TIỂU TỔ TÔNG CỦA ANH


Lớp toán học
Tiết học này không có gì ngạc nhiên là tiết phân tích.

Thầy giáo dạy toán Trần Tử Hạ đi vào, trên mặt ngược lại rất bình tĩnh.

" Lão Trần hôm nay nhìn có chút tức giận.

"
Lớp chúng ta lần này thi toán tốt rất tốt sao?"
" Không kém bao nhiêu đâu, không có gì thay đổi.

"
" Thành tích các em tôi đều lấy được, còn lại tôi không nói nhiều, điểm trung bình lớp là 99,4 điểm, điểm trung bình thì tôi không nói nữa, không có gì để so sánh nữa, nếu lớp khoa học của chúng ta thi không được điểm trung bình thì thật sự không có ý nghĩa.

"
" Sau đó bạn học tụt đằng sau cũng chú ý, lớp chúng ta ngoài trừ Cố Trì, không ngờ học sinh chuyển trường Tô Vãn Khanh cũng rất lợi hại, đứng lên ccho lão sư nhìn coi.


"
Trần Tử Hạ đẩy kính, nhìn thấy một nữ sinh đứng lên ở hàng cuối.

Quan trọng lại ngồi cùng bàn với Cố Trì khiến ông sửng sốt, sau đó cười cười: "Em cùng Cố Trì ngồi cùng bàn liên thủ, có hứng thú làm đại biểu lớp toán không?"
Mẹ khiếp, lão Trần lại phát đưa ra lời mời!!
Người trong lớp hiểu rõ Trần Tử Hạ đều biết, giáo viên dậy toán độc miệng nhất trường, nhưng trình độ giảng dạy của thầy cũng thuộc hạng nhất, ai cũng nể phục, thực lực không tầm thường.

Lão sư vậy mà chủ động một người làm đại biểu lớp toán, học kỳ trước ông dẫn theo lớp Cố Trì khinh thường, thành tích của người khác ông cũng chướng mắt, liền tùy tiện chọn ủy viên học tập toán, đại biểu lớp liền trực tiếp không chọn.

"A! "
Tô Vãn Khanh có chút sững sờ, không biết phải nói gì.

Đột nhiên một giọng nói lười biếng và lạnh lùng: "Không cần thiết, cô ấy đã là thành viên của ủy viên học tập.

"
" Ủy viên học tập à, vậy thì giúp tôi thu bài tập toán giống như học kỳ trước, đại biểu lớp toán cũng rất thuận tiện, rất thoải mái, không có việc gì, ngồi xuống đi.

Trần Tử Hạ phất phất tay ý bảo Tô Vãn Khanh ngồi xuống.

" Lão Trần này cười tủm tỉm, nhất định Vãn tể đẹp mắt như vậy, mình chưa từng thấy lão sư cười như vậy.

"
Mông Tô Vãn Khanh vừa đụng phải ghế dựa Phương Chính liền quay đầu lại hạ thấp thanh âm nói.

" Ai bảo tôi đẹp trai chứ, nên mới có đãi ngộ này.

" Tô Vãn Khanh cũng không có khách khí.

Khóe môi nam sinh ở một bên khẽ nhếch lên, trong ánh mắt liền mỉm cười.


Phương Chính có dự cảm mãnh liệt, hai người ngồi cùng bàn với nhau, không quá nửa năm, tuyệt đối giống nhau.

Cái này không chút khách khí tự luyến giống Trì ca đến vậy.

Trần Tử Hạ cũng dựa theo tiến độ của mình mà nói, những điều đơn giản thì hắn trực tiếp không nói.

Quy tắc cũ, chọn ba câu hỏi cuối cùng, điền vào chỗ trống hai câu hỏi cuối cùng, hai câu hỏi lớn cuối cùng, những vấn đề khác bọn họ sẽ lén hỏi, thỉnh thoảng trong lớp gọi một chút.

Tô Vãn Khanh cũng không thực sự lắng nghe của những người khác, cô đã sai ở câu hỏi cuối cùng của câu hỏi điền vào chỗ trống và xảy ra lỗi ở vài bước cuối cùng về câu hỏi lớn này.

Cô cúi đầu kiểm tra lại câu hỏi cuối cùng trên giấy nháp, phương pháp quả thật không sai, nhưng kết quả lại khác với đáp án.

Trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn nhăn lại với nhau, ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh xoay bút lên.

" Giá trị được thay thế ở hai bên là khác nhau, làm sao có thể dúng được.

"
Tô Vãn Khanh ngẩng đầu lên nhìn Cố Trì.

Không đúng, hắn không phải một mực nhìn mình tính toán.


Cố Trì lười biếng đặt một tay ra sau đầu, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt trắng lạnh không có chút khuyết điểm nào.

Đây là lần đầu tiên Tô Vãn Khanh nhìn anh kỹ như vậy, hơi có chút xuất thần.

" Thế nào? Tôi đẹp trai quá.

" Cố Trì đột nhiên lên tiếng.

Tô Vãn Khanh bị dọa tới mức chớp chớp mắt, hai người hiện tại khoảng cách rất gần.

" Tự kỷ"
Cố một lần nữa cầm bút cúi đầu tính đề, chỉ là tai hơi nổi lên đỏ ửng.

Cố Trì cười đến có vài phần đùa giỡn, một lần nữa nằm sấp xuống.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi