"Anh Khê, tỉnh!" Giọng nói bên cạnh có chút khẩn trương.
Mộng đẹp bị ngắt quãng, Lương Khê bất mãn "hừ hừ" hai tiếng, đôi mắt đen láy từ từ mở ra, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.
"Anh Khê, anh Khê, Trì Viễn diễn xong rồi." Người đang ra sức lay tỉnh Lương Khê là nữ trợ lý - Hân Nghiên.
Còn Trì Viễn được nhắc đến chính là "tiểu sinh" vừa mới nổi của công ty giải trí Thẩm Tác.
Phần lớn diễn viên mới ra trường đều muốn đầu quân cho Thẩm Tác bởi hai lý do chính, thứ nhất Thẩm Tác là công ty giải trí đứng đầu trong nước, thứ hai những diễn viên được Thẩm Tác lăng xê đều có thể trong vòng một đêm mà trở nên "bạo hồng".
Trì Viễn cũng không ngoại lệ, mặc dù trong mắt Lương Khê tên nhóc này ngoại trừ gương mặt xinh đẹp, cộng thêm lượng fan đông đảo thì diễn xuất thật chả ra làm sao.
"Hắt xì!" Trì Viễn vừa lên bờ đã không ngừng hắt xì, cơ thể run lên bần bật vì lạnh, hôm nay hắn có phân cảnh quay ở hồ bơi, ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, cả người đều muốn phát bệnh.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy trợ lý của mình, Trì Viễn có chút bực mình, loay hoay cả buổi cũng tìm được người: "Hân Nghiên, mau đi lấy khăn cho tôi!"
Bên này Hân Nghiên đang ở cùng Lương Khê, nghe thấy âm thanh la hét của Trì Viễn liền bị dọa cho giật mình, sực nhớ bản thân đang là trợ lý của hắn.
Hân Nghiên vội chạy sang, đưa cái khăn lông lớn qua, vừa quấn lấy thân thể ướt sũng của hắn vừa hưng phấn reo: "Anh Viễn, đạo diễn Lý nói cảnh này xong rồi."
Trì Viễn liếc mắt, nhẹ "ừ" một tiếng, mang theo chút giọng mũi.
Nghiêng đầu nhìn về sau, Lương Khê lúc này vẫn đang bận nằm dài trên ghế sô pha, chăm chú lướt điện thoại, một chút cũng không để ý đến hắn.
Thật không biết người kia để Lương Khê làm quản lý của hắn là ý gì? Lần đầu gặp mặt cho đến khi cùng hợp tác, Lương Khê luôn trầm mặc ít lời, trừ phi thật sự cần thiết, ngược lại tuyệt không mở miệng.
Trợ lý đạo diễn thông báo cho mọi người trở về nghỉ ngơi, cũng hướng Trì Viễn động viên mấy câu đúng mực.
Xác định phần diễn của mình hôm nay kết thúc, Trì Viễn chào hỏi đạo diễn, quấn khăn lông đi về phía Lương Khê: "Quản lý Lương, anh cũng không ra xem đạo diễn nói gì về tôi!"
"..." Lương Khê bỏ điện thoại xuống, di chuyển thân mình ngồi dậy, điềm nhiên trả lời: "Để tôi đoán, bọn họ khen cậu diễn xuất tốt, cần phải phát huy hơn nữa… có đúng không?"
Hai mắt mở to, Trì Viễn sau khi kinh ngạc qua đi mới hỏi lại: "Sao anh biết?"
Lương Khê không nói thêm gì chỉ im lặng rời đi, ngay tại khoảnh khắc cậu quay đi, Trì Viễn phát hiện khóe miệng cậu dâng lên một nụ cười bi ai.
Kỳ thực, tướng mạo Lương Khê rất đẹp, đôi mắt to đen, mũi thẳng, ngũ quan tinh xảo hợp cùng một chỗ, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.
Chỉ tiếc ở chỗ cậu bị tật ở chân trái, mỗi lần bước đi đều khập khiễng không vững, rõ ràng cả người đều hoàn mỹ lại vì chút khuyết điểm mà trở nên không trọn vẹn, Trì Viễn nhìn bóng lưng Lương Khê, không hiểu sao có chút thê lương.
Hân Nghiên cũng vừa vặn đi tới, không nhịn được mà nói: "Anh Khê thật đáng thương."
"Đáng thương?" Trì Viễn nghi hoặc, có chút không tiêu hóa được lời cô nhóc, Lương Khê bị tật ở chân đúng thật là chuyện đáng tiếc, thế nhưng cũng không đến mức cần người thương hại chứ.
"Dạ, không có gì, không có gì." Hân Nghiên vội đưa tay bịt chặt miệng, biết mình lỡ lời liền không nói nữa.
Mặc dù rất khó hiểu, Trì Viễn lại lựa chọn bỏ qua, muốn tồn tại trong showbiz đôi khi phải biết giả ngu, không phải lúc nào biết nhiều cũng là tốt.
Trì Viễn nhanh chóng vào phòng thay quần áo, vừa lau tóc vừa dọn đồ, sau mới cùng Hân Nghiên đi ra bãi giữ xe.
Bên ngoài đã có một chiếc Bentley chờ sẵn từ trước, cửa kính hạ xuống, Lương Khê ngồi ghế lái ra hiệu cho hai người ngồi ở ghế sau: "Mau lên xe."
Nhận ra lời nói Lương Khê có ý thúc giục, Trì Viễn cùng Hân Nghiên hai bên trái phải đồng thời mở cửa, mau chóng ngồi vào.
Bọn họ vừa ngồi xuống, cửa kính đều đồng loạt nâng lên, người bên ngoài dù muốn nhìn lén cũng chỉ có thể thấy được một mảng màu đen kịt, Lương Khê đạp mạnh chân ga, phóng xe chạy đi.
Cùng lúc đó, tại một vị trí khuất camera không nhìn đến được, người đàn ông mặc áo hoodie màu đen che hơn phân nửa sườn mặt, tay cầm máy ảnh, nghiến răng mắng: "Chết tiệt!".