TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, bỗng từ cuối dãy hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót nện xuống sàn nhà, cùng tiếng nói cười châm chọc của phụ nữ.
"Ai dô, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chưa bao lâu mà đã tìm được tên đàn ông khác rồi."
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Lương Khê và Triệu Ảnh Quân đồng thời quay đầu, nữ nhân xinh đẹp lại có chút chua ngoa, cánh môi đỏ không ngừng buông ra những lời chói tai: "Xem ra anh một ngày không có đàn ông sẽ chết mất, ha ha ha… gương mặt đẹp thì sao? Dù có đẹp đến mấy cũng không che đậy được sự dơ bẩn của anh!"
Sắc mặt Lương Khê tức khắc cứng đờ, lòng ngực nóng ran như bị một mồi lửa thiêu cháy, đây không phải lần đầu tiên cậu hứng chịu những lời lẽ này, chỉ có điều… Ngày trước vì cớ gì lại không phản kháng, mặc cho kẻ khác khinh miệt bản thân.
"Chát", Lương Khê vẫn chưa kịp phản ứng, Triệu Ảnh Quân đã cho đối phương một cái tát như trời giáng, cô ta bất ngờ lảo đảo, ngã xuống.
Cơn đau từ bên má không ngừng truyền đến, Thẩm Vũ Kỳ ngồi trên đất, hoàn toàn ngơ ngác.

Tên gay chết tiệt này dám đánh cô? Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ?
"Tên khốn!" Thẩm Vũ Kỳ trợn mắt nhìn anh: "Mày là cái thá gì mà dám đánh tao? Lũ biến thái bọn mày…"
Tâm tình Triệu Ảnh Quân vì chuyện Lương Khê vốn đã tệ, lúc này Thẩm Vũ Kỳ xuất hiện không khác gì thêm dầu vào lửa, phát hỏa càng ngày càng lớn.


Không cho Thẩm Vũ Kỳ có cơ hội phát ngôn bừa bãi lần nữa, Triệu Ảnh Quân ngồi xuống, vươn tay bóp chặt miệng cô ta, đáy mắt lạnh lẽo: "Câm miệng!"
"..." Thẩm Vũ Kỳ thức thời ngậm miệng, lời đã mắng được phân nửa chỉ đành nuốt ngược trở vào, trong mắt Triệu Ảnh Quân không đơn thuần là cảnh cáo, nó giống như… Thật sự muốn nghiền chết cô.

Đúng rồi, lần trước ở đám cưới cũng là ánh mắt này dọa cô sợ hãi, mất ngủ mấy đêm liền.
"Quân Quân!" Lương Khê bừng tỉnh, vội vã tiến tới kéo Triệu Ảnh Quân dậy, nhìn sắc mặt u ám của anh, không khỏi lo lắng: "Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng đôi co với cô ta làm gì."
"Lương Khê!" Triệu Ảnh Quân gầm lên, đôi tay đang nắm lấy anh của Lương Khê chợt đông cứng, thời khắc này anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Tại sao lại biến thành dáng vẻ này? Lương Khê mà em biết, Lương Khê của mười ba năm trước chưa từng cúi đầu với bất cứ ai, chưa từng để bản thân chịu thiệt."
"..." Lương Khê cúi đầu, không nói.
Triệu Ảnh Quân không trách Lương Khê, mà tự trách chính mình.


Thiếu niên rạng rỡ năm đó luôn ngẩng cao đầu nhìn ánh dương, kiêu hãnh như một viên đá quý, người mà Triệu Ảnh Quân anh yêu, cẩn trọng cất giữ nơi đầu tim, không dám chạm tới, không nỡ thương tổn… Vì cớ gì…
"Lương Khê, em không cho phép anh cúi đầu." Triệu Ảnh Quân bạo phát: "Chỉ cần một ngày em còn sống, Triệu Ảnh Quân sẽ không để Lương Khê phải thiệt thòi."
"Ha ha ha…" Lương Khê cố gắng nặn một nụ cười, nhưng giờ phút này gương mặt thấm đẫm nước mắt của cậu chỉ khiến nụ cười càng thêm xấu xí.

Đã từng hy vọng, đã từng chờ đợi, rốt cuộc khi bản thân đợi được rồi… Lại là người mình từng bỏ lỡ.

Chính mình từng nghĩ sẽ không hận, không hối tiếc quá khứ, chỉ là khi ngẫm lại Lương Khê cảm thấy tiếc thương cho thanh xuân của bản thân.

Người mình gặp gỡ lúc đẹp nhất cuộc đời, chẳng phải người sẽ nắm tay đi hết quãng đường còn lại.

"Đừng khóc." Triệu Ảnh Quân lau đi nước mắt trên mặt cậu: "Em xin lỗi, là em không đúng."
"Không phải, là do anh." Lương Khê cầm lấy bàn tay Triệu Ảnh Quân, khẽ lắc đầu: "Cảm ơn em đã nói cho anh biết bản thân từng mạnh mẽ thế nào."
Đương lúc này, từ phía xa phát ra thanh âm giận dữ: "Các người đang làm gì vậy?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi