TIỂU TÌNH NHÂN CỦA BÁC SĨ ÁC MA!


- Con kia...mày đứng đó làm gì? Tụi tao ăn xong rồi, lên coi còn cái gì trên bàn thì ăn hết rồi dọn xuống rửa bát.

Bọn tao vẫn còn rất no, phải đi nghĩ một chút đã.
Trong lúc Chu Hạ vẫn đang chần tay qua nước lạnh thì bỗng dưng từ bên ngoài có một đám người giúp việc khác đi vào, vừa đến đã quát mắng Chu Hạ khiến cô giật nảy mình.
Chu Hạ không đáp mà chỉ lẳng lặng gật đầu rồi lách người qua bọn họ đi ra bàn ăn.
- Không còn gì cả...
Chu Hạ nhìn đống thức ăn bừa bộn, vương vãi đầy ra bàn mà thở dài ngán ngẫm.

Sự việc lần trước lại tiếp diễn nữa rồi, thậm chí còn có phần tệ hơn.

Trên bàn chẳng còn một chút thức ăn nào cả, đến một miếng cơm trắng cũng không còn.
- Chị ơi...cái này cho chị, hơi xấu một tí nhưng chị ăn tạm nha.
Chu Hạ định bụng sẽ nhịn đói đến trưa xem sao thì bất ngờ có một cô bé chạy đến đập nhẹ vào vai cô cười hì hì.

Sau đó lại lấy ra một chiếc bánh bao trắng bị ọp ẹp, móp méo vì phải nằm trong túi áo.
- Chị cảm ơn A Tình nhé.
Chu Hạ cùng với A Tình kéo ghế ngồi vào bàn, cắn một miếng bánh bao vào miệng mà Chu Hạ không khỏi xúc động.

Cảm xúc một lần nữa dâng trào, hốc mắt Chu Hạ đỏ lên nhưng cô không khóc.

Ở ngôi nhà này bây giờ ngoài dì Hoan và cô nhóc nhỏ hơn cô một tuổi này ra thì chẳng còn ai quan tâm hay đoái hoài tới cô nữa.
- Chị biết gì chưa...sau này chúng ta phải khổ rồi, bên nhà chính quản gia Tiêu Trần đột nhiên xin nghỉ về quê vài tháng nên dì Hoan đã bị gọi về đấy tiếp quản.

Sẽ không có ai bênh vực hai chị em mình nữa.
Chu Hạ thoáng chốc buồn bã, thì ra là như vậy, hèn gì từ lúc cô thức giấc cho đến bây giờ vẫn không thấy bà ấy đâu cả, còn tưởng là bà ấy ra ngoài một chút rồi về, nào ngờ mới đấy đã bị đưa về nhà chính rồi.
[...]
- Chị biết gì chưa...sau này chúng ta phải khổ rồi, bên nhà chính quản gia Tiêu Trần đột nhiên xin nghỉ về quê vài tháng nên dì Hoan đã bị gọi về đấy tiếp quản.


Sẽ không có ai bênh vực hai chị em mình nữa.
- Con kia...mày đứng đó làm gì? Tụi tao ăn xong rồi, lên coi còn cái gì trên bàn thì ăn hết rồi dọn xuống rửa bát.

Bọn tao vẫn còn rất no, phải đi nghĩ một chút đã.
Chu Hạ thoáng chốc buồn bã, thì ra là như vậy, hèn gì từ lúc cô thức giấc cho đến bây giờ vẫn không thấy bà ấy đâu cả, còn tưởng là bà ấy ra ngoài một chút rồi về, nào ngờ mới đấy đã bị đưa về nhà chính rồi.
Trong lúc Chu Hạ vẫn đang chần tay qua nước lạnh thì bỗng dưng từ bên ngoài có một đám người giúp việc khác đi vào, vừa đến đã quát mắng Chu Hạ khiến cô giật nảy mình.
Chu Hạ thoáng chốc buồn bã, thì ra là như vậy, hèn gì từ lúc cô thức giấc cho đến bây giờ vẫn không thấy bà ấy đâu cả, còn tưởng là bà ấy ra ngoài một chút rồi về, nào ngờ mới đấy đã bị đưa về nhà chính rồi.
- Chu Hạ ơi...!một lát nữa em ăn xong thì lên phòng chị mang gra gối với mềnh mùng đi giặt hộ chị nhé.

Nó vẫn còn rất sạch nhưng vì tối qua Kha Luân làm chị ra nước nhiều quá nên bẩn mất tiêu rồi.

Làm phiền em nhé!
Hương Diên từ trên lầu đi xuống, giờ này mà cô ta lại mặc trên người một bộ đồ ngủ vô cùng sexy, với vải lụa mỏng tanh nếu như không có lớp áo khoác voan bên ngoài thì chẳng biết sẽ thô tục như thế nào nữa, Hương Diên với phong thái khoan thai, ung dung bước đến gần Chu Hạ cất tiếng nhờ vả rồi cùng với đám người hầu của mình ra ngoài vườn hoa.
- Sao chị ta không có ý có tứ gì hết vậy? Những chuyện nhạy cảm như vậy mà vẫn đem ra nói được, đúng là không biết xấu hổ.
Đợi Hương Diên đi xa khỏi chỗ này thì cô bé A Tình liền giở thái độ, A Tình bĩu môi, công khai đánh giá nhân cách của Hương Diên trước mặt Chu Hạ.
- Chị là em gái của cô ấy đấy, em không sợ chị sẽ mách lại à?
Chu Hạ xoa đầu A Tình, thật ra những lời mà cô nhóc này vừa với vô cùng chính xác, không sai chỗ nào.

Chu Hạ cũng chẳng phải ghen tị gì cả nhưng cô rất thất vọng về người chị của mình.

Làm sao mà một người chị mà Chu Hạ luôn mến mộ một thời nay đã biến chất như vậy rồi?
- Chị ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.
Bánh bao vẫn còn hơn nữa cái nhưng Chu Hạ lại thồn nó vào hết trong miệng mình, để rồi phải nghẹn đến mức mặt mày đỏ hỏn hết cả lên, ho không thành tiếng.

Nếu như không có ly nước lọc mau A Tình đưa cho thì ngày mai cô sẽ được lên báo với tiêu đề hết sức nực cười " cô gái trẻ tuổi vì nghẹn bánh bao mà chết.

"

Cô chỉ muốn tiết kiệm một chút ít thời gian mà thôi, để có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc rửa chén bát rồi còn lên phòng của Hương Diên nữa.

Đây là một cơ hội tốt để Chu Hạ có thể tìm lại sợi dây lắc của mình, nên nhất định cô sẽ không được bỏ lỡ.
- Cơ hội chỉ có một lần, mày nhất định phải lấy được nó đấy Chu Hạ.
Chu Hạ đứng trước căn phòng vốn từng là của mình mà tự trấn an bản thân.

Chỉ là vào trong phòng rồi đi đến vị trí cất sợi dây đó rồi đi ra như bình thường thôi vậy mà sao giờ cô lại thấy hồi hộp, lo lắng quá đi mất.

Trong lòng cứ có linh cảm rằng chỉ một lát nữa thôi tai hoạ sẽ ập đến với mình vậy.
Cạch.
Đắn đo, suy nghĩ một lúc thì Chu Hạ vẫn quyết định mở cửa đi vào.

Vừa bước vào trong thì Chu Hạ đã phải sững người vì căn phòng này khác quá.

Nó không còn lưu giữ một chút kí ức gì về cô nữa rồi.

Mọi vật dụng trong phòng đều đã được Hương Diên sắp xếp, thay đổi.

Đến cả màu tường cũng vậy.
Chu Hạ đã tự dặn với lòng là đừng quan tâm đến những gì mà mình nhìn thấy nhưng khi bắt gặp được cảnh tượng trên gra giường màu hồng pastel thì lòng cô đau như thắt lại.

Vì là gam màu sáng nên tất cả những vết nhơ hoan ái đều được lưu lại rõ rệt trên đấy, thậm chí còn có cả vết máu vừa mới khô.
Cô nén đau thương đi đến bên hộc tủ cạnh giường, lục lọi tìm kiếm một lúc thì mới nhận ra rằng tuy cái tủ này có hình dáng, mẫu mã giống y với cái lúc trước của cô nhưng chúng không phải là một.
- Chết rồi!
Chu Hạ nghe thấy tiếng bước chân đang rất gần với nơi đây.

Tưởng chừng là người đó đã đi đến cửa rồi.


Chu Hạ hoảng quá nên vội đóng hết tất cả những hộc tủ mà mình vừa mở ra, nhanh tay chồm qua kéo lấy gra giường và chăn gối ôm vào người.
- Vất vả cho em rồi!
Hương Diên cùng hội chị em của mình đã lên đến nơi.

Cô ta dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường hết, còn đến bên cạnh vỗ vai, an ủi Chu Hạ.
- Vậy em xin phép!
[...]
- Khụ...khụ, bụi nhiều thế.
Sau khi bỏ đống bừa bộn, bẩn thỉu kia vào máy giặt thì Chu Hạ vẫn tiếp tục cuộc hành trình gian nan của mình.

Cô đoán rằng Hương Diên đã mang chiếc tủ bỏ vào kho nên liền chạy vào tìm thử.

Trong này cứ như cả chục năm rồi chưa dọn dẹp vậy, bụi bặm, mạng nhện bao quanh tứ tung.
- Aaa...nó đây rồi, mừng quá đi mất.
Thật bất ngờ khi nó thật sự nằm ở trong nhà kho, còn bên cạnh căn phòng ngủ của cô.

Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt mà, làm Chu Hạ phải tốn công chạy lên tận trên kia để tìm.
- Hihi...về phòng thôi, ơ...mấy người kiếm tôi có việc gì sao?
Tìm được đồ rồi Chu Hạ vui lắm, cô cứ đứng đấy ngắm nhìn rồi cười hí ha hí hửng như một đứa trẻ.

Sau đó liền muốn mang về phòng cất giữ nhưng vừa ngoảnh lại đã thấy đám người hầu của Hương Diên đứng chực ở đấy.
Chu Hạ biết mấy người này chẳng có gì tốt mấy, cũng cùng một giuộc với Ưu Nhàn, dù gì sợi dây lắc này vẫn chưa xác định được giá trị của nó nhưng vì sợ họ sẽ nổi lòng tham cướp mất nên Chu Hạ đã vội vàng vứt nó vào đống đổ nát kia rồi đi tới đánh lạc hướng họ.
- Đương nhiên là có việc rồi...cô Hương Diên đối tốt với mày như vậy mà mày lại phụ lòng tốt của cô ấy...lần này thì mày chết chắc.
Bọn họ đứng dựa người vào thành cửa, khoanh tay, vừa nói vừa tặc lưỡi ra vẻ thất vọng tràn trề.

Kế tiếp bọn họ đánh tới, kéo Chu Hạ ra ngoài sảnh biệt thự, nơi mà Hương Diên đã ngồi đợi sẵn ở đấy như một vị thẩm phán tối cao.
Chát.
- Hức...Chu Hạ, chị không ngờ em lại trở nên hư hỏng như vậy.

Nếu như em thích thì cứ nói với chị, chị sẽ mua thật nhiều rồi tặng cho em mà...tại sao lại ăn trộm, ăn cắp như thế.
Mới ra mà Hương Diên đã khóc lóc bù lu bù loa, kể lể với mọi người xung quanh.


Đã vậy đang yên đang lành thì lại bị Hương Diên xông đến tặng cho một cái tát thật mạnh.

Không dưng tự nhiên bị mọi người nhìn với ánh mắt của kẻ tội đồ và tự dưng bị đánh làm Chu Hạ chẳng hiểu cái quái gì hết.

Cô cứ đứng ngơ đấy nhíu chân mày thắc mắc rồi cất tiếng hỏi.
- Em làm gì chị sao?
Hương Diên bỗng nhiên dí sát rồi đẩy vai Chu Hạ, vì không có sự chuẩn bị sẵn nên cô đã bật ngửa về sau ngã nhào xuống sàn nhà.
- Đã đến nước này mà em vẫn còn giả vờ bình tĩnh được, chị thật sự rất khâm phục em đấy Chu Hạ.

Thỏi son đắc tiền nhất của chị là do em lấy có đúng không?
Thỏi son nào? Chu Hạ lòm còm bò dậy muốn biện minh cho chính mình thì cứ như cuộc đời này đang chống đối lại cô vậy.
- Bằng chứng ở đây em còn dám chối?
Chẳng biết từ đâu trong túi váy của Chu Hạ rơi ra một thỏi son khiến cô cứng họng, mọi lý lẽ ban nãy đều bay hết sạch.
- Không...không phải em, em không có lấy.
- Đúng rồi đấy ạ, em tin chị Chu Hạ không làm như vậy đâu!!
A Tình là người đầu tiên nói đỡ cho cô.

Chu Hạ sợ nhất là cái cảnh bản thân mình bị hiểu lầm vì mỗi lần như vậy cảm xúc của cô đều trở nên rối mù, chẳng biết giải thích thích với họ sao cả.

Mà cho dù có giải thích cũng chẳng ai tin cô ngoài A Tình bởi tất cả chứng cứ đều đang hướng về cô mà.
- Chu Hạ...thật sự là chị rất thương em, nhưng lần này là em sai, em chỉ cần thật thà nhận lỗi thì chị sẽ bỏ qua tất cả và không nói chuyện này với Kha Luân.
Hương Diên trước mặt nhiều người luôn tỏ vẻ tình thương mến thương với Chu Hạ, tạo cho mình một hình tượng tốt là một người chị mẫu mực, hiền từ, đức thánh.
Nhưng rõ ràng là đến Chu Hạ còn không biết được sự tồn tại của thỏi son này mà Hương Diên lại nói những lời như vậy là đang muốn xử ép cô sao?
- Không...em sẽ không nhận lỗi, vì em không có lỗi gì cả.

Chị đừng có mà vu khống cho em như thế.
Đừng có mơ, dù cô yếu đuối, mỏng manh là thật nhưng sẽ không bao giờ nhận vơ vào mình những lỗi lầm không phải của mình gây ra, để rồi phải mang tiếng xấu với người đời.
- Chị đã cho em cơ hội để sửa chữa nhưng em lại cứng đầu không nhận.

Được...!rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, người đâu đem roi da ra đây!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi