TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Ha ha… Có người cha nào nỡ nói thế với con mình không? Triệu Ảnh Quân đứng tại chân cầu thang, không hề quay đầu nhìn lại.
"Thằng mất dạy! Mày bị câm à?" Triệu Văn Đức tức điên, giơ gậy gỗ trong tay chỉ về phía anh: "Tao đang nói chuyện với mày đó!"
Vóc dáng Triệu Ảnh Quân rất lớn, anh ngoảnh đầu nhìn lại, khí chất cao quý giống như một bậc quân vương đang nhìn xuống, và im lặng.
"..." Triệu Văn Đức có chút sửng sốt, khoảnh khắc Triệu Ảnh Quân quay đầu, góc nghiêng đó, dáng vẻ lạnh lùng đó không khác gì người anh trai đã mất.

Một ý nghĩ khủng khiếp nảy lên trong đầu, có khi nào Triệu Ảnh Quân không phải con của ông? Suy đi nghĩ lại, Triệu Văn Đức cảm thấy khả năng này không hề nhỏ, chứ làm gì có cha con ruột nào vừa gặp nhau đã như chó với mèo.
Triệu Ảnh Quân không có thời gian quan tâm đ ến ông ta, nhấc chân bước lên lầu.
"Tiểu Quân!" La Ái lo lắng nhìn anh, chỉ sợ cha con nhà này lại không nhịn được mà động tay chân, ký ức kinh hoàng của mười năm trước tiếp tục ùa về trong đầu bà.

Sực tỉnh táo, Triệu Văn Đức lao nhanh về trước, đuổi theo anh mắng: "Mày muốn đi đâu? Tao đang nói chuyện với mày đấy, thằng mất dạy!"
Người làm trong nhà cũng không dám ngăn cản, Triệu Ảnh Quân chạy một mạch về phòng, cũng không phải anh quay về để thu dọn hành lý, mà là lấy đi tài sản mẹ trước khi chết để lại cho mình.

Xem ra từ lâu mẹ anh đã nhận ra Triệu Văn Đức phản bội, sớm đã lên kế hoạch ổn thỏa, nhờ luật sư chuyển giao toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của bản thân sang cho con trai.

"Trên… trên tay mày… là cái gì?" Triệu Văn Đức chết chân tại chỗ, ông không ngu đến mức không nhìn ra giấy tờ nhà đất trên tay Triệu Ảnh Quân, chỉ là ông không dám tin vào mắt mình, những thứ này anh làm sao mà có được: "Mày dám ăn cắp đồ của tao?"
"Tao làm sao lại có thể sinh ra một đứa nghiệt súc như mày chứ!" Triệu Văn Đức đứng trước cửa phòng mà rống giận.
La Ái vừa hay đuổi đến, thấy ông tức giận cơ hồ không thở nổi nữa, tay chân luống cuống giúp người nọ vỗ vỗ lưng: "Ông bình tĩnh đã, có gì từ từ nói, đều là người một nhà."
"Nó không phải con trai tôi, nó là nghiệt chủng." Triệu Văn Đức tay run run chỉ vào anh: "Tôi phải giết nó, giết nó!"
"Ông đừng kích động mà tổn hại sức khỏe." La Ái nhẹ giọng khuyên nhủ.
Đủ rồi, chịu đủ lắm rồi… Triệu Ảnh Quân quay ngoắt, nhìn chằm chằm người đàn ông suốt hai mươi tám năm trên danh nghĩa là cha mình, thế nhưng so với người ngoài, ông ta còn chẳng thể ban phát cho anh một nụ cười nhạt.

Chầm chậm bước đến trước Triệu Văn Đức, gương mặt hay vóc dáng đều tương tự đến bảy phần, kẻ ngốc còn nhìn ra bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng ông ta một câu lại một câu phủ nhận sự thật đó: "Tôi không phải con ông sao?"
Ha ha ha ha ha ha… Triệu Ảnh Quân nghĩ đến liền muốn cười thật to, đúng vậy, anh cũng ước mình không phải con của Triệu Văn Đức, chỉ nghĩ đến lời lẽ mà ông ta dành cho mình, anh liền muốn bóp ch3t lão già này.
Biết làm sao được… Sự thật vẫn là sự thật.
"Đây là tài sản của mẹ tôi, ông một đồng cũng đừng hòng đụng tới." Triệu Ảnh Quân khiêu khích, bí mật này anh cũng mới biết trước khi sang nước ngoài du học, ngoài anh cùng luật sư, vẫn chưa có người thứ ba biết được.


"Mày…"
"Ông yên tâm, toàn bộ Triệu gia tôi hứa vĩnh viễn không nhúng tay vào." Triệu Ảnh Quân cười mỉm, tiêu sái ôm theo đống giấy tờ muốn rời đi, nào ngờ đi được vài bước, liền bị một vật nặng nện thẳng xuống đầu.
Máu đỏ chảy dọc bên thái dương, lực xem ra vẫn không quá mạnh, cũng may chỉ tróc lớp da bên ngoài, Triệu Ảnh Quân lạnh nhạt quay đầu, quả nhiên Triệu Văn Đức đang thất thần ôm gậy chống lưng, đầu gậy hình chim ưng trên mỏ máu tươi vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn, khuôn mặt người đối diện đã bị cắt không còn một giọt máu.
"Tiểu Quân! Con có làm sao không?" La Ái thấy đầu anh chảy máu, hốt hoảng không thôi, vội vã đến gần, vươn tay muốn giúp anh xem vết thương.
Triệu Ảnh Quân gạt bỏ, quay đầu rời đi.
"Tiểu Quân!" La Ái gọi tên anh.
"..." Hoàn hồn, Triệu Văn Đức vứt gậy xuống đất, luôn miệng thì thào: "Mình vừa có ý định giết nó, mình vừa có ý định giết nó…"
Triệu Ảnh Quân bước xuống lầu, vừa lúc đứa em trai cùng cha khác mẹ quay trở về, không nghĩ đến rất nhanh liền chạm mặt nhau.

Nếu nói Triệu Ảnh Quân là một người đàn ông điềm đạm điển trai, thì Triệu Văn Bằng lại một tiểu bạch kiểm đáng yêu, mắt to tròn linh động, lúc nhìn anh hai mắt đều sáng rỡ.

"Anh Quân!" Ngữ điệu hiển nhiên rất vui vẻ.
"Cút!" Triệu Ảnh Quân cau mày, không kiên nhẫn bước đi.
"Khoan đã!" Triệu Văn Bằng bắt lấy cánh tay Triệu Ảnh Quân, nhìn trán anh đổ máu không khỏi lo lắng: "Anh bị thương kìa, em đưa anh đi bệnh viện."
Vung tay hất văng bàn tay của người nọ, sắc mặt Triệu Ảnh Quân sa sầm: "Cút xa tôi một chút!"
Nói rồi, không chờ đối phương phản ứng Triệu Ảnh Quân đã mở cửa mau chóng rời khỏi, Triệu Văn Bằng kịp phản ứng đuổi theo, đáng tiếc anh đã nhanh chân leo lên xe Cao Tuấn chạy đi.

"Nếu không nhờ tôi gọi điện, anh làm sao biết để trở về." Giọng điệu trở nên lạnh lùng, dĩ nhiên tâm trạng hắn lúc này không được tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi