TIỂU TÌNH NHÂN CỦA BÁC SĨ ÁC MA!


- Đừng rời xa anh, làm ơn quay lại đi mà!!Mi mắt Kha Luân vẫn nhắm nghiền nhưng cơn sốt quá cao đã làm anh trở nên mơ hồ, không ổn định, luôn miệng nói mớ và gào khóc, nước mắt nóng hổi từ khoé mắt liên tục rơi ra khiến ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải xót xa cho anh.- Kha Luân, anh mở mắt ra nhìn em đi.

Em là Hương Diên của anh nè, em trở về rồi, em sẽ không rời xa anh nữa đâu.Hương Diên đã ra sức dỗ dành, trấn an Kha Luân nhưng mọi thứ cô ta làm đều trở nên vô tác dụng.

Anh vẫn nằm đấy, tay chân quơ quào không hề có ý định mở mắt ra nhìn cô ta.- Có...có lẽ do anh ấy đang sốt mà dì Hoan còn đắp chăn nên anh ấy mới khó chịu như vậy đấy ạ!.

Ngôn Tình Cổ ĐạiHương Diên gượng gạo giải thích, cô ta sợ Kha Mĩ Kì sẽ thất vọng về mình nên liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của dì Hoan.Nhưng mà những gì mà Hương Diên nói cũng không sai.

Người bị nóng sốt thì không nên đắp chăn, đắp mền để tránh bị ủ nhiệt.

Vì thế dì Hoan chỉ còn biết cuối đầu nhận lỗi về phần mình.- Dì Hoan lấy hộ con một chậu nước khác với ạ, con muốn tự tay lau người cho anh ấy.


À dì lấy thêm một ly nước ấm luôn nha, con sẽ thử bón thuốc cho Kha Luân.Tuy lời nói, cử chỉ của cô ta rất lễ phép, có giáo dưỡng nhưng Hương Diên chẳng khác nào đang xem bà là một người giúp việc mà tùy tiện sai bảo như vậy.

Trong khi bà ấy đã khá có tuổi rồi, đi đứng rất khó khăn.- Sao con...- Được rồi bà chủ, mấy đứa nhỏ trong nhà còn việc khác.

Cứ để tôi đi lấy cũng không sao.Đến Kha Mĩ Kì đứng bên cạnh cũng phải bức xúc thay dì Hoan, nhưng khi bà ấy định lên tiếng đòi lại công bằng cho người bạn già của mình thì dì Hoan đã vội ngăn cản.Mặc dù không biết Hương Diên bây giờ có còn chỗ đứng trong tim Kha Luân hay không nhưng cô ta cũng đã từng là người quan trọng nhất với anh.

Bà không muốn làm lớn việc này, với cả anh đang bệnh, Chu Hạ lại không có ở đây, bà chỉ có thể đặt niềm tin vào cô gái này mà thôi.Năm phút sau.- Những thứ con yêu cầu đều có đủ ở đây, nếu cần gì nữa thì cứ bảo dì.Sau ít phút thì dì Hoan đã hoàn thành xong những công việc của mình.

Bởi tất cả mọi thứ đều có sẵn trong phòng chỉ là Hương Diên cố ý không nhìn thấy.

Nước ấm để uống có trữ sẵn trong bình thủy được đặt gọn dưới bàn, còn nước ấm và khăn bông để lau mình thì chỉ cần đi vào nhà tắm là có thôi.- Con cảm ơn!Hương Diên bắt đầu lật chiếc chăn mỏng đắp trên người Kha Luân ra.

Cô ta chậm rãi cởi từng hạt cúc áo pizama của anh, cho đến cúc cuối cùng thì từng thớ thịt, từng cơ bụng lần lượt được hiện ra khiến Hương Diên không thể cưỡng lại nổi, phải giả vờ dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể Kha Luân nhưng thực chất là đang lợi dụng để điểm tiện nghi của anh.

Cổ họng vì nuốt nước bọt mà lên xuống liên tục.- Ay da...nóng quá, thuốc anh ấy cần phải uống đây đúng không ạ?Hương Diên chỉ vào năm viên thuốc đã được bóc vỏ sẵn đang được đặt trên bàn mà ra vẻ nói.- Là em sao? Em đến rồi sao?Kha Luân tỉnh lại trong cơ mê sảng, mí mắt anh như bị một thế lực vô hình nào đó đè lên, không cho anh mở to mắt ra nhìn.

Chỉ có thể he hé được một tí, cũng vì thế mà hình ảnh cô gái trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo, anh không thể thấy rõ được người ấy là ai, chỉ mong người đấy có thể là Chu Hạ của mình.- Ừm...là em, để em bón thuốc cho anh nha.Tai ù mắt mờ, mọi cơ quan trên người như đã ngưng hoạt động.

Kha Luân lầm tưởng người này chính là Chu Hạ mà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.Hương Diên ảo tưởng là anh nhận ra mình nên mãn nguyện vô cùng, môi kéo dãn thành một đường cong hoàn mĩ.

