, những hạt nước thưa thớt, nhỏ giọt rơi tí tách xuống mặt đất, trong vô thức Chu Hạ đã đưa tay ra hứng những giọt nước mưa.

- Ơ...!

Đột nhiên kính xe từ bên dưới chậm rãi vươn lên khiến Chu Hạ phải rút tay về.

Cô thốt lên, quay sang nhìn anh rồi lại ngồi im thin thít như không có chuyện gì.

- Làm như thế rất nguy hiểm, nhỡ đâu xe bên cạnh vượt lên va trúng sẽ gãy tay đấy.

Thì ra Kha Luân vì sự an toàn của cô nên mới làm như thế.

Trời mưa dần càng nặng hạt, không còn râm ran như mới đầu nữa, bị cản trở tầm nhìn Kha Luân bắt đầu giảm tốc độ, chạy chậm nhất có thể.

- Em rất thích mưa?
Nhìn Chu Hạ đón nhận những hạt mưa ban nãy anh lại nhớ đến hình bóng của người bạn gái quá cố Hương Diên.

Cô ấy rất thích mưa, cực kì thích và cũng thường làm những hành động như vậy mỗi khi ngồi xe mà gặp mưa.1
- Em không.

Chu Hạ không những chẳng thích mà lúc nhỏ cô còn rất ghét mưa.

Bởi vào một ngày mưa tầm tã ba Chu Trình đã bỏ cô mà đi.

Mỗi lần mưa đến những kí ức kinh hoàng đêm ấy lại ùa về chỉ khiến Chu Hạ buồn thêm mà thôi.

Hà cớ gì cô phải đem lòng yêu thích nó chứ?
- Em có muốn ăn chút đồ ngọt không? Anh nhớ trước kia em rất thích ăn socola.

Kha Luân mở hộc tủ trên xe, bên trong chứa đầy những bọc kẹo với thiết kế sang trọng chứa nhiều thanh socola nhỏ dài được quấn giấy bạc màu vàng.

Đây đều là những loại socola thượng hạng, đắt tiền và nó luôn được chất đầy trong cốp đựng những món đồ linh tinh của Kha Luân.

Anh mua rất nhiều nhưng chẳng bao giờ ăn lấy một lần.

Hết hạn thì thẳng tay vứt đi rồi mua đợt mới thay vào.

Sở thích kì quặc, phung phí này được hình thành cũng là vì cô gái trước kia, anh vẫn giữ nó đến tận bây giờ chưa bỏ đi được.

Hương Diên khi còn sống sức khỏe cô ấy không được ổn định, rất thường xuyên bị hạ đường huyết vì thói quen hay bỏ bữa và ngủ nghỉ không đúng giờ đúng giấc của cô ấy.

Cũng vì thế mà lúc nào trên người anh cũng phải có đồ ngọt để đưa cho Hương Diên bất cứ lúc nào.


- Hình như anh nhầm em với người khác rồi.

Em chưa từng nói như thế.

Với cả em không thích thứ đó.

Anh đừng lấy nó ra.

Dù là socola đắng hay ngọt thì Chu Hạ cũng không biết thích ăn.

Việc này cũng không tự nhiên mà có.

Mọi chuyện đều có lý do riêng của nó.

Hương Diên và Chu Hạ là chị em ruột và đương nhiên đã là chị em thì sẽ điểm giống nhau trong sở thích.

Khi còn sống trong một gia đình ấm êm, bốn người, lúc ấy Chu Hạ còn rất nhỏ, chỉ mới bảy tuổi thì phải.

Trong khoảng thời gian đó Chu Hạ vẫn thích ăn socola và Hương Diên cũng thế.

Vào ngày Valentine năm ấy chị Hương Diên với tướng mạo xinh đẹp, được rất nhiều anh trai và bạn cùng lớp yêu thích.

Biết được chị ấy rất thích socola nên họ tặng rất nhiều.

Hương Diên thảo ăn, không keo kiệt nên sáng hôm sau đã mang tặng lại cho em gái một ít trước khi đến trường.

Nhưng Tịnh Nhã thấy con gái nhỏ ôm những hộp kẹo ấy bà lại không tin rằng là chị đã tặng cho cô, bà ấy luôn nghĩ do Chu Hạ ăn cắp nên đã kéo Chu Hạ ra đánh đập và bỏ đói nguyên một ngày hôm ấy.

Đến chiều tối khi chị gái đi học và ba đi làm trở về thì Chu Hạ mới được minh oan.1
- Xin lỗi, anh nhớ nhầm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi