Trận chung kết của cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa sẽ diễn ra vào nám ngày sau.
Amanda tạm thời ỏ’ trong khách sạn gần trang viên Bắc Các.
Khi tiếng chuồng cửa reo lên, cồ tưởng người phục vụ mang bữa ăn sáng đến, cô vừa nghe điện thoại, vừa mở cửa.
“Cậu nói gì? Lưu Cương bị đánh tàn phế rồi?!”
Amanda cau mày, có chút khó tin, khi Amanda nhìn rõ người đứng trước cửa, biểu cảm cô ta càng lạnh nhạt hơn.
“Em tới đây làm gì?” Amanda cúp máy, lạnh lùng nhìn Vân Nghiên Thư không mời mà tới đang đứng ngoài cửa, giọng điệu không vui chút nào.
Cô trước giờ luôn ghét loại người không ngay thẳng, mưu mô độc ác này!
Vân Nghiên Thư SÓĨĨ1 đã đoán trước được thái độ của Amanda, bình tĩnh mỉm cười: “Cô Amanda, em có chút chuyện muốn nói riêng với cô.”
Amanda đã đoán được mục đích đến của Vân Nghiên Thư.
Nhất định là muốn xin mình cho cô ta thêm một cơ hội nữa!
Cho dù Lưu Cương bị phế, lời anh ta nói chỉ rõ Vân Nghiên Thư lúc đó tất cả mọi người đều nghe thấy.
Giờ chỉ cần điều tra tài khoản của Lưu Cương, tìm thấy tiền mà Vân Nghiên Thư đưa cho anh ta, là có thể xác nhận được hành vi xấu xa của Vân Nghiên Thư!
Amanda không thể bỏ qua cái gai trong mắt này!
Cô ta chán ghét lạnh lùng đuổi Vân Nghiên Thư: “Tôi không có thời gian nghe em nói những lời thừa thãi, đã làm sai thì phải trả giá! Tôi khuyên em tốt nhất là nhanh chóng quay về thu dọn đồ đạc đi!”
Nói rồi, Amanda giơ tay muốn đóng cửa.
“Cô Amanda!” Vân Nghiên Thư một tay giữ cửa, tay còn lại lấy ra một túi thơm đã cũ, “Món đồ này, chắc cô nhận ra nhỉ?”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc túi thơm, Amanda ngây người đứng đó.
Cô ta tất nhiên nhớ nó!
Đây là túi thơm do chính cô ta may, bông hoa nhỏ xiêu vẹo ở bên trên đã bụi đi theo nảm tháng…
“Sao…sao em lại có nó?” Môi cô Amanda run lên.
Vân Nghiên Thư cúi đầu giả bộ chạm vào mắt, giọng điệu buồn bã: “Mẹ em khi còn sống, luôn mang nó bên mình… mẹ nói đây là một món quà rất đáng trấn trọng.”
Khi còn sống??
…Cô ấy đã mất rồi?!
Amanda ngây người, gần như sắp khuỵu xuống.
“Cồ Amanda!” Vân Nghiên Thư dìu lấy tay cô ta.
Amanda nắm chặt lấy tay Vân Nghiên Thư, “mẹ của em… chính là bậc thầy điều chế nước hoa Khương Như Tâm sao?!”
Vân Nghiên Thư cắn môi dưới, vẻ mặt đau buồn thừa nhận: “Vâng.”
Nhiều nám trôi qua, cồ ta luồn ám thị với thế giới Khương
Như Tâm chính là mẹ ruột của cô ta.
Dẫu sao Khương Như Tâm xuất thân cao quý, còn nồi tiếng trong giới điều chế nước hoa, chỉ có người phụ nữ như vậy, mới xứng là mẹ của cô ta!
Mà Lý Ngọc Châu chỉ là một bà mẹ viền vông…Vân Nghiên Thư ở bên ngoài mỗi lần nhắc tới tên của bà ta đều cảm thấy rất nhục nhã!
“Trước khi mẹ em mất đã cầm chiếc túi thơm này…” Vân Nghiên Thư giả bộ đau buồn.
Hóa ra người ân nhân mà mình tìm 20 nám qua, lại là thần tượng của cô ấy…Đáng tiếc cô không còn cơ hội, tận mắt thấy nũ’a…
Amanda không kiềm nồi nỗi buồn tiến lên phía trước, chạm vào những hoa vàn trên túi thơm, đôi mắt ngấn nước.
“…Chiếc túi thơm này, là món quà mà 20 nám trước cô đã tặng mẹ em. Cô nọ’ bà ấy rất nhiều.”
Trong ánh mắt Vân Nghiên Thư hiện lên một tia ranh mãnh, cô ta kéo lấy tay Amanda, nhẹ nhàng nói: “Cô, cô đừng buồn nữa. Nếu mẹ em biết người con gái mà bà đã từng giúp đỡ, giờ đây đã trở thành chủ tịch hiệp hội điều chế nước hoa, nhất định sẽ rất vui mừng!”
Thái độ của Amanda đối với Vân Nghiên Thư đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô đương nhiên sẽ khồng đuổi Vân Nghiên Thư đi nũ’a, thậm chí còn mời cô a tới nhà ăn dưới lầu án cơm.
Vân Nghiên Thư sao nuốt nồi, thầm chửi rủa người đàn bà Amanda! Biết rõ cô ta đến vì cái gì, còn không làm theo!
“Cô Amanda, em biết em sai rồi.” Vân Nghiên Thư không nhịn nồi nữa, chủ động mờ lời, “Em thấy Vân Thanh không tôn trọng cuộc thi như vậy, mới nhất thời bị ma ám! Nghĩ ra ý ngu xuẩn muốn đuổi chị ấy đi…Cô Amanda, cô cứ phạt em đi, mẹ em ở trên trời có linh, cũng sẽ ủng hộ cô! Em hẳn là đã khiến mẹ thất vọng!” Vân Nghiên Thư nói xong,
mặt đã đầy nước mắt.
Amanda cau mày, ánh mắt nhìn về chiếc túi thơm trên tay, cuối cùng cũng quyết định.
Cô ấy đặt chiếc dao dĩa trong tay xuống, nói với Vân Nghiên Thư đang khóc như mưa trước mặt: “Em quay về chuẩn bị trận chung kết thật tốt, những chuyện khác, không cần bận tâm nữa.”