Kế tiếp cô ta cầm một viên trong đấy lên, vừa nhìn hình dáng và mùi của nó cũng đã đoán được thuốc này rất đắng nhưng Hương Diên không ngại mà cho nó vào miệng, uống thêm một ngụm nước rồi từ từ áp sát vào môi Kha Luân.- Có được không đấy, thuốc rất đắng, đến nỗi mặt con nhăn lên rồi kìa, hay là con đừng làm nữa.Kha Mĩ Kì bỗng dưng có chút khó chịu khi Hương Diên sắp sửa động vào con trai mình, bà đã nhăn mặt nói khéo để cô ta biết điều mà ngừng lại nhưng Hương Diên đã xua tay về hướng bà để chứng minh là mình rất ổn.- Khônggg, đừng mà!!Vào thời điểm khi hai đôi môi ấy sắp chạm vào nhau thì không biết từ đâu lại có người đứng phía sau họ hét lớn lên, làm ai cũng phải giật mình.


Ngay lập tức quay đầu nhìn lại.

Nhất là Hương Diên, cô ta hoảng đến nỗi nuốt luôn cả viên thuốc kia vào trong bụng rồi.Còn về phía Kha Luân, giọng nói ấy như một luồn sáng chạy dọc qua trong tâm trí của anh, giúp anh có thể tỉnh táo và mở to được đôi mắt của mình, nhìn nhận được vấn đề đang diễn ra.- Mấy người gọi tôi đến đây chỉ để chứng kiến cảnh này thôi đấy hả? Tôi đã thấy rồi, mấy người vừa lòng chưa?Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác mà chính là Chu Hạ, mặc dù ngoài mặt thì bảo không quan tâm, không thèm đếm xỉa tới anh nhưng không hiểu sao cô vẫn không cầm lòng được mà nhờ Mặc Cảnh đưa đến đây thăm người đàn ông không gan không phổi này.- Chu Hạ...!không phải như con nghĩ đâu.Da dẻ Kha Mĩ Kì đã tái lét hết rồi, cứ giống như bọn họ đang làm việc xấu mà bị bắt quả tang vậy.

Nhất thời không biết phải làm gì và xử lý thế nào, chỉ biết đứng đơ ra đấy mà nhìn những giọt lệ uất hận trên khuôn mặt của cô lần lượt tuông rơi.- Chu Hạ sao giờ này con mới đến.Dì Hoan vui mừng nói.

Thật ra là Chu Hạ đã đến đây được khá lâu rồi.

Chỉ là khi nhìn thấy có người phụ nữ khác đang tận tình chăm sóc cho Kha Luân mà người ấy lại là người chị đã khuất của mình nên phút chốc cô mới bị bất động tại chỗ, hai chân cứng đờ không đủ dũng khí để bước lên hay gọi tên họ.Cứ thế mà mọi hành vi, cử chỉ mà Hương Diên đã làm với Kha Luân cô đều được nhìn thấy.

Đáng lẽ là Chu Hạ đã lựa chọn sẽ âm thầm bỏ đi rồi, vì nơi này vốn dĩ không dành cho cô, chủ nhân thật sự cũng đã quay lại thì cô nên rút lui mới phải.Nhưng Chu Hạ không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu hôn người con gái khác được, tất cả những điều này như đã tiếp thêm sức mạnh cho Chu Hạ nói lên những gì mà mình không muốn nó thành hiện thực.- Kha Luân...em biết là anh yêu chị ấy nhiều hơn em, chị ấy trở về thì hợp đồng giữa hai chúng ta cũng nên kết thúc, nhưng làm ơn đừng quên em nhanh như vậy có được không?Nhìn bàn tay của Hương Diên đang đặt trên ngực anh mà Chu Hạ không giấu nổi cảm xúc của mình.

Cô và anh chỉ mới xa nhau chưa đầy một ngày thì anh liền muốn bỏ cô lại phía sau mà bắt đầu một cuộc tình mới với người cũ rồi sao?- Hức...em, em xin lỗi.


Là do em quá kích động mà thôi, sau này em sẽ không đến làm phiền anh nữa.

Chúc anh và cô gái mình yêu sẽ được hạnh phúc.

Tạm biệt!Đến đây Chu Hạ mới nhận ra là bản thân đã phản ứng một cách thái quá.

Bởi quyết định này là do cô lựa chọn, cô luôn muốn rời xa anh nhưng khi tận mắt chứng kiến anh thân mật với người con gái khác thì Chu Hạ lại đau lòng, nơi ngực trái như bị chính mình bóp nghẹn đến khó thở.Chu Hạ lấy mu bàn tay lau vội đi những giọt nước mắt vô ích tràn lan trên má mặt rồi dứt khoát chạy đi.

Cô cảm thấy cô đang tự biến bản thân mình thành một kẻ dư thừa ở nơi này, đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên đến đây mới phải.- Không, Chu Hạ...đừng đi, em chạy chậm thôi đợi anh với, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.

Ngừng lại nghe anh giải thích đi mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi