“Bà Khương, rốt cuộc những năm qua bà đã ở đâu?”
“Bà Khương, có tin đồn nói bà bị bệnh, cũng có ngu’O’i nói bà bị người của Vân gia giam lỏng, rốt cuộc sự thật như thế nào?”
“Bà Khương, xin bà hãy trả lời…”
Phóng viên đều nóng lòng hỏi.
Bậc thầy điều chế hương không xuất hiện gần 20 nám bị người đời quên lãng, ngược lại đã trở thành bí ẩn không lời giải trong giới điều chế hương, bọn bọ nóng lòng muốn biết sự thật.
Tạ lãng ở phía sau Khương Như Tâm khẽ cau mày, bình tĩnh đẩy micro gần nhất ra xa bảo vệ Khương Như Tâm.
Khương Như Tâm thản nhiên mỉm cười nói: “Hôm nay không phải ngày tôi quay trở lại giới, tôi chì là một người mẹ, tới hiện trường cuộc thi điều chế hương cồ vũ con gái mình mà thôi.”
Câu nói này của bà, đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả các phóng viên.
Khi nãy Vân Thanh và Vân Nghiên Thư đối đầu gay gắt, đặc biệt là Vân Nghiên Thư, nói toàn những lời cay đắng…
Chính Vân Nghiên Thư đã nói Khương Như Tâm đã chết, giờ bà lại xuất hiện ờ đây.
Con gái của Vân Nghiên Thư rốt cuộc lả ai, đáp án đã rõ!
Phóng viên lần lưựt quay đầu lại tìm Vân Nghiên Thư, nhưng chiếc ghế cô ta vừa ngồi đã trống…Không thấy người đâu nữa?!
Vân Thanh ở trên sân khấu nhếch miệng, thuận tay lấy lọ nước hoa ờ trước mặt Chu Hoài Sơn.
“Giám khảo Chu, cho em mượn một lát.”
Chu Hoài Sơn nghe tin Khương Như Tâm “ sống lại” đã hoàn hồn trở lại, vẫn còn chưa kịp nói lời nào, đã thấy động tác của Vân Thanh, sau đó, lọ nước hoa đã cạn một nửa bay ra ngoài…
Mạc Bắc chu đứng ờ trong góc khẽ nheo mắt, nhìn lọ nước hoa đã cạn một nửa bay ra, có chút tiếc nuối thu chiếc phi đao trong tay mình lại.
Hừ…Cô gái nhỏ này quả quyết thật, hoàn toàn không cho
anh ta cơ hội phát huy.
Vân Nghiên Thư đội mũ, cúi đầu đi nhanh muốn thoát ra ngoài bằng cửa sau.
Nhưng còn chưa tới cửa sau, đột nhiên bị thứ gì đó đạp vảo phía sau lưng, Vân Nghiên Thư kêu lên một tiếng, lào đảo, ngã xuống.
Phong viên ùn ùn kéo đến, đèn flash lóe lên, ghi lại dáng vẻ nhục nhã của cô ta.
“Đừng…đừng chụp nữa!!’’
Vân Nghiên Thư kêu lên.
“Vân Nghiên Thư, không phải chính miệng cô nói Khương Như Tâm chính là mẹ ruột của mình đã chết rồi sao? Tình hình hiện tại, cô giải thích thế nào?!”
Phóng viên đều vô cùng tức giận.
Mấy nám qua họ đều bị Vân Nghiên Thư đánh lừa, tường rằng Khương Như Tâm chính là mẹ ruột của cô ta, viết biết bao bài báo…Họ đã bị Vâ Nghiên Thư lừa, làm táng độ hot cho cô ta, nâng cô ta lên vị trí ngày hôm nay!!
“Cô nói dối bao nhiêu nàm, không sợ sao??”
“Vân Nghiên Thư, những năm Khương Như Tâm mắt tích, có phải bị Vân gia hãm hại không?!”
“Cô chính là con gái của tiểu tam Lý Ngọc Châu, còn vô liêm sỉ nhận Khương Như Tâm, tất cả liệu có phải kế hoạch cùa nhà Vân gia các người? Xem ra mấy người nhà cô đều chẳng tốt đẹp gì!”
Vân Nghiên Thư bị ép tới bước đường không thể lui, micro giống như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua nhân cách hư ảo giả dối của cô ta, những câu hỏi được đặt ra ngày càng sắc bén hơn.
“Không…không phải, tôi…tôi không có…mấy người phóng viên các người vô lương tâm, mấy người muốn ép chết tôi sao?!”
Toàn thân cô ta run rẩy, đột nhiên che mặt kêu lớn, rồi bất tình tại chỗ..
Phóng viên cũng bị dọa, thất thần nhìn nhau, Vân Nghiên Thư xảy ra chuyện gì, họ gánh không nồi.
“Hay là, kêu xe cứu thương? “
“Không cần.”
Bóng dáng của Vân Thanh, đúng lúc này bước tới.
Cô thờ ơ nhìn Vân Nghiên Thư đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, khóe môi cong lên giễu cợt.
Giả vờ ngất, chiêu này cồ biết.
Vân Thanh tiến lên phía trước, không nói lời nào, một tay nắm chặt lấy tóc của Vân Nghiên Thư, kéo đi.
“A a….!!” Vân Nghiên Thư chỉ cảm thấy da đầu như có kim châm, cô ta không giả vờ được nữa, hai tay nắm lấy cồ tay Vân Thanh, “Buông tao ra, con tiện nhân này!”
Vân Thanh hoàn toàn không đề ý tới, trực tiếp kéo cô ta tới trước mặt Khương Như Tâm, tay nắm lấy tóc của Vân Nghiên Thư vẫn không buông, cô ấn đầu của Vân Nghiên Thư xuống sát đất.
“Bịch – bịch – bịch
Trong hội trường lớn, yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của Vân Nghiên Thư.
Không ít không nhiều, ba cái.
Vân Nghiên Thư trán sưng đỏ, đầu óc choáng váng, nằm bất động trên mặt đất, lần nảy cô ta thật sự ngất đi.
Vân Thanh buồng tay ra, nhận lấy khăn lau tay từ Tạ Lãng, rửa sạch lau khô từng ngón tay, sau đso, cô nhìn Khương Như Tâm trước mặt, nở nụ cười của một đứa trẻ, “Mẹ, cô ta quỳ xuống dập đầu tạ tội rồi.”