TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

“Ai nói tôi không thích?”

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm trầm ấm, cắt ngang giọng nói của cô.

Vân Thanh giọng nghẹn ngào, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ tai mình có phải bị gì đó khồng.

“…Hoắc Cảnh Thâm, anh nói lại lần nữa.”

Thật ra, không nên nói nữa.

Hoắc Cảnh Thâm rất rõ, hành động lí trí nhất của anh nên là tuyệt tình tới bước đường cùng, khiến cô phải rời đi…

Anh vốn dĩ luôn cảm thấy con gái khóc rất phiền, nhưng không biết từ khi nào, chỉ cần nhóc con ở trước mặt anh rơm rớm nước mắt, anh liền nghĩ dù làm gì anh cũng sẽ chiều theo ý cô, cô không khóc nữa là được.

Đúng lúc này, cô ngước mặt lên nhìn chằm chằm anh, đòi mắt trong veo như chưa từng khóc, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhưng cũng cẩn thận từng chút.

Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy bản thân giống như người thẩm

phán vậy.

Yết hầu anh rung lên, trong đời hiếm khi anh căng thẳng đến thế.

“Tôi thích.” Giọng anh trầm xuống.

Vân Thanh suýt chút nữa khóc vì sung sướng, hít một hơi thật sâu.

“Anh Hoắc, anh phải nói rõ, anh thích gì?”

Rõ ràng đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thâm làm chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên anh bị người ta ép tỏ tình.

Anh nghiêng đầu, mắt nhìn sang hướng khác, để lộ vành tai ửng đỏ.

u          ”

…em.

Vân Thanh ngước mặt lên, không nghe rõ thì không dừng.

“Anh Hoắc, nói liền lại một lần nữa!”

Đôi mắt cô tràn đầy niềm hy vọng, lấp lánh sáng rực nhìn anh.

Hoắc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy trong cõi lòng tăm tối của mình dường như cỏ một ánh sáng chiếu vào, dịu dàng khiến anh muốn khuất phục.

“Tôi thích em.” Giọng anh nhẹ nhàng, sợ giấc mơ đẹp này vừa thức dậy liền biến mất.

Mà người con gái nhỏ bé trước mặt lại hạnh phúc như vậy, tiến lên phía trước ôm lấy cổ anh, giọng nghẹn ngào nói: “Hoắc Cảnh Thâm, anh dám lừa em, em sẽ giết anh!”

“…Được”

Hoắc Cảnh Thâm xoa xoa tấm lưng gầy của cô, đôi mắt đen sâu thẳm, giấu đi những tâm tư phức tạp.

Vân Thanh ôm anh rắt lâu, mới quyến luyến buông lỏng.

Cô sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, tự véo mạnh vào lòng bàn tay mình, đột nhiên rít lên vì đau.

Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy cổ tay cô, nhìn vết thương rớm máu khiến anh khẽ nhíu mày, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Đau lắm à?”

“Không đau!” Vân Thanh nhất quyết lắc đầu, “Không còn tinh dầu chế hương nữa, em liền lấy một chút máu của mình, vậy là được xếp hạnh Nhất! Máu của em vạn năng!”

Giọng điệu lấy máu của mình để dùng làm nước của cô, Hoắc Cảnh Thâm nghe mà vừa thương vừa buồn cười, lấy tay gõ vào trán cô một cái.

“Em cứ thử lần nữa xem!”

Hoắc Cảnh Thâm đang định chuẩn bị âm thầm sai người mang thuốc tới, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy trên bàn đã cỏ thuốc, báng gạc, cồn… đầy đủ cả.

Hơn nữa, nồi sắc thuốc màu hồng.

Trong mắt Hoắc Cảnh Thâm có một tia lạnh lùng khó mà nhận ra, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Anh đứng dậy đi lấy thuốc, bảng vết thương cho Vân Thanh.

“Thuốc em tự chuẩn bị?” Hoắc Cảnh Thâm thuận miệng nói.

Sự chú ý của Vân Thanh tập trung vào gương mặt anh tuấn của Hoắc Cảnh Thâm, hàng mi dài cụp xuống, sống mũi cao thẳng toát lên khí chất lạnh lùng thường ngày, cả người đã trở nên dịu dàng hơn.

Bây giờ, người đàn ông đã là của cô.

Là anh tự mình thừa nhận…

Vân Thanh vô cùng hạnh phúc, bất chợt không nghĩ ngợi gì hết mà buột miệng nói, “Có lẽ là Bạc Cảnh Sâm đã chuấn bị.”

Vừa dứt lời, cả hai người đều im lặng.

Hoắc Cảnh Thâm im lặng vì, là ‘Bạc Cảnh Sâm’, anh ta hoàn toàn không làm chuyện này.

Mà sự im lặng của Vân Thanh, là cảm thấy bản thân đã phá hỏng bầu không khí này… ở trước mặt Hoắc Cảnh Thâm còn nhắc tới tên biến thái kia làm gì chứ?

Cô cẩn thận từng chút một kéo cồ tay áo Hoắc Cảnh Thâm, nghiêm túc nói: “Em không hề có chút quan hệ nào với tên đàn ông biến thái Bạc Cảnh Sâm đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi