TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Cửa hàng váy cưới Rose nằm giữa trung tâm thành phố, mặt tiền đối diện với quốc lộ nên sinh ý rất tốt, bất kể là ngày nghỉ hay ngày đi làm của mọi người, nơi này vẫn luôn luôn đông khách.

Chỉ có hôm nay là ngoại lệ, bởi một vị kim chủ lớn đã bao toàn bộ cửa hàng của bọn họ.
"Thật sự rất đẹp!" Một nữ nhân viên không ngừng ca thán.
"Từ trước đến nay, đây là lần đầu em thấy một cô dâu đẹp đến thế!" Những người bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa.

Bọn họ không hề nịnh nọt, đây chính là sự thật… Cô dâu xinh đẹp trong lời bọn họ không ai khác là Tống tiểu thư - Tống Y Na, vị hôn thê của Thẩm Đông Quân.


Nữ nhân viên lanh lẹ mở tấm màn thay đồ, Tống Y Na mặc lên bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, búi tóc cao, đầu đội vương miện đính đá quý, lấp lánh ánh bạc, trông qua vô cùng lung linh.

Hàng mi dài cong cong, mắt phượng to tròn xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng khuôn miệng chúm chím xinh xắn, gương mặt Tống Y Na tinh mỹ như một con búp bê sứ được trưng bày trong lồ ng kính, vừa bí ẩn vừa quý giá.

Tất cả nhân viên của cửa tiệm đều bị dáng vẻ kiều diễm của Tống Y Na thu hút, chỉ riêng người đàn ông mang danh vị hôn phu lại tỏ ra thờ ơ, từ lúc bắt đầu đều cắm mặt vào máy tính, một cái liếc mắt cũng không nguyện dành cho cô.
"Anh Quân." Tống Y Na cố nặng một nụ cười, không dám để anh nhận ra bản thân đang bất mãn.
"Xong chưa?" Thẩm Đông Quân vẫn chăm chú gõ gõ bàn phím máy tính, không ngẩng đầu nói: "Công ty còn rất nhiều việc cần tôi xử lý."
Mọi người đều sửng sốt, giám đốc Thẩm làm sao vậy chứ? Rõ ràng trước mặt là vợ đẹp, còn là tiểu thư danh gia vọng tộc, một người phụ nữ hoàn hảo đến vậy lẽ nào không sánh bằng cái máy tính kia? Bọn họ tuy nghi hoặc nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, vẫn giữ thái độ đúng mực của một nhân viên chuyên nghiệp.
"..." Dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi lướt qua, Tống Y Na vẫn nhìn ra sự khó hiểu trong mắt đám người, bàn tay mảnh khảnh gồng đến nổi cả gân xanh, cô mím môi mỏng: "Anh có thể nhìn em một cái không?"
"..." Thẩm Đông Quân không đáp, bỗng một cuộc điện thoại gọi đến, cũng chẳng biết là ai, chỉ thấy gương mặt nhăn nhó của anh giương lên một mạt tươi cười.
"Tiểu Khê, anh nghe đây…" Thẩm Đông Quân vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài, một đi không ngoảnh lại.

Chỉ cần Thẩm Đông Quân quay đầu liền sẽ phát hiện Tống Y Na suy sụp đến bật khóc, vừa nghe hai từ "Tiểu Khê", cô liền biết bản thân không phải là đối thủ của người đó.


Nếu không phải vì cha mẹ Thẩm Đông Quân gây sức ép, cộng thêm việc anh muốn có người thừa kế, thì Tống Y Na căn bản không có cơ hội.

Lại nói nếu Lương Khê không phải đàn ông, thì cả đời này cô cùng Thẩm Đông Quân định sẵn không bao giờ có thể đến được với nhau.
"Đông Quân, em cũng yêu anh hơn mười năm rồi mà." Tống Y Na tự thì thào với chính mình.
*** *** ***
Nếu nói cuộc đời này có gì để hối hận, thì Lương Khê sẽ trả lời… Suốt mười lăm năm cậu chính là bị mù, thế nào lại không nhận ra Thẩm Đông Quân vô liêm sĩ đến mức này chứ.
Cúp điện thoại, không muốn cùng đối phương tranh luận, Lương Khê tiện tay ném số điện thoại của Thẩm Đông Quân vào danh sách đen.

Mệt mỏi ngả người nằm xuống giường, tay phải mò tới quyển sổ ghi tên các công ty giải trí trong nước, ngày hôm qua cậu đã gửi CV xin việc cho hơn hai mươi công ty, tất cả đều không hẹn mà đồng loạt từ chối, nếu không phải có người đứng sau cản trở, thì cậu cũng đâu đến mức này.

"Thẩm Đông Quân, anh là tên khốn!" Lương Khê chỉ tay lên trần nhà mà mắng.
Những việc Thẩm Đông Quân làm cũng chỉ muốn chứng minh, Lương Khê rời xa anh không thể sống tốt.

Đến lúc này Lương Khê mới chợt nhận ra, tình yêu của anh thật đáng sợ, loại yêu thương chỉ muốn đem người nhốt bên mình này, quả nhiên khiến người căm hận.
Nhàm chán quá đi mất, Lương Khê nghiêng đầu nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch cao, hình như đã lâu lắm rồi cậu vẫn chưa đi "giải khuây".
Tắm gội sạch sẽ, Lương Khê đổi sang một bộ quần áo khác, quần tây sẫm màu ôm lấy đôi chân thon thả, áo sơ mi trắng bỏ gài nút trên cùng để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tóc mái dùng keo vuốt ngược về sau, ngũ quan tuấn tú được phơi bày không che giấu.
"Đi thôi." Lương Khê mang đôi giày da sáng bóng, sống lưng thẳng tắp, nụ cười nhợt trên môi, dù cố gắng ngẩng cao đầu, thế nhưng bộ dáng khập khiễng lại khiến cậu trông thật đáng thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi