Đèn đò phía trước, xe dừng lại sau vạch.
Hoắc Cảnh Thâm giơ tay ra “Đưa điện thoại cho tôi.”
Vân Thanh nghe lời đưa điện thoại.
“Không được chỉnh đốn?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, Lục Tu bỗng chốc trờ nên dễ thương.
“Anh Tư, mọi người khi nào mới tới đây. Chúng tôi đều chỉnh tề hết rồi.”
Vân Thanh vừa nghe cảm thấy hoang mang “Sao vây?”
Hoắc Cảnh Thâm lên tiếng giải thích “Lục Tu tồ chức tiệc rựu chúc mừng cho anh sao?”
Lục Tu ở đầu dây bên kia có chút không hiểu: “ Không
phải, anh Tư, đây không phải anh bảo em chuẩn bị ”
Hoắc Cảnh Thâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Vân Thanh lại nghe rõ ràng, khóe miệng cồ nhếch lên.
“Hoắc tiên sinh, anh chuẩn bị tiệc chào mừng cho tôi?”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn chỗ khác, qua kính chiếu hậu thấy Khương Như Tâm đang nhắm mắt tĩnh tâm.
“Một ngày nào đó đi.”
Khương Như Tâm không ngủ, lời của anh, bà nghe rõ từng chút một.
Đợi đến lúc dừng xe trước cửa Vân gia, Khương Như Tâm mới mờ mắt.
“Thanh Thanh, tối nay con cùng đi chơi với bạn con đi. Mẹ hơi mệt, muốn về phòng ngủ một lát, ngày mai sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Vân Thanh có chút không yên tâm “Mẹ, có phải mẹ không khỏe?”
“Đừng cỏ lo xa, chỉ là hôm nay mẹ hơi mệt thôi. Muốn ngủ một chút, nhưng mà con đi nhớ về sớm. Khương Như Tâm nói xong, khách sáo đáp lại Hoắc Cảnh Thâm “Hoắc tiên sinh, phiền cậu chàm sóc tốt cho Thanh Thanh, đưa con bé quay về an toàn.”
Mấy chữ “An toàn” chính là đang tâng bốc cho người giám
hộ là Hoắc Cảnh Thâm, nhìn thì giống yên tâm, nhưng thực chất là đang đeo gông xích lên người anh.
Bày tay to lớn của Hoắc Cảnh Thâm hờ hững vuốt nhẹ vô lăng, đáp “Được.”
Vân Thanh đưa Khương Như Tâm về phòng, mới quay về chỗ cũ.
Cô ý thức kéo cửa sau nhưng phát hiện cửa đã khỏa.
Hoắc Cảnh Thâm ngồi ỏ’ ghế phụ lái khẽ liếc cô một cái: “Em thật sự cho rằng tôi là tài xế sao? Ngồi phía trước đi.”
Vân Thanh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, cúi đầu chuẩn bị thắt dây an toàn.
Hoắc Cảnh Thâm không cho cồ thời gian chuẩn bị, cúi người hôn cô.
Trước giờ anh luôn lãnh đạm thờ ơ, hiếm khi cuống cuồng như vậy.
Vân Thanh bị anh đè lên ghế, ngẩng đầu chịu đựng nụ hôn uy hiếp, mãi đến khi cô thở không ra hơi, Hoắc Cảnh Thâm mới buông cô ra.
Đèn trong xe không bật, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt sâu tập trung của người đàn ồng đang loạn nhịp.
Anh dùng đầu ngón tay hơi mát lạnh xoa xoa đôi môi ẩm ướt mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Vừa thấy em lần đâu, chính là muốn như vậy.”
Tim Vân Thanh đập kịch liệt, hai má nóng bừng.
về điềm này, cô như tờ giấy trắng, đỏ mặt vụng về chuyền chủ đề: “Bọn họ Lục Tu đã đến chưa? Chúng ta đi thôi”
Hoắc Cảnh Thâm lơ đãng: “Không vội, đế bọn họ đợi một chút.”
Ánh mắt anh vẫn lưu luyến trên môi cô, nóng bỏng và mãnh
liệt.
Vân Thanh Ý thức được anh muốn làm gì, cô mặt đỏ như lửa đốt, không biết dũng khí nào mà cô vươn tay ôm cổ Hoắc Cảnh Thâm, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Năm….năm phút nữa.”
Hoắc Cảnh Thâm yên lặng cười, khoan dung đáp lại “Được, năm phút.”
Anh cúi đầu, cứ thế hồn thật sau, một giây cũng không lãng phí….
Biệt thự Vân gia, một cái đèn được bật trong phòng khách.
Hình bóng của Khương Như Tâm, khồng rõ ràng lắm.
Bà đứng sau rèm cửa số kính suốt, nhìn Vân Thanh ngồi vào ghế phụ trong xe, sau đó, chiếc limousine màu đen lặng lẽ dừng lại trong màn đêm, một lúc sau, mới nổ máy rời đi...
Khương Như Tâm cau mày.
Trái tim bồn chồn trong lồng ngực, như thể bị mang đến bờ
vực thẳm.
Người đàn ông tên Hoắc Cảnh Thâm bà cảm thấy quá nguy hiểm… Giống như, người đàn ông của hai mươi nám trước…
Khương Như Tâm vươn tay véo thật chặt bức màn, đôi mắt vốn dịu dàng nhu hòa nhuốm đầy sợ hãi.
Bà sẽ không bao giờ đề bi kịch của mình xảy ra với Vân Thanh nữa!