TIỂU TỔ TÔNG HẠ PHÀM


《Nhàn tâm thú ký》được đưa vào phần tự học buổi sáng thứ hai.

Dương Đại Đế ngồi trước bục giảng, anh đã dẫn dắt lớp mười chín hai năm rưỡi, việc tổ chức các bài kiểm tra của lớp này, thầy sớm đã có kinh nghiệm.

Mỗi lần như vậy, thầy đều mở cuốn sách ra để che đậy, cầm bút trên tay rồi giả vờ viết viết vẽ vẽ vào sách.

Đợi các học sinh không để ý, thầy mới bất chợt ngẩng đầu lên.

Cũng giống như trò một hai ba người gỗ vậy.

Thường thì sẽ bắt được ba, bốn học sinh đang quay cóp bài.

Nhưng bài viết hôm nay là 《Nhàn tâm thú ký》, chắc sẽ bắt được không ít học sinh quay cóp.


Thầy giả vở cúi mặt nhìn sách một lát, rồi như mọi lần, bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mấy em học sinh thường hay thích quay cóp bài.

Nhưng thật khiến người ta bất ngờ, trong tầm mắt, tất cả học sinh đều rất ngoan ngoãn cúi đầu, hai tay để trên bàn, nghiêm túc làm bài.

Dương Đại Đế vò đầu, chuyện gì thế này?
Tuy là tuần trước, các em biểu hiện rất tích cực trong lớp học, nhưng viết bài cổ văn mà không hề quay cóp, không phải là tác phong của các em đúng không?
Dương Đại Đế không ngồi trên bục giảng nữa, đi thẳng xuống lần lượt từng dãy bàn.

Đi hai lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi ở dãy bàn cuối cạnh cửa sổ, bắt được Trâu Vũ cứ viết một lúc lại nhìn cánh tay.

Không phải gian lận thì là gì?
Dương Đại Đế ba bước rồi hai bước, đến trước chỗ cậu ta, nắm lấy cánh tay cậu ta vẫn đang chăm chú, nhướng mày: “Tiểu tử, nâng trình rồi ư? Còn chép bài cổ văn lên cánh tay, tự mình không thể thuộc hay sao?”
Trâu Vũ bị dọa đến giật mình, còn nổi nóng với thầy: “Dương ca à, thầy đang làm gì vậy? Ai gian lận chứ? Đây là bài cổ văn đơn giản, sao phải gian lận chứ? Nếu thầy dọa làm em quên, thầy có chịu trách nhiệm không?”
Dương Đại Đế thấy anh nói tự tin như vậy, bán tín bán nghi nhìn cổ tay anh.

Kết quả…
Trên cánh tay của anh ngoài hai vết muỗi cắn ra thì không có gì cả, rất sạch sẽ.

Dương Đại Đế lặng lẽ đặt cánh tay anh về lại vị trí ban đầu, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhìn Trâu Vũ tủi thân, lại nhìn sang phía bên kia, đang cố gắng viết những dòng chữ quanh co bằng tay trái, cho thấy một Hạ Diệp “thân tàn chí vững”.

Bọn trẻ rõ ràng cố gắng như vậy, xem ra thầy đúng là đã tiểu nhân chi tâm rồi!
Sau buổi tự học buổi sáng, các giáo viên ngữ văn trở về văn phòng với xấp bài văn cổ tự viết của học sinh.


Quy trình như sau: các thầy cô ngữ văn có thời gian một tiết học để sửa lỗi chính tả bài văn cổ của lớp mình.

Sau đó, tổ trưởng tổ ngữ văn mở buổi họp để mỗi giáo viên tiến hành tổng kết các bài viết của học sinh lớp họ.

Bài viết lớp nào đầy đủ chính xác, tất nhiên sẽ có khen thưởng, ngược lại thì…
Quy trình này là do chính tổ trưởng tổ văn Cao Tịnh Di công bố, lúc cô nói câu này, đặc biệt nhìn Dương Đại Đế.

Cao Tịnh Di cũng là giáo viên văn của lớp một, Triệu Ngọc Hoàn nhìn cô trước khi cầm sách trở về lớp.

Đây là ám hiểu giữa bọn họ.

Cao Tịnh Di vui mừng gật đầu với cô.

Có ý như: yên tâm, lớp chúng ta bài kiểm tra không tệ chút nào.

Triệu Ngọc Hoàn đắc ý cười lên tiếng, sau đó cao giọng nói: “Tôi cảm thấy, giáo viên của lớp có bài viết tốt nhất sẽ phát biểu, đừng lúc nào cũng khiêm tốn, cứ nói bình thường như lúc giảng dạy, để chia sẻ kinh nghiệm với các thầy cô khác.



Những giáo viên văn lớp khác nhìn nhau, ngầm hiểu: Triệu Ngọc Hoàn đang nói về giáo viên của lớp cô, ai mà không biết, cuối cùng, lớp có thành tích cao nhất nhất định là lớp một.

Nhưng những lớp khác, ít học sinh viết được cả tờ giấy, đa số đều chỉ thuộc bốn, năm đoạn.

Làm sao có thể so với lớp một?
Các thầy cô nhìn nhau cười một cách bất lực.

Nhưng không ai để ý, Dương Đại Đế ngồi ở góc phía tây của văn phòng, không nói lời nào, đang cầm một xấp giấy dày, mỗi tờ giấy đều viết đầy chữ, nhịp tim ầm thầm tăng tốc.

Thôi xong, không làm được, một lát nữa thầy sẽ trở thành tấm gương tiêu biểu, truyền đạt kinh nghiệm đến các thầy cô khác!
Bốn bảng cập nhật~
(Hết chương).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi